Tiêu Hoằng hành động như thế ít nhiều khiển La Kiệt có phần kinh ngạc, hắn không rõ hành vi này của Tiêu Hoằng là muốn làm gì.
-Ta nói La Kiệt Trưởng quan này, kỳ thật ngài coi như không tệ, nhưng sao đầu óc như quả trừng vậy?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
-Lời này có ý gì?
La Kiệt có chút không sao hiểu dược.
-Ta không sao hiểu được sao ngài luôn ỷ lại như vậy chứ? Khoảng chi của quân đoàn cấp c có thể có bao nhiêu? Theo ta biết, không tới một phần ba của quân đoàn cấp B thì phải, nếu phải chi lớn hơn thì đúng là khó rồi!
Tiêu Hoằng nói rõ từng chữ.
-Vậy ý của Tiêu Hoằng ngài là...
La Kiệt thử hỏi.
-Nghĩ biện pháp tìm chứ! Vũ Nhuận Tinh bao la bát ngát như vậy, hơn nữa với căn cứ quân sự Bối La là chính, vậy số tiền này còn không dễ kiểm sao?
Tiêu Hoằng đề tỉnh.
-Điều này không thể được, trong quân kỷ ghi chú xác định rõ ràng: quân đội chưa được phép là nghiêm cấm can thiệp các vấn đề phát triển thành thị, càng không cho phép dùng quyền mưu lợi tư, nhất là lĩnh vực kinh thương!
La Kiệt vội vàng nói.
-Ái chà! Ngài vẫn là không chịu động não sao? Quân đội không cho, ngài có thể trong bóng tối chỉ định các đại lão trong thành thị mà, Bối La Thành không phải thuộc về Mặc Huyền sao? Vọng Tinh Thành không phải thuộc về Sở Ngân Xuyên cha của tên mập mạp sao? Những tài nguyên này làm được vận dụng, hết thảy sản nghiệp cứ gán cho danh nghĩa của họ, chúng ta trong bóng tối phân chia hoa hồng không phải là tốt rồi sao?
Tiêu Hoằng nói rõ từng chữ.
-Cái này, được sao?
La Kiệt cảm thấy có phần không thích đáng.
-Cứ quyết định như vậy đi! Giờ ngài hãy đi thông báo cho Mặc Huyền cùng Sở Ngân Xuyên, để cho bọn họ với danh nghĩa phỏng vấn quân đội đến đây một chuyến!
Tiêu Hoằng cũng không lý luận nhiều với La Kiệt, đơn giản trực tiếp hạ mệnh lệnh.
-Nhưng, chính cái gọi là nước xa không giải được cơn khát gần, cách ngày Bối La quân đoàn tham chiến chỉ còn lại không đến nửa tháng, khẩn cấp như vậy xem ra việc buôn bán cũng không kịp lập tức kiểm nhiều tiền như vậy đâu!
La Kiệt đưa ý kiến hỏi.
-Thể này đi! Không phải chúng ta vừa mới thu được một số Chiến Văn từ doanh thứ 5 nơi đó sao? Trong đó ta thấy có một số thật không tệ, toàn bộ trong bóng tối bán đi, đại khái có thể gom góp được mấy chục vạn kim tệ, cộng thêm khoản chi, 4 chiếc cơ giáp vẫn là có thể chế tạo ra tới. Tuy nhiên, tốt hơn ta nói trước: 50 vạn kim tệ này là ta cho Bối La quân đoàn mượn, về sau có tiền phải hoàn trả!
Tiêu Hoằng nói thẳng.
-Vậy được rồi!
La Kiệt cũng không có trái ý Tiêu Hoằng, trực tiếp gật gật đầu.
