Không thể nói, A Mình Tả liền thở phì phì rồi tắt máy. Không nghi ngờ gì nữa, đừng nhìn Tiêu Hoằng bình thường nhưng nếu nói về trí thông minh thì chưa chắc A Mình Tả đã ăn được Tiêu Hoằng.
Mà quan trọng hơn là A Mình Tả đuối lý, hơn nữa không dám đắc tội với Tiêu Hoằng. Khung máy móc Ma Văn đó, đắc tội là hết mua.
Rơi vào đường cùng, A Mình Tả đành phải mắt nhắm mắt mở với chuyện trước mắt.
Mà Tiêu Hoằng trong lòng A Mình Tả có thể nói là vừa yêu vừa hận. Yêu vì kỹ thuật siêu cường kia, cùng với năng lực tổ chức quân đội. Hận là vì hắn cố chấp, quật cường, cũng không nghe theo lệnh bất luận kẻ nào.
Nhưng dù như vậy hắn vẫn khiển người ta không có biện pháp nào. Ai bảo người ta có tiền vốn chứ?
Đại khái khoảng nửa tiếng, hơn 400 binh sĩ quân đoàn liên hợp số 9 chỉ còn lại không đến 200 người, hơn nữa bị binh sĩ Liệp Ưng khống chế hết tại chỗ, bao gồm cả đoàn trưởng Lý Mình Khoa. Giờ phút này hắn đã bị bốn gã binh sĩ Liệp Ưng ghì xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, binh sĩ Liệp Ưng liền thấy bên trong cát vàng cuồn cuộn xa xa là bốn khung máy móc Ma Văn đang vây lại phía này. Sau đó tầng tầng lớp lớp hồng quang nhạt bao phủ lấy bọn họ.
Nhìn cảnh tượng này, thần sắc binh sĩ Liệp Ưng vừa rồi còn cùng hung cực ác liền biển đổi, lại lộ vẻ sợ hãi. Bọn họ hiểu rất rõ chuyện sắp phát sinh.
Chậm rãi, từ bên trong đám người quân đoàn Bối La, thân ảnh Tiêu Hoằng hiện lên trước mặt binh sĩ Liệp Ưng, áo choàng đen không ngừng tung bay, mặc khôi giáp cháy đen, trông rách nát vô cùng. Nhưng dù vậy binh sĩ Liệp Ưng vẫn cảm nhận được khí thể trên người ta, giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.
-Vốn ta định xử tử tất cả các ngươi, không để lại một ai nhưng bởi vì trong tay các ngươi có tù binh nên có lợi thế đàm phán. Tha cho tù binh, ta có thể cam đoan an toàn tính mạng cho các ngươi, cũng đối đãi với cảc ngươi với mức độ nhân đạo tối thiểu nhất.
Tiêu Hoằng lên tiếng, tuy rằng nói là đàm phán nhưng trong giọng nói lại có vẻ không thể chối từ.
-Cam đoan tính mạng cho chúng ta? Ngươi cam đoan cho chúng ta thể nào?
Một gã binh sĩ Liệp Ưng ghì một tên binh sĩ quân đoàn liên hợp số 9 xuống, hỏi
Tiêu Hoằng.
Ầm ầm ầm ầm.
Gần như ngay khi người này dứt lời thì khung máy móc Ma Văn bê cơ pháo Kẻ Hủy Diệt bằng một tay lập tức ấn nút, trực tiếp bắn nát kẻ vừa đặt câu hỏi.
Những binh sĩ Liệp Ưng ở gần đó hết hồn hết vía, sắc mặt tái nhợt, vẻ tàn nhẫn đối với quân đoàn liên hợp số 9 lúc này đã không còn sót lại chút gì.
Đúng lúc này bọn họ dường như mới thật sự biết thủ đoạn của Tiêu Hoằng.
-Còn có ai hỏi gì nữa không?
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Binh sĩ Liệp Ưng không ai dám trả lời, cũng càng chẳng có ai dám ho he gì nữa. Một số trầm mặc không nói. Giờ khắc này bọn họ dường như hiểu, vốn Tiêu Hoằng chẳng để ý tới sự sống chết của quân đoàn liên hợp số 9. Nếu không thì vừa rồi quân đoàn Bối La đang dành ưu thế như vậy, vì sao đột nhiên là rút lui chứ? Rổ là trực tiếp cô lập quân đoàn liên hợp số 9 để bọn họ đánh chết còn gì?
Hiển nhiên đây là Tiêu Hoằng mượn đao giết người, sau đó sẽ xử lý quân đoàn Liệp Ưng hoặc quân đoàn liên hợp số 9 bị trọng thương.
Nghĩ vậy, binh sĩ Liệp Ưng biết tù binh trong tay bọn họ không hề có giá trị. Sau khi Cứ điểm số 7 bị hủy diệt, bọn họ đã trở thành đồ chơi trong tay Tiêu Hoằng rồi.
