- Còn may, là mất tích, chỉ cần không phát hiện thi thể là không thể xác định mưu sát, dễ báo cáo lên trên.
Nam cảnh sát viên tùy tiện nói, tiếp theo mở ra một tờ giấy, bên trên ghi lại mấy chục tên người, đều là từng có xung đột với Từ Khanh, cũng đều có động cơ gây án.
Rõ ràng là gây ra khó khăn rất lớn cho cảnh sát viên phá án.
- Đi, tới nhà tiếp theo, thật sự tra không ra thì nhận định mất tích, báo cáo kết quả.
Nam cảnh sát viên nói, bức lên xe cảnh sát Ma Văn.
Tiêu Hoằng ở trong phòng không nghe được nam cảnh sát viên đánh giá mình, thấy xe cảnh sát Ma Văn rời đi nhanh như chớp, Tiêu Hoằng vỗ mặt Lý Nhạc, ý bảo hắn đứng lên.
- Má của ta ơi, rốt cuộc bọn họ đi rồi, vừa rồi thiếu chút không thở nổi.
Lý Nhạc lau dược thảo trên mặt, làm ra vẻ rất khoa trương.
- Khó thở, có cần vậy không? Bọn họ là người, chỉ là làm ra vẻ lạnh mà thôi.
Tiêu Hoằng lộ ra một chút cười khẽ.
- Đúng rồi, Hoằng ca, tám phần là Từ Khanh kia bị người ta làm thịt, tiếp theo ngài có tính toán gì không? Mở rộng quy mô dược quán?
Lý Nhạc tò mò hỏi.
- Rời đi, ta định đến Thái Ngô thành mở một gian dược quán, ở đó không gian rộng lớn hơn, dễ dàng tăng lên thực lực, đồng thời không chừng tìm được biện pháp trị khỏi bệnh của ta.
Tiêu Hoằng nói thẳng.
- A? Hoằng ca ngài phải đi? Vậy ta cùng các huynh đệ phải làm sao đây?
Lý Nhạc nói, có chứa giật mình, còn có không bỏ được.
- Các ngươi cũng không thể dựa vào ta cả đời được, người căn bản nhất phải dựa vào chính mình, hơn nữa ta ở ngay Thái Ngô thành, có chuyện gì cần thì tới tìm ta.
Tiêu Hoằng nói.
- Nhưng mà, đó là nước xa không cứu được lửa gần mà.
Lý Nhạc nói, con mắt lại vòng vo, bỗng nhiên thần sắc chợt động, cười nịnh nọt:
- Hoằng ca, ngài mở dược quán nhất định cần tiểu nhị chứ, coi ta làm tiểu nhị thế nào?
- Ngươi?
Tiêu Hoằng đánh giá Lý Nhạc một chút, nói:
- Làm tiểu nhị dược quán phải nắm rõ dược lý như lòng bàn tay, ngươi làm được không? Hơn nữa hợp đồng của ngươi với mỏ đá thì sao đây?
- Không được thì ta có thể học mà, hơn nữa ngài khó mà tìm được người hỗ trợ đáng tin như ta. Về phần hợp đồng thì không thành vấn đề, ngài quên sao, hợp đồng của ta ký nửa năm một lần, cuối tuần sau là hợp đồng của ta tới hạn rồi.
Lý Nhạc vội vàng nói, có thể nói sở dĩ Lý Nhạc tích cực như vậy, một phần là luyến tiếc Tiêu Hoằng, trọng yếu hơn là hắn nằm mơ cũng hướng đến cuộc sống ở thành thị "lớn" như Thái Ngô thành.
Ngẫm nghĩ một chút, đúng vậy, mở dược quán quả thật cần một trợ thủ, nếu không mình sẽ bận rộn hụt hơi, vì thế Tiêu Hoằng gật đầu:
- Được rồi.
- Ô dza.
Tiêu Hoằng vừa gật đầu, Lý Nhạc lập tức nhảy dựng trên giường, nhảy nhót hoan hô như đứa nhỏ.
Về phần mấy người Lâm Tử, Tiêu Hoằng cũng đã nghĩ kỹ, để bọn họ kiêm chức thợ mỏ đồng thời tiếp tục làm dược đồng cho mình, đương nhiên điều kiện là bọn họ đồng ý.
Thoáng cái hai ngày trôi qua, cũng không có người Ty cảnh sát tới nữa, dựa theo Tiêu Hoằng phân tích, xem ra người Ty cảnh sát không có chứng cớ xác thực sẽ không muốn lãng phí thời gian trên người mình. Mặt khác cũng là bởi Từ Khanh gây thù quá nhiều, chỉ riêng Tiêu Hoằng biết, tối thiểu có bốn năm người muốn dồn Từ Khanh vào chỗ chết cho sảng khoái.