-Nhớ kỹ, thời điểm bán ra Tô Môn Chiến Văn, trước phải ưu tiên cho binh sĩ Bối La. Ta được biết trong quân đội Bối La có rất nhiều người đều là con cháu nhà giàu, tài sản rất giàu có... còn có Mạc Hi nơi đó cần nhân thủ, ở trong quân tuyển một đám Cơ khí sư tin cậy phái đi hiệp trợ hắn. Mặt khác điều động Ngô Trường Kỳ lệnh cho hắn từ hôm nay trở đi chính chức đảm nhiệm Thí cơ viên Ma Văn khung máy móc!
Tiêu Hoằng dặn tiếp vài câu, rồi rời đi.
Trong kho hàng phân xưởng chế văn, lúc này hai người trợ thủ của Mạc Hi đang mắt tỏa sáng nhìn cả rừng Hàn băng vạn năm trước mặt, nước miếng theo cằm nhỏ giọt xuống.
-Mạc Hi! Huynh... huynh từ đâu kiểm ra nhiều Hàn băng vạn năm như vậy?
Trong đó một gã trợ thủ hỏi.
-Đừng để ý nhiều như vậy, mau mau đưa chúng vào trong tủ giữ lạnh, từ hôm nay trở đi chúng ta bắt đầu chế tác hợp kim Vi Me!
Mạc Hi đồng dạng hai mắt tỏa sáng lên tiếng. Không hề nghi ngờ, giờ khắc này, Mạc Hi chỉ cảm thấy chuyện giấc mơ mỗi đêm của mình đã bắt đầu trở nên dễ như trở bàn tay.
Cả chiếc Ma Văn khung máy móc, toàn bộ đều dùng hợp kim Vi Mễ làm hộ giáp, chỉ nghĩ tới đã cảm thấy thật xa xỉ, nhưng kể từ đó mức độ chắc chắn của Ma Văn khung máy móc cũng tuyệt đối sẽ tăng lên thật lớn, các năng lượng thể bình thường đừng nghĩ cấu thành bất kỳ thương tổn cho nó.Khi tới chạng vạng tối, lỗ thủng ở Bối La thư viện đã tu bổ xong, vài tên nhân viên công tác đang phun sơn lại bên ngoài vách tường, còn Tiêu Hoằng nhà ta thì trước sau như một, ngồi trong phòng chế văn, hết sức chuyên chú bận rộn chuyên tu luyện, chế văn cùng với đọc sách.
Cả người Tiêu Hoằng nhìn qua vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt bình thản, nhìn không thấy mảy may bộ dáng tàn bạo trước đó, làm cho người ta có cảm giác dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Cộp cộp cộp!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa rất nhỏ.
-Vào đi!
Tiêu Hoằng nhẹ ngẩng đầu lên nói.
Ngay sau đó, Mục A cẩn thận đẩy cửa đi vào, có vẻ rất dè dặt.
-Trưởng quan! Chuyện ngài giao cho ta đã làm xong!
Mục A đi vào phòng chế văn, cung kính nói, đồng thời đặt một tập tư liệu cầm trong tay xuống bên cạnh Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tiện tay lật xem một chút tư liệu, bên trong toàn bộ là về việc xấu của Trương cầm Dương, cả đến những người bên cạnh Trương cầm Dương, trong đó có trợ thủ Tạ Khiêm là hành vi ác liệt nhất.
Mặc dù luôn luôn bình thản, chân mày Tiêu Hoằng cũng hơi giật giật.
-Trưởng quan! Hay là ngài định động tới Trương cầm Dương?
Mục A hạ giọng rất thấp thử dò hỏi.
-Trương cầm Dương? Hắn đã không xứng, ta muốn con cá lớn hơn nữa!
Tiêu Hoằng dùng giọng điệu bình thản đáp lại. Tiếp theo phân phó Mục A:
-Ngươi mang vài tên tâm phúc dưới tay, bí mật đi bắt Tạ Khiêm tới đây cho ta! Ngàn vạn lần không cần kinh động bất luận kẻ nào!
-Dạ, Trưởng quan!
Mục A ứng tiếng đáp, rồi nhẹ chân rời đi.
