Đi vào sở điều trị giam giữ Lặc Mỗ nhìn qua song sắt hợp kim, Tiêu Hoằng thấy được Lặc Mỗ mặc đồng phục bệnh nhân đang chống khủy tay trên đầu
gối, mười ngón tay giao nhau ngồi trên giường bệnh.
Thấy Tiêu Hoàng tóc bạc xuất hiện ở cửa, thần sắc trống rỗng của Lặc Mỗ đột nhiên thay đổi, chần chờ một lúc, mới nói:
- Cho ta điểu thuốc.
Nghe vậy, Tiêu Hoàng cũng không có phản ứng bất ngờ, đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không có thuốc lá, ánh mắt liếc sang Tác Phổ.
Tác Phổ tự nhiên hiểu được ý của Tiêu Hoàng, lục lọi trên người một lúc, cuối cùng lấy ra nửa hộp thuốc đưa cho Tiêu Hoàng.
Tiêu Hoằng nhận lấy thuốc lá, nhìn hộp thuốc, rút một điếu đưa cho Lặc Mỗ, dùng hỏa văn châm thuốc cho hắn.
Lặc Mỗ dùng sức hút vào một hơi, tiếp theo chầm chậm phun ra, vốn đang nhíu mày cũng từ từ giãn ra, tiếp theo quay đầu nhìn vào Tiêu Hoằng ngoài
hàng rào, bỉnh thản nói:
- Ngươi định xử lý ta thể nào?
-
Vốn muốn dùng ngươi làm giao dịch với thủ trưởng Hà Long đổi ngươi trở
về, nhưng hắn từ chối. Bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn: thứ nhất,
ngươi lấy ra thứ gì mà ta có hứng thú, chuộc thân cho ngươi; thứ hai, đó là sẵn sàng bị giam suốt đời.
Tiêu Hoằng cũng thản nhiên đáp.
- Hà Long từ chối, không thể nào!
Lặc Mỗ nói, sắc mặt khó tin, mặc kệ thế nào hắn cũng là quan chỉ huy quân đoàn thép, tự nhiên có chút giá trị.
Tiêu Hoằng không nói, mà lấy ra Ma Văn thông tin của Lặc Mỗ, mở lên, những
ghi chép cuộc gọi với Hà Long trước đó hiển thị rõ trên màn hình, đương
nhiên không thể biết được nội dung.
Nhìn thời gian liên lạc trên màn
hình, đúng là trong lúc mình đang hôn mê, đương nhiên tin tức này cũng
không thể chứng minh Tiêu Hoàng quả thật liên lạc bàn bạc chuộc thân với Hà Long, nhưng có lẽ Hà Long sẽ đề nghị. Nếu giao dịch thành công, như
vậy Tiêu Hoằng sẽ thả người, không may, bây giờ hắn vẫn đang ở trong
này.
- Ngươi đưa ra yêu cầu gì?
Lặc Mỗ lập tức nhìn vào điểm mấu chốt.
- Chỉ là một chiếc chiến hạm Ma Văn nhỏ mà thôi, Hà Long trả lời là ta
đùa hả, hơn nữa trong mắt hắn, dường như chỉ có tất cả đoàn trưởng chiến tuyển Tây Cương gom chung lại mới ngang giá với chiến hạm Ma Văn.
Tiêu Hoằng nói, đương nhiên trong lời này có đủ thành phần châm ngòi ly gián.
Lặc Mỗ nghe thể, không nói nữa, sắc mặt hiện lên vẻ mất mát nhàn nhạt.
Đúng, hắn biết rõ giá trị của mình, còn xa mới bằng chiến hạm Ma Văn,
nhưng dù biết rõ điều này, trong lòng Lặc Mô vân có chút khó chịu.
Dù là Bộ tổng chỉ huy không lấy ra chiến hạm Ma Văn, cũng nên nghĩ cách khác, nhưng nhiều ngày qua vân không có tin tức gì.
- Ta không muốn nói cái khác, vừa đà nói rồi, hoặc là ngươi lấy ra thứ ta hứng thú, hoặc là ở trong này cả đời, vứt bỏ năm tháng tốt đẹp. Đương
nhiên ta cũng biết, thân là quân nhân, hẳn là phải nhiệt tình yêu quý
quốc gia của mình, nhưng cái này cũng phải có điều kiện quyết định là
quốc gia phải yêu quý ngươi đă. Có lẽ ngươi cũng nghe qua vương quốc Tát Vụ chứ, dùng 1000 tù binh chỉ đổi lấy 1 binh lính lạc trên chiến
trường. Tuy ràng ta không phải một phần tử của Liên bang Tát Vụ, tuy
ràng diện tích quốc thổ vương quốc Tát Vụ chỉ tương đương 1/200 Phục
Thản Để Quốc, nhưng vẫn là quốc gia làm ta kính nể. Ở trên chiến trường, không bỏ lại một đồng bọn, là vì để duy trì chủng tộc của mình.