Không chống cự mảy may, binh sĩ Liệp Ưng đồng loạt ôm đầu, tỏ vẻ đầu hàng.
-Áp giải những tù binh này tới Hồ Điệp Hào, nghiêm cấp ngược đãi. Binh sĩ Bối La còn lại tìm kiếm trong phế tích xem có thương binh hay vật tư gì quý báu không.
Tiêu Hoằng ra lệnh.
Theo mệnh lệnh của hắn, các doanh của binh sĩ Bối La liền ngay ngắn trật tự tiến hành phân công. Doanh 3,4 tìm kiếm dọn dẹp, doanh số 7, số 4 phụ trách ápgiải binh sĩ Liệp ưng và "cứu vớt" tù binh.
-Theo tư liệu thì ngươi hẳn tên là Tiêu Hoằng rồi. Coi như ngươi lợi hại. Ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Nhớ rõ ta và ngươi là thể đối đầu rồi.
Ngay khi Lý Mình Khoa được binh sĩ Bối La mang đi qua Tiêu Hoằng, hắn liền hạ giọng nói, mắt lộ hung quang. Hắn tất nhiên hiểu rõ đây đều là quỷ kể của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng đang nhìn về phế tích phía trước nghe Lý Mình Khoa nói vậy cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt vẫn bình thản như trước.
-Ngươi có phải cảm thấy chưa đủ, muốn thêm chút kích thích hay không?
Tiêu Hoằng tiện tay vuốt mũi, sau đó ra lệnh cho binh sĩ Bối La.
-Lý đoàn trưởng chắc là cảm thấy ở một mình buồn bực, tốt nhất chưa cần trả túi Ma Văn cho hắn làm gì, đưa hắn tới ở cùng với sĩ quan quân đoàn Liệp Ưng đi, để cho hắn thích thú một phen.
Chà.
Đám người La Kiệt nghe vậy biểu tình liền đột nhiên biến đổi.
-Thể... Thể cũng hơi quá rồi hả?
La Kiệt thầm nghĩ trong lòng. Không nghi ngờ gì nữa, nhốt Lý Mình Khoa với sĩ quan tù binh thì trời biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nhẹ thì bị binh sĩ hành hung một trận, nặng thì gặp phải binh sĩ Liệp Ưng liều lĩnh, thậm chí có thể...
Nghĩ đến đây, La Kiệt không kềm được mà rùng mình một cái.
Lý Mình Khoa bị binh sĩ Bối La khóa cứng, thần sắc đại biển. Hắn không dám tưởng tượng được việc đối mặt với mấy trăm tù binh, bản thân là không có Chiến Văn, vậy thì hậu quả sẽ...
Lại nhìn về phía binh sĩ Liệp Ưng đang bị áp giải tới Hồ Điệp Hào, vẻ mặt liền hiện nụ cười lạnh. Lần này có thứ giải khuây rồi.
-Tiêu Hoằng, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Tên vô liêm sỉ, ngươi đợi ta...
Lý Mình Khoa bị hai gã binh sĩ Bối La lôi đi, tiếng nói của hắn cũng triệt để tan biến trong cát vàng.
Đúng lúc này Tiêu Hoằng cùng chậm rãi bước vào bên trong phế tích của Cứ điểm số 7, nhìn binh sĩ Bối La tìm kiếm thương binh và vật phẩm quý báu khắp nơi.
Tuy nói bị súng trường
Cự Liên mạnh mẽ bắn tới bảy lên nhưng bên trong phế tích cùng khó tránh khôi còn có một vài tên có sinh mệnh lực ngoan cường, tuy nhiên cũng không nhiều. Sau khi tìm kiếm một giờ, cuối cùng cũng chỉ còn lại hơn hai trăm người.
Ma Văn quý báu cũng thể, bị nổ nát không ít, tuy nhiên cũng có không ít thứ còn sử dụng được.
-Ha ha! Ha ha! Xem ta tìm được gì này?
Bên trong phế tích bỗng nhiên truyền tới tiếng nói cực kỳ hưng phấn của tên mập.
Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy thân thể to béo của tên mập đang lôi ra một tên toàn thân sũng máu đang hấp hối từ phế tích, trên vai có quân hàm Thượng tá, tỏ rõ hắn chính là một sĩ quan cực kỳ quan trọn, đoàn trưởng Lặc Mỗ của quân đoàn Liệp Ưng.
Nếu tính công trạng trong quân ngũ thì tên mập hẳn xem như bắt được chỉ huy quân địch, tuyệt đối là lập đại công.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của đám binh sĩ cùng lộ vẻ ghen tị nhưng chẳng làm gì được. Ai bảo người ta tốt số chứ?
về phần Tiêu Hoằng thì mặt không đổi sắc, đi tới cạnh tên mập nhìn một chút, sau đó tiến hành sơ cứu, cũng ra lệnh cho quân y tể đưa đối phương vào trong Hồ Điệp Hào tiến hành trị liệu.
Dù sao thì đây là một con cá lớn, nếu để chết đi thì cũng quá lãng phí rồi.
