Nặc Luân hơi điều chỉnh cảm xúc, run rẩy nói.
-Không tệ, cũng hiểu được điều này. Nhưng vẫn duy trì chức vị Doanh trưởng doanh thứ 5 như trước. 500 tân binh của Bối La huấn luyện cũng không tỏi rồi, toàn bộ đưa vào trong doanh 5. Ta cũng sẽ phái ba gã sĩ quan phụ tá cho ngươi.
Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó hơi nhìn những sĩ quan Bối La trước mặt này.
-Chung Gia Ngân.
Tiêu Hoằng lên tiếng.
-Vâng, Trưởng quan.
Chung Gia Ngân tiến lên, giọng nói vang vang đáp.
-Từ hôm nay trở đi, ta đại biểu cho La Kiệt chính thức bổ nhiệm ngươi làm Phó doanh trưởng doanh 5, quân hàm thăng cấp lên thiểu tá.
Tiêu Hoằng nghiêm túc nói.
-Vâng thưa Trưởng quan.
Chung Gia Ngân đáp. Hắn tất nhiên thầm hiểu được dụng ý của Tiêu Hoằng.
-Hai Phó doanh trưởng khác lần lượt là chủ quản doanh tân bình và Phó doanh trưởng doanh thứ 4 - Trần Kỳ.
Tiêu Hoằng ra lệnh.
Tiêu Hoằng bổ nhiệm như có vẻ tùy tiện nhưng trên thực tế lại cực kỳ chú ý. Chủ quan doanh tân binh tất nhiên có quan hệ mặt thiết nhất với tân binh, hoàn toàn làm mất quyền lực của Nặc Luân. Chung Gia Ngân là tâm phúc của Tiêu Hoằng, Trần Kỳ là Ngự Sư cấp hai, sức chiến đấu rất tốt, có thể bàng thực lực ngăn chặn Nặc Luân.
Có thể nói bổ nhiệm tới lúc này thì đứa ngốc cũng có thể nhân ra được là Nặc Luân đã hoàn toàn mất đi quyền lực, trở thành bù nhìn rơm.
-Hy vọng Nặc Luân có thể hỗ trợ ba vị trợ lý mới hợp tác tốt đẹp. Đương nhiên ngươi có thể vân nghĩ mọi biện pháp như trước để tố khổ với Thượng tá Cáp Y Mỗ. Nhưng ta đã có thể cam đoan với ngươi là thời điểm Cáp Y Mỗ nhìn thấy nơi này thì sẽ thấy toàn bộ tử thi của binh sĩ Tô Môn, bao gồm cả ngươi. Bởi vậy ta hy vọng ngươi đừng làm xàng bậy. Đừng có ép ta.
Giọng nói của Tiêu Hoằng bình thản nói với Nặc Luân, trong đó có mười phần hương vị cảnh cáo.
Nặc Luân nghe vậy vẻ mặt cũng lại biển đổi. Hắn biết những lời này của Tiêu Hoằng không phải là nói đùa. Nghĩ là quá khứ, trong lòng hắn lại vô cùng ngạc nhiên và thán phục. Một quân đội cấp cơ thể lại có thể khống chế triệt để hắn, thậm chí là hắn còn hơi hối hận đã đi tới cái địa phương quỷ quái này. Không chỉ quân đội, ngay cả tính mạng mình dường như cũng đáp vào đó rồi.
-Trưởng quan, Trương cầm Dương đã chết rồi. Chức vị Tổng y tế trưởng này có phải ngài nên tự mình kiêm nhiệm hay không?
Mục A đi tới cạnh Tiêu Hoằng, dò hỏi.
-Chuyện này bàn sau đi. Trước tiên không có Tổng y tể trưởng thì công tác điều trị của quân đoàn Bối La cứ làm luân phiên.
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc đáp, sau đó lại nhìn về phía Tạ Khiêm.
Thấy ánh mắt Tiêu Hoằng nhìn mình, Tạ Khiêm lập tức giật mình, vội vàng cúi người, trong lòng tràn ngập không yên. Không nghi ngờ gì nữa, trước mắt hắn đã hoàn toàn vô dụng, cái mạng nhỏ dường như nằm cả trong tay Tiêu Hoằng.
-Cho hắn 100 kim tệ để về nhà dưỡng lão đi thôi.
Tiêu Hoằng chỉ về phía Tạ Khiêm rồi nói, sau đó xoay người đi ra cửa:
Kể từ hôm nay trở đi, công tác của Tổng bộ y tể do Phó y tể trưởng chủ trì.Gần như ngay khi Tiêu Hoằng ra lệnh đó, doanh thứ 5 đã bắt đầu không ngừng điều chỉnh. La Kiệt, Bì Nặc lúc này cũng hoàn toàn biển thành trợ thủ cho Tiêu Hoằng, bắt đầu dựa vào ý tứ của Tiêu Hoằng chia cắt doanh thứ 5 cấp cho bốn doanh khác, sau đó lại đưa tân binh vào.