Tiêu Hoàng nói.
Lặc Mỗ nghe thể, sắc mặt trở nên phức tạp, hắn tự nhiên biết vương quốc Tát Vụ, cũng biết tố chất chiến đấu của họ, quốc gia chỉ có ngàn vạn dân
cư, bị kẻ địch bao vây xung quanh, nhưng vân sừng sững không ngã.
Hắn càng biết rõ, nếu Duy Lâm công quốc vứt bỏ mình, như vậy mình có thể
sống sau song sắt cả đời, đây là chuyên mà Lặc Mỗ không muốn nhìn tới.
Hắn còn trẻ, hắn còn có thời gian, bước vào cảnh giới Đại Ngự sư hay Ngự hồn.
- Nếu ngươi không muốn mỗi ngày mở mắt là nhìn thấy song
sắt, hưởng thụ ánh mặt trời cũng là chuyên xa xỉ, vậy thì ngươi tự cân
nhắc kỹ. Lựa chọn tự cứu mình là cách duy nhất, ngươi từng là đoàn
trưởng, hẳn là biết không ít tình báo hữu dụng chứ.
Tiêu Hoàng nói xong, chuẩn bị bước đi.
- Nói đi, ta làm sao mới rời khỏi nơi này?
Rốt cuộc Lặc Mỗ không nhịn được, lên tiếng.
- Rất đơn giản, thông qua tin tức có giá trị, thúc đẩy quân đoàn Bối La
lấy được chiến hạm Ma Văn, đến lúc đó ngươi sẽ tự do, sau này muốn làm
gì thỉ làm.
Tiêu Hoàng trả lời, sau đó từ từ bước đi.
- Chờ đã, tuy ràng ta không biết động tác nhàm vào chiến tuyển Tây Cương của Duy
Lâm công quốc hiện giờ, nhưng ta biết quần thiên thạch La Lạp là mấu
chốt tinh tức của Hi Lạc Tinh, phần lớn tin tức vô tuyến đều sẽ đi qua
nơi đó.
Lặc Mỗ nói ra.
- Nhớ rồi, hy vọng ngươi nói có thể sử dụng được.
Tiêu Hoàng trả lời, tiếp đó đi ra ngoài, sau đó thông báo tin tức này cho
Mạc Hi bảo hắn gửi một bộ mắt nhìn trộm đi vào quần thiên thạch La Lạp,
mặc kệ Lặc Mô có phải nói thật hay không.
Rời Ban tổng điều trị, Tiêu Hoàng liên lạc với Sở Ngân Xuyên, Mặc Huyền, ra lệnh bọn họ gọi người
phụ trách hai công ty âm thầm nắm giữ, ngày mai đi căn cứ quân sự Bối La một chuyển.
Vừa định cất Ma Văn thông tin, kết quả Ma Văn thông tin lại rung lên, người gọi là quản lý chỗ tiếp đón.
- Chuyện gì?
Nhận cuộc gọi, Tiêu Hoàng không nóng lạnh hỏi. Theo lẽ thường, công việc
tiếp đón ngoại trừ quản lý ra sẽ có Tân Du phụ trách, dường như không có liên quan với Tiêu Hoàng.
- Đoàn trưởng, có một người tự xưng là Mai Kiệt yêu cầu gặp ngài.
Quản lý nghe ngữ khí âm trầm của Tiêu Hoàng, cẩn thận nói. Hắn biết rõ tuy
ràng Tiêu Hoàng là đoàn trưởng, nhưng không thích bị người quấy rầy,
những chuyên thường thường nhỏ nhặt vẫn do mấy người La Kiệt quản lý,
nhưng bây
giờ hết cách, tên tự xưng Mai Kiệt kia vân cứ bám mãi không
buông.
Trước đó Tiêu Hoàng đã có quy định đối xử tử tể với mọi người
đến thăm không có địch ý, không còn cách nào mới gọi tới Tiêu Hoàng.
Tiêu Hoàng nghe vậy, bước chân không kìm được chậm lại. Mai Kiệt là ai, làm
sao hắn quên được, nghe nói đã trở thành tân đương gia Tập đoàn Khoa
Long ở Thái Ngô thành. Bệ Đồ đối mặt với Mai Kiệt "yểu đuối" cũng không
hạ sát thủ, buông tha Mai Kiệt như thả một con kiến.
Chỉ là không ngờ được, Mai Kiệt lại xuất hiện ở chỗ này.
Mặc kệ từ mặt nào, cảm giác của Tiêu Hoàng đối với Mai Kiệt cũng khá đặc
thù, giống như người có tính tượng trung nhất trong đoạn tình cảm đặc
thù đó. Đồng thời Tiêu Hoàng cũng biết rõ, Mai Kiệt từng giúp Tiêu
Hoàng, người khác coi Mai Kiệt là người nhu nhược, nhưng là Tiêu Hoàng
chưa từng xem hắn như thể.