Trải qua hai ngày tu luyện khắc khổ, bây giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã tăng lên tới 466 cổ, khoảng cách ngày càng gần Ngự đồ cấp năm.
Đồng dạng, Ma Văn Ngự hương trong tay Tiêu Hoằng cũng dùng hết, phải nắm chắc thời gian chế tạo một cái mới.
Nhìn thời gian đã mười giờ sáng, mặt trời nóng cháy treo trên cao, cẩn thận thu dọn vài thứ, đeo bao Ma Văn, Tiêu Hoằng đi ra ngoài tìm Lý Nhạc, chuẩn bị đến Thái Ngô thành tìm phòng mở dược quán.
Biết được Từ Khanh mất tích, Tập đoàn Thiếu Giang gần như lập tức phái tới chủ sự mới, là một người trung niên khoảng 50 tuổi, về phần nhân phẩm thế nào, Tiêu Hoằng cũng lười tìm hiểu. Bởi vì ngay khi chủ sự mới đến, hắn đã giao 5 kim tệ giải trừ quan hệ với mỏ đá Đông Thành, bây giờ Tiêu Hoằng đã không còn là người mỏ đá Đông Thành nữa.
Ngồi xe khách Ma Văn đi vào Thái Ngô thành, chỉ thấy trên đường tùy tiện thấy được đơn tuyên truyền của Trạch Lôi gia tộc, đều là về Quyền Tàng. Chẳng qua những người qua lại vẫn nửa tin nửa ngờ thực lực của người Quyền Tàng này, dù sao bọn họ chưa từng kiến thức hình dạng Quyền Tàng, thậm chí là ra tay.
Về phần những hình ảnh Ma Văn trên kiến trúc, đều phát bài ca mới của Mộ Khê Nhi, hiển nhiên Quyền Tàng cùng Mộ Khê Nhi đã trở thành hai tin tức tiêu điểm ở Thái Ngô thành hiện tại.
- Oa, Mộ Khê Nhi thật khá mà, nếu có thể lấy làm vợ thì ta chết cũng thỏa mãn. Ồ? Quyền Tàng? Quyền Tàng là cái tên nào? Hình như rất lợi hại, Hoằng ca ngài có biết không?
Đi trên đường Lý Nhạc giống như lão nhà quê, hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó hỏi đông hỏi tây với Tiêu Hoằng.
- Quyền Tàng? Không rõ lắm.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt trả lời, trong lòng lại không ngừng bồn chồn, thầm nghĩ rốt cuộc Trạch Lôi gia tộc làm cái quỷ gì, không phải xem bệnh thôi sao? Có cần tuyên truyền lớn như thế? Rõ ràng là trắng trợn đẩy mình đối lập với Tang Hoành Vân, may mà lúc đó mình che mặt đủ kín, bằng không đừng mơ có ngày bình yên.
Trên đường ngồi mấy chiếc xe khách Ma Văn, Tiêu Hoằng cùng Lý Nhạc nhắm thẳng tới trung tâm cho thuê bất động sản khu Hà Bình Thái Ngô thành.
Phần lớn phòng ốc kiểu mẫu ở khu Hà Bình đều có đăng ký ở trong này.
Tiến vào trung tâm cho thuê, bên trong là
đại sảnh rộng lớn, không nhiều người, vài cửa sổ làm việc, còn có chỗ trống.
- Xin hỏi tiên sinh, có thể giúp gì cho ngài.
Đúng lúc này, một vị tiểu thư phục vụ bỗng nhiên đi tới cạnh Tiêu Hoằng, lễ phép nói.
- Tới chỗ này còn làm gì nữa, thuê phòng chứ gì, chẳng lẽ tới ăn cơm.
Không đợi Tiêu Hoằng nói, Lý Nhạc đã nhảy ra trước, lời nói cử chỉ, thậm chí là diện mạo thật là thiếu bị đánh.
Tiểu thư phục vụ cũng không vì hành động lỗ mãng của Lý Nhạc mà hiện ra vẻ bất mãn, không để ý tới Lý Nhạc, tiếp theo lễ phép nói với Tiêu Hoằng:
- Xin hỏi, ngài thuê phòng cần dùng để ở hay là làm kinh doanh.
- Tốt nhất là kinh doanh kiêm nơi ở, ta định mở một cái dược quán.
Tiêu Hoằng ôn hòa nói, cũng vươn tay bóp cổ Lý Nhạc ném hắn ra sau lưng.
Nghe hai chữ dược quán, thần sắc lễ phép của tiểu thư phục vụ mơ hồ lộ ra một chút cung kính, có thể mở dược quán là Dược sư, đến khi nhìn bao Ma Văn bên hông Tiêu Hoằng, cùng với Hàm Điều treo bên hông, càng xác minh điểm này.
