Rõ ràng, chỉ riêng sức chiến đấu trước mắt, chiến hạm Ma Văn Xích Anh chỉ cần bắn mấy lượt là có thể đánh tan tành tàu Đại Hùng, nhưng mà đó là quân ta mà.
Có lẽ bên hắn vừa đánh xong, sẽ lập tức bị kéo đi ra sân xử bắn, mặc kệ quan chức cao tới đâu, chắc chắn sẽ phải chết.
Trái lại Tiêu Hoằng đã không có gì cố kỵ, bởi vì hắn nắm giữ lý lẽ chí mạng, đó là tàu Xích Anh tiến hành công kích tín hiệu với người ta trước, sẽ tính là phát động tấn công.
Quân đoàn Bối La đánh trả lại có thể coi là tự vệ, sau này chọc một đống người không vui, nhưng người khác cũng khó mà nói được. Quan trọng hơn là súng trường cự liên uy lực cỡ nào, hắn không nắm chắc có thể sống sót.
Rơi vào đường cùng, Cách La Tác chỉ có thể kiên trì liên lạc với phòng điều khiển tàu Đại Hùng, điều đình khuyên nhủ trái phải, làm ra dáng người tốt.
Nhưng cố tình đối mặt Mã Hiết Nhĩ cao ngạo cùng Tiêu Hoằng bướng bỉnh, hắn có lòng tốt khuyên bảo nhưng không ai nghe lọt tai.
Mã Hiết Nhĩ không ngừng thúc giục Cách La Tác tiến hành quấy nhiễu tín hiệu, Tiêu Hoằng chỉ một câu dám quấy rối tín hiệu, sẽ trực tiếp bắn trả, khởi động súng trường cự liên.
La Kiệt cùng những sĩ quan khác đứng một bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhất là phía quân đoàn Bối La, bọn họ hiểu rất rõ Tiêu Hoằng, hiểu được Tiêu Hoằng là một tên không có kiên nhẫn, sợ Tiêu Hoằng không giữ được bình tĩnh làm ra chuyện quá mức.
Bây giờ chiến tuyến Tây Cương vừa mới tốt hơn, không ai muốn gây chuyện không vui ở chỗ này, đây là sự thật.
Cùng lúc đó ở Bộ tổng chi huy, Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả cùng Mạn Đạt đang thương thảo kế hoạch tiếp theo. Không thể phủ nhân, Tiêu Hoằng trực tiếp tiêu diệt hai quân đoàn của Duy Lâm Công Quốc, giảm bớt áp lực không nhỏ cho chiến tuyến Tây Cương. Đương nhiên lúc này ba vị tướng lãnh đều không nói tốt cho Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy quân đoàn Bối La rút lui, ba vị tướng quân chỉ cảm thấy đồng loạt thở phào. Trong cảm nhận của họ, Tiêu Hoằng hay quân đoàn Bối La hiện giờ chính là một yếu tố không yên ổn, đánh rất tốt, nhưng rõ ràng không ai chỉ huy được họ.
Cái này giống như ném ra một món vũ khí, nhưng bản thân mình không thể khống chế nó, nói không chừng tổn thương được kẻ địch, chính mình cũng sẽ bị thương, Lý Minh Khoa chính là ví dụ điển hình nhất.
Quan trọng hơn là biết thế, bọn họ cũng không có cách nào. Tuy rằng không hiểu nhiều, nhưng có một chuyện rõ ràng là cái tên Tiêu Hoằng này có quan hệ không thể nói rõ với Lạc Tuyết Ninh, thậm chí rất có thể là chuẩn đồ đệ của A Di La.
Nếu thật là thế, chiến tuyến Tây Cương thật không có người dám hạn chế Tiêu Hoằng.
Nhưng may mắn trong bất hạnh là bây giờ Tiêu Hoằng đi Hải Lam Tinh tĩnh dưỡng rồi, có lẽ ở Hải Làm Tinh sẽ không tới mức gây ra chuyện được.
Nhưng ngay khi ba người cho là thế, Ma Văn thông tin của Ách Tề Nhĩ lại truyền tới tin nhắn, chính là từ phía Hải Lam Tinh, nội dung đơn giản, xem lại hai thuộc hạ của ngài đi.
Nhìn thấy chữ này, ba vị tướng quân chợt động, bọn họ vừa kinh ngạc, lại không hiểu tin nhắn này có ý nghĩa gì nhưng vẫn nhận hình ảnh truyền tới.
Ở trước bàn hội nghị, màn hình bắn ra, ba vị tướng quân đồng loạt hóa đá tại trận. Chỉ nhìn thấy quân đoàn Bối La áp chế chặt chẽ hạm đội Vân Đoan, không chỉ vậy, súng trường cự liên đang chỉ thẳng vào chiến hạm Ma Văn Xích Anh.
Không nói quá, nhìn thấy hình ảnh này, ba vị tướng quân cảm thấy ánh mắt tối đen, hình ảnh này quá rõ ràng , quân đoàn Bối La lại đối đầu với quân đoàn Vân Đoan.