Do vậy 4 doanh còn lại vừa tăng sức chiến đấu đồng thời hoàn toàn giải quyết mối phiền toái do doanh thứ 5 đưa tới.
Chính là đúng lúc này, La Kiệt ở lại doanh thứ 5 lại vẫn nơm nớp lo sợ như trước. Bởi hắn cũng không biết sắp tới phải giải thích với quân đoàn Tô Môn như thế nào.
Làm không tốt xem như hoàn toàn đối địch với quân đoàn Tô Môn.
Tuy nhiên nghĩ lại thì La Kiệt cũng lại thấy bình thường. Tô Môn phái ra doanh 5 đã là muốn nuốt hết quân đoàn Bối La, gây thù hàn là chuyện không thể tránh rồi.
Mà bên kia, Tiêu Hoằng trở về trong thư viện Bối La, lại bắt đầu cuộc sống buồn tẻ như trước, chế văn, tu luyện, đọc sách.
Trải qua nhiều ngày tu luyện như vậy, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã tăng lên 5611 luồng, càng ngày càng gần tới Ngự Sư cấp hai.
Cứ như vậy, ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Giữa trưa, khi Tiêu Hoằng lại tới phân xưởng chế tạo Ma Văn cho khung máy móc thì nơi đã xảy ra biển hóa rất lớn. vốn phân xưởng chế văn lúc trước giờ đã mở rộng ra hơn gấp đôi.
Tiến vào trong đó, Tiêu Hoằng liếc mắt một cái liền thấy khung máy móc được cố định đã rực rỡ hẳn lên bởi chọn sử dụng hợp kim Vi Mễ. Kết cấu hộ giáp đã xảy ra thay đổi lớn. vốn thân thể thô to giờ đã thon thả đi không ít, gần như hình giọt nước vậy.
Hộ giáp lấp lánh dưới ánh đèn, ẩn hiện hoa văn.
Toàn bộ khung máy móc Ma Văn giờ khắc này có thể nói đã rực rỡ hẳn lên, hơn nữa bên trong cũng đang tiến vào bước tối ưu rồi.
Giờ khắc này Mạc Hi đang đứng trước khung máy móc, không ngừng tưởng thức khung máy Ma Văn, giống như đang nhìn một mỹ nhân vậy.
Ở một phía khác của phân xưởng chế văn, một khung máy móc Ma Văn khác cũng đang được lắp ráp. Thứ này hôm qua Mạc Hi cũng đã bàn bạc kỹ với Tiêu Hoằng, trước mắt chế tạo xong sẽ đặt tên cho khung máy Ma Văn này là Nguyên Hình Cơ, cái đang chế tạo tiếp thêm số 1, cứ thể mà đặt tên.
Đứng cạnh Mạc Hi còn co Ngô Trường Kỳ, giờ phút này trong lòng tràn ngập chờ mong, biết có thể trở thành người lái thử nghiệm thì chắc đã hưng phấn không ngủ cả đêm rồi.
Trước đó tất nhiên hắn cũng đã thấy sức chiến đấu của khung máy móc Ma Văn, có thể nói là kinh người.
Mà bên cạnh Nguyên Hình Cơ còn có một khẩu súng Ma
Văn do thợ khéo chế tạo vô cùng hoàn mỹ, dài tới bảy tám thước. Đây là súng trường Ma Văn mà Mạc Hi vừa mới nghiên cứu chế tạo ra — Súng trường Cự Liên.
Đối với khẩu súng trường này, Tiêu Hoằng tất nhiên biết. Vì Ma Văn bên trong vẫn là do Tiêu Hoằng chế tác.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đứng bên cạnh, vẻ tươi cười trên mặt Mạc Hi lại càng sáng lạn. Khung máy móc Ma Văn nghiên cứu chế tạo thành công, càng quan trọng hơn là còn có rất nhiều hợp kim Vi Mễ này. Có thể nói là mấy ngày qua thân thể Mạc Hi cũng thấy lâng lâng, dường như đang nằm mơ vậy.
-Tiêu ca, Nguyên Hình Cơ có phải là hấp dẫn nhiều hơn trước không?
Mạc Hi hơi hơi cong khóe miệng hỏi.
-Cũng không tệ!
Tiêu Hoằng đáp khẽ, trên mặt hiện lên chút vui mừng.
-Vậy thì kế tiếp sẽ là do Ngô Trường Kỳ Trưởng quan tiến hành lái thử lần đầu tiên, địa điểm là rừng cây gần nơi đóng quân của quân đoàn Bối La.
-Mạc Hi vỗ vỗ bả vai Ngô Trường Kỳ, khách khí nói.Hay lắm.