Cùng lúc đó, bên trong Bộ tổng chỉ huy của chiến tuyển Tây Cương, sắc mặt Ách Tề Nhĩ đặc biệt nghiêm trọng đang xem văn kiện. Trước mặt hắn là Mạn Đạt, sư trường của sư đoàn Đặc Luân Đột Kích.
Giờ phút này bọn họ chưa hề biết tình hình trên Long Liệt Tinh.
Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể điều quân đoàn Vân Đoan của ngươi tới chiến tuyển Tây Cương, đối phó trực diện với quân đoàn thép Liệp Ưng thôi.
Ách Tề Nhĩ nhìn tư liệu trước mặt, nói khẽ với Mạn Đạt.
Mạn Đạt nghe vậy, thần sắc hơi biển đổi. Quân đoàn Vân Đoan tuyệt đối là quân chủ lực của sư đoàn Đặc Luân Đột Kích, trong mắt Mạn Đạt chính là chí bảo, không dễ dàng để đụng phải kẻ địch mạnh như vậy.
Nếu gặp phải quân đoàn Liệp Ưng thì hậu quả có thể nghĩ được, không tốt sẽ là lưỡng bại câu thương. Đó là cục diện mà Mạn Đạt tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
-Áy... Hiện giờ quân đoàn Vân Đoan đang lo cho ba sư đoàn ở trên Duy Lâm Công Quốc, chưa thể rút đi được.
Mạn Đạt vội vàng nói, muốn tìm đủ mọi lý do.
-Chưa thể rút đi được thì ta có thể nghĩ biện pháp rút đi được thì thôi. Quân đoàn liên hợp số 9 không phải vừa rút về sao? Để bọn họ nghỉ ngơi hồi phục một chút liền đi thay cho quân đoàn Vân Đoan.
Ách Tề Nhĩ trầm giọng nói.
-Thể thì...
Mạn Đạt hơi do dự.
-Mạn Đạt Tướng quân không nên luyến tiếc. Hiện giờ tình huống khẩn cấp, dường như chỉ còn có quân đoàn Vân Đoan mới có thực lực đánh một trận với quân đoàn Liệp Ưng.
Ách Tề Nhĩ lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía trợ thủ:
-Đốc thúc Công Trình Hạm và nhân viên công tác cố gắng xây dựng công sự mới trên Ca Bản Tinh. Chắc là quân đoàn Bối La có chút sức chiến đấu như vậy thì không kiên trì được bao lâu đâu.
-Vâng, Trưởng quan.
Trợ thủ đáp, thông qua Ma Văn thông tin bắt đầu truyền lệnh của Ách Tề Nhĩ cho người phụ trách tại Ca Bản Tinh.
Nhưng tin tức đưa tới lại khiển trợ thủ vô cùng kinh ngạc, cả người lập tức hóa đá, ánh mắt vốn linh hoạt trở nên dại đi.
Nhìn thấy phản ứng của trợ thủ như vậy, Ách Tề Nhĩ hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
-Nhiếp Giang, sao ngươi lại ngẩn ra vậy?
-Trưởng quan, công sự phòng ngự xây dựng trên Ca Bản Tinh đã đình công rồi. Công Trình Hạm đang rút lui.
Trợ thủ Nhiếp Giang run rẩy nói, đại não gần như trống rỗng.
-Đình công? Lũ vô liêm sỉ. Hiện giờ giành giật từng giây từng khắc, bọn chúng lại đình công, chẳng lẽ không biết tình thế khẩn cấp sao? Rốt cuộc là sao?
Ách Tề Nhĩ vỗ mạnh bàn khiển trách.
-Người phụ trách nói quân đoàn Liệp Ưng đã bị hỏa lực mãnh liệt của quân đoàn Bối La tiêu diệt hoàn toàn nên không cần thiết phải tiếp tục xây dựng nữa.
Trợ thủ Nhiếp Giang đáp, sắc mặt khó tin.
Nhiếp Giang nói xong, vẻ mặt phẫn nộ của Ách Tề Nhĩ trong nháy mắt cứng lại, dần dần hiện lên vẻ không tin nổi.
Mạn Đạt đứng đối diện với Ách Tề Nhĩ cũng kinh ngạc ngây người tại chỗ, không dám tin nổi vào tai mình.
-?
Quân đoàn Liệp Ưng bị quân đoàn Bối La tiêu diệt toàn bộ. Không phải nói đùa chứ. Quân đoàn Liệp Ưng có sức chiến đấu tới đâu. Chiến tuyển Tây Cương trước sau đổi ba quân đoàn toàn bộ đều bị quân đoàn Liệp Ưng đánh cho tè ra quần, thậm chí thủ hạ của Mạn Đạt là quân đoàn Vân Đoan cũng không dám dễ dàng đụng tới.
Mà quân đoàn Bối La thì sao?
Một quân đội cấp c nho nhỏ, trước mặt quân đoàn Liệp Ưng ngay cả kiên trì một ngày cũng không xong.