Trời ạ, chẳng lẽ Tiêu Hoằng này tuổi còn nhím, đi chỗ nào cũng đâm người ta? Chết người là hai bên đều có địa vị quan trọng ở chiến tuyến Tây Cương, ai cũng không dễ đắc tội.
Đương nhiên, Ách Tề Nhĩ cũng biết Mã Hiệt Nhĩ này kiêu ngạo quen rồi, bình thường rất ngang ngược.
Hai tên này đụng vào nhau, tuyệt đối sẽ cực kỳ nhức đầu.
Lúc này Ách Tề nhĩ cũng hiểu được, cái gì gọi là cẩn thận mấy cũng có sai sót. Sớm biết thế sẽ không đưa hai người này tới một tinh cầu.
Ách Tề Nhĩ liền vội vàng dùng Ma Văn thông tin gọi tới phòng điều khiển Đại Hùng.
Nhận liên lạc, Ách Tề Nhĩ thấy được bộ mặt dữ tợn của Mã Hiết Nhĩ, thần sắc âm lãnh của Tiêu Hoằng, đang trong giằng co, không ai chịu nhường ai. Nhưng lúc này Tiêu Hoằng chỉ họng súng ngay vào chiến hạm Ma Văn Xích Anh, Mã Hiết Nhĩ rõ ràng có chút lùi bước.
Vừa rồi Tiêu Hoằng đụng tới, Mã Hiết Nhĩ cơ bản đoán được lời đồn về Tiêu Hoằng là thật, một cái tên không nhận thân thuộc, chuyện gì cũng làm được.
Về phần Cách La Tác không ngừng khuyên bảo, hiêu quả gần như không.
- Hai tên các ngươi, đang làm cái gì?
Ách Tề Nhĩ mặt âm trầm quát, giọng điệu tràn ngập trách mắng. Lúc này Ách Tề Nhĩ cũng rất rõ, hắn phải lấy ra đủ quyền uy, áp chế chặt chẽ hai người này.
- Tướng quân Ách Tề Nhĩ, ngài tới đúng lúc, tàu Xích Anh là chiến hạm của ngài phải không? Bây giờ ta tố cáo ngài cùng Thượng tá Mã Hiết Nhĩ phản bội đế quốc , tập kích quân đội bạn, đây là chứng cớ!
Tiêu Hoằng nhìn sang Ách Tề Nhĩ, sắc mặt lạnh lẽo nói, tiếp đó lấy ra bản ghi chép hành trình tàu Đại Hùng.
Bên trên là những lời nói khi chiến hạm Xích Anh phát sóng quẫy nhiễu tin tức với tàu Đại Hùng, loại quyết định đả kích này không thua gì trực tiếp bắn ra một viên phi đạn Ma Văn.
Ách Tề Nhĩ nghe lời này, vốn sắc mặt nghiêm khắc liền cứng ngắt. Phản bội đế quốc? Không thể ngờ được Tiêu Hoằng này vừa ra liền chụp cái mũ lớn như thế lên đầu Ách Tề Nhĩ. Nên biết, phản bội đế quốc tuyệt đối là loại tội trạng nặng nhất trong đế quốc, một khi tội danh thành lập, không có thương lượng, trực tiếp kéo ra ngoài xử bắn.
Lại nhìn vào màn hình Tiêu Hoằng vừa bật lên, bên trên ghi
rõ không lâu trước đó chiến hạm Xích Anh quả thật phát sóng năng lượng quấy nhiễu tàu Đại Hùng.
Quá rõ ràng, đây là bằng chứng thép!
Dù là xác nhận thao tác sai hay chuyện gì khác, nhưng nếu truyền ra, tàu Xích Anh dưới trướng Ách Tề Nhĩ tấn công chiến hạm đế quốc, tuyệt đối không dễ nghe, sẽ là vết bẩn không nhỏ đối với tương lai của Ách Tề Nhĩ.
- Tướng quân Ách Tề Nhĩ , hiện giờ ngài giải thích cho ta, rốt cuộc quân đoàn Bối La đã làm gì? Ngài lại hạ sát thủ với quân đoàn Bối La.
Tiêu Hoằng mặt lạnh hỏi, ngữ khí bức người, trực tiếp áp chế Ách Tề Nhĩ.
- Cái...cái này...ta....
Ách Tề Nhĩ nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Tiêu Hoằng, liền không biết nói cái gì, hắn nằm mơ cũng không ngờ vừa liên lạc được liền trực tiếp bị cuốn vào trong vũng nước đục này.
A Minh Tả cùng Mạn Đạt ở một bên kinh ngạc, rõ ràng lần này rắc rối to rồi. Nếu Tiêu Hoằng thật sự đệ trình phần chứng cớ này lên tòa án quân sự đế quốc, tuyệt đối đủ làm Ách Tề Nhĩ tối mặt.