- Được, mời theo ta.
Tiểu thư phục vụ cung kính nói, dẫn Tiêu Hoằng đến trước cửa sổ phục vụ, cũng chủ động nói với cán sự ý muốn cùng thân phận của Tiêu Hoằng, cán sự cũng là một nữ tính, bề ngoài khoảng ba mươi.
Bất luận là Thái Ngô thành hay Phục Thản Đế Quốc, thậm chí là toàn bộ Thái Qua vũ trụ, ở cùng cấp bậc thì địa vị của Dược sư là cao nhất, có thể thấy rõ được từ trên người Tang Hoành Vân, dù sao có là nhân vật lợi hại cỡ nào cũng không thể cam đoan cả đời không bị thương.
Rất nhanh, cán sự lấy ra Ma Văn tư liệu, khởi động lên xuất hiện một cái màn hình, trên đó là bản đồ toàn bộ khu Hà Bình, bên trong bản đồ có năm chỗ màu đỏ đại biểu phòng có thể thuê.
Vươn tay nhấn vào một cái điểm đỏ, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ kết cấu, diện tích cơ bản, giá cho thuê, tất cả những tin tức về phòng ốc.
Lật xem năm phòng ốc một lượt, Tiêu Hoằng nhanh chóng lựa chọn một phòng ở sườn khu tây Hà Bình, cùng loại với tứ hợp viện cỡ nhỏ, đối diện phó, là phòng gạch không lớn, hoàn toàn có thể làm thành dược quán nhỏ. Mặt sau là sân viện nhỏ, có phòng chính cùng ba phòng nhỏ vây xung quanh, ba căn phòng nhỏ hoàn toàn có thể dùng để ở.
Xem ra không tệ, nhưng mà giá rất xa xỉ, mỗi năm 24 kim tệ, tất cả phòng đều thuộc Tây Xuyên gia tộc, thế lực hạng ba ở Thái Ngô thành, thấp hơn Trạch Lôi gia tộc một cấp bậc.
- Ồ? Giá thuê này có vẻ hơi cao, trước đó ta tìm hiểu, vị trí cùng diện tích này bình thường mỗi năm chỉ 20 kim tệ mới đúng.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với cán sự.
Nghe câu hỏi này, cán sự rõ ràng Tiêu Hoằng đã tìm hiểu một ít về Thái Ngô thành.
- Nghe nói Thái Ngô thành sắp đó siêu đại nhân vật đến thăm, đương nhiên chỉ là nghe đồn.
Cán sự nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng.
- Siêu đại nhân vật?
Thần sắc Tiêu Hoằng chợt động, đúng rồi, siêu đại nhân vật đến chơi, quả thật có thể nâng cao giá phòng diện rộng. Nhớ lại mười năm trước, Thượng tá La Kiệt đến Thái Ngô thành, kết quả được danh vọng La Kiệt kéo tới, Thái Ngô thành dựa vào hơi thở này nháy mắt từ thành trấn lớn biến thành bộ dáng hiện giờ.
Về phần La Kiệt, là quan tổng chỉ huy Bối La Chiến văn quân đoàn đặt ở Bối La thành, một chi quân đội duy nhất ở Vũ Nhuận Tinh chỗ Tiêu Hoằng. Địa vị quân đội ở đế quốc không nói cũng biết, có thể nói là kẻ cầm quyền thực tế trên Vũ Nhuận Tinh.
Đương nhiên lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn, thường thường nghe được lời đồn trước tiên là những thế lực hạng trên, tiểu nhân vật như Tiêu Hoằng không thể kiểm tra được lời đồn, chỉ có thể chờ thôi.
Bây giờ Tiêu Hoằng chỉ có một điểm cần quan tâm, đó là giá thuê, cân nhắc lần nữa, Tiêu Hoằng chỉ có thể đành chịu, quyết định thuê trước nửa năm.
Đối với siêu đại nhân vật kia có tồn tại thật hay không, có tới hay không, hoàn toàn không phải là chuyện mà Tiêu Hoằng quan tâm.
Tiêu Hoằng quyết định xong, Tây Xuyên gia tộc nhanh chóng phái người đến làm thủ tục cho thuê với Tiêu Hoằng, giao 12 kim tệ, kỳ hạn bắt đầu tính từ năm ngày sau.
Đi tới phòng vừa thuê xem một chút, ngoại trừ mấy đống rác ra, coi như không tệ, mọi phương tiện coi như đầy đủ, diện tích phòng chính khoảng 100 thước vuông, đủ để đặt công cụ chữa bệnh đơn giản cùng tủ thuốc cỡ trung bình.