- Đợi đã, ta lập tức sang đó.
Chần chờ một lúc, Tiêu Hoàng mới cắt liên lạc, đổi hướng thẳng tới khu tiếp đón.
Dựa vào binh sĩ tiếp đón chỉ đường, Tiêu Hoàng đi tới văn phòng quản lý, nhìn
qua cửa, Tiêu Hoàng gặp được Mai Kiệt, trước kia luôn thích sạch sẽ, giờ đây khóe miệng có râu, sắc mặt coi như bình thản.
Nhìn Tiêu Hoằng ngoài cửa, sắc mặt Mai Kiệt hơi cứng ngắc, tiếp theo khôi
phục bình thường. Bây giờ hỉnh ảnh Tiêu Hoàng đă nổi danh Vũ Nhuận Tinh, các đài truyền hình liên tục phát tin.
- Tìm ta... có chuyên gì?
Tiêu Hoằng bỉnh thản hỏi, rõ ràng lúc này Mai Kiệt ở trong mắt Tiêu Hoằng
chính là một chiếc chìa khóa, vô tỉnh mở ra quá khứ phủ bụi của Tiêu
Hoàng.
- Ta muốn gia nhập quân đội Bối La.
Mai Kiệt bình thản nói.
- Gia nhập quân đoàn Bối La? Vậy vợ con ngươi làm sao? Còn có Tập đoàn Khoa Long của ngươi.
Tiêu Hoằng hỏi, tiếp theo ngồi đối diện Mai Kiệt.
Tuy ràng vẫn là hai người, nhưng lúc này mọi thứ đã là cảnh còn người mất.
Tiêu Hoằng không còn là ông chủ nhỏ trước đây, Mai Kiệt cũng dường như
không còn là Mai Kiệt trước đó.
Quản lý ở một bên tự nhiên nghe được
lời hai người nói, có lẽ là người quen rất ít của Tiêu Hoàng, bởi vậy
thức thời im lặng rời phòng.
- Vợ con ta đã an bài xong, Tập đoàn
Khoa Long cũng vậy, hơn nữa ngay hôm qua đã thăng cấp thành công đến
chuẩn Ngự sư, ta nghĩ hiện giờ ta hẳn nên làm chút chuyên cho anh trai
ta.
Mai Kiệt trả lời, cả người tang thương, hiển nhiên dù Bệ Đồ rời đi, trong lòng hắn vân chịu đủ dày vò.
Có thể nói Mai Kiệt vốn không cân nhắc gia nhập quân đội, nhưng từ khi
Tiêu Hoằng đại bại Duy Lâm công quốc, ương ngạnh sống đến bây giờ, ăn
miếng trả miếng, lấy máu trả máu, hành động này như một loại khích lệ
với Mai Kiệt, cũng là một loại trào phúng. Mai Kiệt còn nhớ những lời
Tiêu Hoàng nói ở dưới khách sạn đã nói với Mai Kiệt, hiển nhiên Tiêu
Hoàng đang làm từng bước một.
Mà Mai Kiệt lựa chọn như thể, bỏ qua
cuộc sống xa hoa ở Thái Ngô thành, cũng là một loại an ủi nội tâm, đối
mặt với thù giết anh, nếu nhẫn nhịn, trách cứ cùng áy náy trong lòng sẽ
như cơn ác mộng quanh quẩn mãi.
Không thể phủ nhận, Mai Kiệt xuất hiện ở đây cũng là một loại tự cứu rỗi mình.
Đối mặt yêu cầu này, Tiêu Hoàng không lập tức đáp lời, cả phòng chìm vào
yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu ngoài cửa sổ mới đôi lúc đánh vỡ yên tĩnh.
Đối với việc an bài Mai Kiệt thể nào, Tiêu Hoàng cũng không hỏi nhiều.
- Đơn nhập ngũ của ngươi, ta phe chuẩn, chẳng qua ngươi chỉ có thể bắt đầu từ binh nhì.
Hồi lâu sau, Tiêu Hoàng mới nói.
- Cảm ơn.
Mai Kiệt lên tiếng, biểu tỉnh cũng giản ra như trút được gánh nặng.
- Hy vọng ngươi có thể tìm được an ủi nội tâm trong quân đội.
Tiêu Hoằng nói xong, không nhiều lời nữa, phát tin nhắn tới tên mập, liền đứng dậy đi ra cửa.
- Tiêu Hoàng.
Bỗng nhiên, Mai Kiệt nhìn Tiêu Hoằng đi ra cửa, nói tiếp:
- Mộ Khê Nhi, nàng nhờ ta hỏi ngươi, sống có tốt không? Nàng cùng cầu cầu đều rất nhớ ngươi.
Nghe Mai Kiệt nói ra ba chữ "Mộ Khê Nhi", thân thể Tiêu Hoàng không khỏi
cứng ngắc, trong nội tâm như bị thứ gì chọc thủng, sâu trong ánh mắt
hiện lên một chút khác thường.