- Cách La Tác, ngươi đã làm cái chuyện gì? Tại sao ngươi phát động tấn công tàu Đại Hùng?
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, Ách Tề Nhĩ mới phẫn nộ nhìn sang Cách La Tác, trong lòng vừa tức lại vừa sợ.
Lúc này Cách La Tác nghe được Tiêu Hoằng cắn chết vào chỗ yếu hại này, đã toát đầy mồ hôi lạnh, một khi xác định chuyện này, hắn sẽ không thoát khỏi liên quan.
- Tướng quân, ta oan quá, là ngài bảo ta nghe theo lệnh Thượng tá Mã Hiết Nhĩ. Hắn bảo ta giành vị trí tiến vào Hải Lam Tinh trước, ra lệnh cho ta phát động sóng năng lượng quấy nhiễu, ta cũng không thể chống lệnh được.
Rơi vào đường cùng, Cách La Tác chỉ có thể trực tiếp khai ra Mã Hiết Nhĩ.
Lúc này Mã Hiết Nhĩ vốn đang mặt mũi dữ tợn liền cứng lại, hắn không thể ngờ được Tiêu Hoằng mới vừa rồi còn bình thản, không lộ tính tình, vậy mà còn có một chiêu như thế, quá độc ác.
Trên trán Mã Hiết Nhĩ không khỏi toát ra mồ hôi.
- Cái này...ta...
Mã Hiết nhĩ không biết phải nói gì.
- Ngươi câm miệng!
Ách Tề Nhĩ mặt lạnh mắng thật to.
Chẳng qua lời mắng này ở trong mắt người ngoài, là bày tỏ thái độ cực kỳ bất mãn nhưng ở trong mắt Tiêu Hoằng thì lại là một loại bảo hộ. Đúng thế, quân đoàn Vân Đoan ở chiến tuyến Tây Cương chính là tấm bảng hiệu, cơ bản nhắc tới chiến tuyến Tây Cương, mọi người liền nghĩ tới trước tiên chính là quân đoàn Vân Đoan.
Thanh danh này là đánh ra mà có, điều này là chắc chắn, nhưng mùi vị tuyên truyền càng nồng hơn, chỉ là Mạn Đạt hay Ách Tề Nhĩ đều biết rõ, quân đoàn Vân Đoan chính là bảng hiệu, không thể đẩy ngã được.
- Chờ ta trừng phạt ngươi.
Ách Tề Nhĩ lại lớn tiếng quát Mã Hiệt Nhĩ, liền nhìn sang Tiêu Hoằng:
- Tiêu Thiếu tá, để xảy ra chuyện như thế, ta thật lòng bày tỏ tiếc nuối, nhưng mà ta muốn nói, đây chỉ là hiểu lầm.
- Đúng vậy, ta cũng bày tỏ tiếc nuối sâu sắc, chẳng qua nếu là thế, vậy thì chờ nói trên tòa án quân sự đi. Ồ, đúng rồi, Tướng quân Ách Tề Nhĩ không phải muốn giết ta diệt khẩu chứ.
Tiêu Hoằng mặt lạnh nói, che giấu cự kỳ bất mãn. Nhất là mấy chữ giết người diệt khẩu, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại làm cho người trong người ngoài đều căng thẳng.
- Tiêu Hoằng, ngươi không cần nói thế. Ta biết trong lòng ngươi có oán niệm, đánh thắng trận còn bị đồng nghiệp đâm sau lưng, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Nhưng chuyện này không có liên quan tới tướng quân Ách Tề Nhĩ, ngươi phải tin vào điều này. Còn ngươi cũng không cần được thế bức người như vậy, thường nói làm người chừa lại một đường, ngày sau gặp mặt dễ nói chuyện.
A Minh Tả đi ra hòa giải, điều này cũng không kỳ quái, nói ở mức độ nào đó, Tiêu Hoằng là thuộc hạ của hắn.
- Khi nào quân đoàn Bối La ta ỷ thế bức người? Chúng ta dựa theo thủ tục bình thường, chuẩn bị tiến vào Hải Lam Tinh nghỉ ngơi. Kết quả bị Ách Tề Nhĩ bắn pháo quấy nhiễu, lại còn muốn bắn pháo lần thứ hai. Trong khi đó, quân đoàn Bối La ta có đắc tội ai đâu? Có đắc tội quân đoàn Vân Đoan chưa? Chẳng lẽ chiến tuyến Tây Cương khinh người quá đáng đến mức này, đã bị đánh còn không cho rên một tiếng?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại, mỗi câu đều cắn chết chữ lý, hơn nữa được thế không tha người.
Nhìn lại Ách Tề Nhĩ, lúc này giống như á khẩu không trả lời được. Tuy rằng Tiêu Hoằng nói có chút quá lên, nhưng sự thật đúng là thế. Quân đoàn Bối La người ta quả thật không chọc ai hết, trong lòng lại càng tràn đầy phẫn nộ bất mãn đối với Mã Hiết Nhĩ.