Ngô Trường Kỳ đáp một tiếng, sau đó liền mặc bộ đồ đặc chế của người lái vào, những vị trí cắm châm đã để lộ ra nhưng vẫn bảo vệ tốt thân thể của người lái, triệt tiêu một phần lực lượng chấn động có thể mang tới thương tổn cho hắn.
Ngô Trường Kỳ tiến vào khoang điều khiển xong, Nguyên Hình Cơ liền khởi động. Tuy nhiên nó cũng không vọt ra ngoài mà cẩn thận đi lại trong phân xưởng để thích ứng một chút, chủ yếu là làm quen với hệ thống thao tác kiểu mới. Trước đây hắn là người lái máy bay Ma Văn chiến đấu, cũng không khác Ma Văn Xa lắm, đều là khí tài dùng Ngự lực. Mà thứ trước mắt này hoàn toàn đều dùng thần kinh điều khiển.
Nếu chỉ nói về điều khiển Ma Văn cơ giới thì không thể không thừa nhận, Ngô Trường Kỳ mạnh hơn Tiêu Hoằng rất nhiều. Dù sao thì người ta cũng là người lái máy bay chiến đấu chuyên nghiệp, bất kể là năng lực phản ứng hay đơn thuần đối với năng lực điều khiển cơ giới đều ở cấp bậc đỉnh cao.
Huống chi trước mắt hệ thống điều khiển bằng thần kinh tuy là chuyện hoàn toàn mới mẻ nhưng lại dễ dàng điều khiển hơn máy bay chiến đấu Ma Văn nhiều, tất nhiên cũng dễ làm quen.
Chỉ năm phút sau, Ngô Trường Kỳ liền điều khiển Nguyên Hình Cơ gật đầu với đám người Tiêu Hoằng, ý bảo hắn đã thích ứng rồi.
-Lập tức chuẩn bị, tiến hành thí nghiệm lần hai, mục đích thí nghiệm là đo lường khả năng phản ứng của khung máy móc Ma Văn với môi trường phức tạp, cũng như uy lực của vũ khí sau khi thăng cấp.
Mạc Hi ra lệnh, sau đó ấn nút bên cạnh người, khiển Nguyên Hình Cơ liền bắn ra ngoài.
Ngô Trường Kỳ tất nhiên có kinh nghiệm lái máy bay, nghiêm khắc dựa theo kể hoạch, lập tức điều khiển Nguyên Hình Cơ đi vào trong vùng núi rừng chỉ định, lập tức tiến lên đỉnh núi.
Tiêu Hoằng và Mạc Hi trong phân xưởng chế văn cũng thông qua Ma Văn thu bình trên người nó nhìn thấy tình huống phản ứng của khung máy móc Ma Văn và các số liệu thu thập được.
Sau một lát, khung máy móc Ma Văn hình giọt nước trong màn hình đã bắt đầu linh động hẳn, rất linh hoạt sải bước trong đám cây cối, hình ảnh khổng lồ mà quỷ mị.
Sau đó nó di chuyển ở những chỗ trũng và lầy lội, từ đầu tới cuối phản ứng rất tốt, không cần mở cửa phản lực, tốc độ di chuyển cao nhất có thể đạt tới 170 km 1 giờ, hơn xa xe tăng Ma Văn. Khi mở cửa phản lực ra thì tốc độ của nó có thể đạt 300 cây số một giờ, là số liệu khiển người ta hài lòng phi thường.
Khoảng 1 giờ, thí nghiệm trong hoàn cảnh phức tạp xong, sau đó bắt đầu tới hệ thống vũ khí. Cơ pháo Kẻ Hủy Diệt và Địa Liệt Trọng pháo đã trải qua thí nghiệm từ trước. Lần này chủ yếu là thí nghiệm súng trường Cự Liên mà Mạc Hi mới nghiên cứu chế tạo.
Rất nhanh, một máy bay trực thăng cỡ lớn kéo theo một hộp kim loại từ từ bay ra phía trước Nguyên Hình Cơ . Có thể nói bởi thể tích súng trường Cự Liên khổng lồ nên căn bản không thể mang theo người khung máy móc Ma Văn. Tuy nhiên Tiêu Hoằng và Mạc Hi đã bàn kỹ, chuẩn bị cải tạo xe vận chuyển quân dụng, phụ trách chuyên môn chở súng trường Cự Liên. Mà điều kiện đầu tiên đó là uy lực của súng trường Cự Liên phải đạt hiệu quả mong muốn.
Nếu không chỉ ngang hàng với trọng pháo Ma Văn vậy thì cũng không cần tồn tại nữa.
Đương nhiên trong mắt nhân viên công tác, tỷ lệ thất bại của Mạc Hi và Tiêu Hoằng có thể xem là không có. Mà bọn họ cũng tính để súng trường Cự Liên trở thành đòn sát thủ của khung máy móc Ma Văn.