Lại nhìn Tiêu Hoằng lúc này đã buông Điêu văn đao trong tay, bắt đầu trầm tư suy nghĩ, dường như là đang mưu đồ điều gì không thể cho ai biết.
Đảo mắt đã tới đêm khuya, liền thấy Mục A mang theo hai người khiêng một gói to trùm vải đen, cẩn thận đi đến đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng. Lột miếng vải thấy đúng là Tạ Khiêm bị đánh ngất.
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn Tạ Khiêm một cái, hỏi Mục A:
-Có người nào thấy không?
-Không có! Chúng ta là lẻn vào trong nhà hắn ở khu công cộng, chộp bắt hắn đưa thẳng tới đây.
Tiêu Hoằng không có nhiều lời, liền ra dấu bảo Mục A làm cho Tạ Khiêm tỉnh lại.
Giội xuống một chậu nước lạnh, Tạ Khiêm chậm rãi mở hai mắt! Hắn còn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra gỉ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Mục A, thần sắc lại hơi đổi, khi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Hoằng ngồi trên ghế da, hắn càng biển sắc, trên mặt rất nhanh hiện lên vẻ hoảng sợ.
-Biết ta tìm ngươi đến làm gỉ chứ?
Tiêu Hoằng đùa nghịch một thanh
Ma Văn súng lục trong tay, nhẹ giọng hỏi.
Tạ Khiêm liếc mắt nhìn Ma Văn súng lục trong tay Tiêu Hoằng, lắc lắc đầu lia lịa, sắc mặt tái nhợt. Thời điểm trước đó hắn vẫn là thấy ra rành rành hành vi của Tiêu Hoằng, hoàn toàn có thể dùng hỉnh tượng: ác ma giết người không chớp mắt để hỉnh dung, phàm là phản kháng trực tiếp xử lý.
Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, tiện tay cầm tư liệu về Tạ Khiêm trên bàn, ném thẳng tới trước mặt Tạ Khiêm.
Tạ Khiêm cẩn thận cầm lấy tư liệu đơn giản nhìn xem qua, bên trong ánh mắt dần dần tràn ngập hoảng sợ bối rối. Bên trong ghi chép toàn bộ về Tạ Khiêm từ khi đến căn cứ quân sự Bối La cho tới bây giờ, trải qua đủ loại việc xấu, thậm chí có một số việc ngay cả Tạ Khiêm đều đã quên đi, nhưng trong tư liệu vẫn còn ghi chép tường tận tỉ mỉ từng chi tiết.
Vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc này thân mình Tạ Khiêm đột nhiên run lên, bởi vì Ma Văn súng lục trong tay Tiêu Hoằng đang nhắm ngay hắn. Có thể nói, nếu là người khác, Tạ Khiêm có thể cho ràng đây là đe dọa, nhưng đối với Tiêu Hoằng, hắn không thể nói chính xác được. Chỉ một ánh mắt làm Tiêu Hoằng cảm giác không thoải mái rất có thể sẽ nổ súng ngay. Huống chi hắn ở trong mắt Tiêu Hoằng quả thật là bé nhỏ không đáng kể.
Tin hay không, dựa theo ghi chép trong tư liệu, ta giết ngươi mười lần cũng không nhiều!Tiêu Hoằng lạnh mặt, xem thường nói.
-Tiêu... Tiêu đại nhân, tha mạng a! Đó... đó đều là Trương cầm Dương bức bách ta làm vậy! Đại nhân ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với một con kiến nho nhỏ như ta làm gì!
Tạ Khiêm vội vàng cầu xin tha thứ.
-Muốn sống không?
Tiêu Hoằng lộ sắc mặt lạnh như băng, hỏi.
Tạ Khiêm vội vàng gật đầu lia lịa, trên mặt không còn phân biệt rõ rốt cuộc là mồ hôi, hay là vừa nhúng đầu trong bồn nước lạnh.
-Vậy tìm một điểm tin tức gỉ để cho ta cảm thấy hứng thú, để đổi lấy cái mạng nhỏ của ngươi đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.
-Tin tức ngài cảm thấy hứng thú, đó là...
“Ầm!”
Không đợi Tạ Khiêm nói hết lời, Tiêu Hoằng đã bóp cò súng, một viên Ma Văn đạn bay sát đầu Tạ Khiêm ra ngoài. Tạ Khiêm lập tức run bần bật, sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu.
-Hiểu rồi chứ?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
Tạ Khiêm không dám hỏi nhiều, vội vàng gật gật đầu.
-Yên tâm, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền dời ánh mắt nhìn Mục A phân phó:
-Binh sĩ bị thương doanh thứ 5 có thể đến Tổng bộ y tể khu 11 cứu trị!
Mục A nghe nói như thế, thần sắc hơi đổi, thân là trung tá Doanh trưởng, hắn tự nhiên không ngốc, trong mơ hồ dường như hắn cảm nhận được con cá lớn trong miệng Tiêu Hoằng, rốt cuộc là ai.
Nhưng việc này rốt cuộc là mục đích gỉ chứ?
Mục A cũng không dám hỏi nhiều, đáp lại một tiếng, liền trực tiếp chuyển đạt tin tức cho La Kiệt.
-Đây là cơ hội, ngươi nắm chắc cho tốt, ba ngày... trong vòng ba ngày, nếu ngươi tìm không được tin tức ta cảm thấy hứng thú, ta sẽ trực tiếp lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền cho Tạ Khiêm kiến thức một chút uy lực của Hàn băng vạn năm kích nổ, sau đó ép buộc hắn nuốt vào một miếng Hàn băng vạn năm. Rồi lệnh cho Mục A bí mật tiễn bước Tạ Khiêm.
Nhận mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, tự nhiên La Kiệt không dám chậm trễ lập tức ra lệnh cho chuyển thương binh bị thương ở doanh thứ 5 đến Ban tổng điều trị tiến hành trị liệu, chủ quản như trước là Trương cầm Dương.
Trương cầm Dương có thể nói là mấy ngày nay cũng không tốt lắm, Tiêu Hoằng đã nắm giữ chặt chẽ toàn bộ Bối La quân đoàn, Tổng y tế trưởng hắn lúc này, quả thực chỉ có thể hình dung là kẻ vô dụng bình thường.
Đồng dạng hắn rất rõ ràng, Tiêu Hoằng sẽ không bỏ qua hắn, chỉ có điều là Tiêu Hoằng đang tìm kiếm cớ cùng với lý do mà thôi. Mấy ngày qua hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, phần lớn tâm phúc trước đây của hắn đang từng bước bị Tiêu Hoằng triệt bỏ, ảnh hưởng của Trương cầm Dương ở Bối La không ngừng bị co rút lại, điều này không thể không khiển Trương cầm Dương có dự cảm nguy cơ bốn bề.
Biết được bản thân sắp nhận thương binh của doanh thứ 5, Trương cầm Dương cũng không cảm thấy bất ngờ, hiện giờ hắn đã bị thất sủng, binh sĩ Bối La gần như đã hoàn toàn lạnh nhạt với hắn. Rốt cuộc doanh thứ 5 đã xảy ra chuyện gỉ hắn cũng biết rõ.
Bảo Tiêu Hoằng trị liệu cho doanh thứ 5, điều đó gần như không có khả năng, xuất phát từ chủ nghĩa cứu trợ nhân đạo vậy thì chỉ có thể tìm đến Trương cầm Dương.
Tuy nhiên, ở trong đầu Trương cầm Dương xem ra, điều này dường như là một cơ hội hiếm có cho hắn. Mặc dù Tô Môn doanh thứ 5 đã bị đánh cho tàn phế, nhưng sau lưng doanh thứ 5 Tô Môn lại chính Tô Môn quân đoàn nha, là một quân đoàn cấp B hiểm thấy.
Có phát hiện như vậy, Trương cầm Dương khẽ nheo mắt, trên mặt hiện lên một vẻ âm lãnh