Đây là quy củ chung trên thị trường, Chế Văn Sư phải tăng giá gấp đôi phí tổn, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, giống Tang Hoành Vân, Sài Tang bán ra Ma Văn, thường thường có thể tăng lên gấp vài lần, thậm chí một ít có hiệu quả xuất sắc, còn có thể còn có thể đạt tới mười mấy lần.
Nhưng lần này, Tiêu Hoằng chỉ tính toán thử một phen, xem như là thí nghiệm, bởi vậy Tiêu Hoằng cũng tính toán dựa theo thị trường mà tiến hành bán ra.
Dựa theo quy củ, Tiêu Hoằng đưa ra văn kỳ của Quyền Tàng, cái này giống như thân phận tạp, làm bằng chứng thân phận của người chế tác và người được gửi bán.
Khi tất cả được bố trí xong, Tiêu Hoằng liền không mảy may chần chừ chút nào, trực tiếp xoay người rời đi.
Một vài nhân viên công tác vốn còn muốn cùng Quyền Tàng trao đổi vài câu, nhưng bởi vì chưa thể thăm dò tính tình của Quyền Tàng, không có người dám bước lên đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quyền Tàng rời đi.
Mười mấy phút sau, khi lão bản Hành Giả Ma Văn cửa hàng là Hạng Phổ Phương, đang phong trần mệt mỏi về tới Hành Giả Ma Văn cửa hàng, Tiêu Hoằng đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
- Quyền... Quyền Tàng đến đây phải không? Ở... ở đâu rồi?
Vừa mới bước vào Ma Văn cửa hàng, Hạng Phổ Phương vừa lau mồ hôi, vội vàng hỏi, hắn biết rõ, một khi Quyền Tàng xuất hiện ở trong này, như vậy Ma Văn cửa hàng này của bọn họ tuyệt đối có thể được lan truyền thanh danh, nếu có thể được Quyền Tàng tự tay viết lưu niệm, hoặc là chụp ảnh chung hay tương tự như thế, thì càng là một thủ đoạn tuyên truyền rất hiệu quả.
- Lão bản, ngài về trễ rồi, Quyền Tàng đại nhân đã rời đi!
Tiểu thư hướng dẫn đáp lại, thần sắc hơi có chút thất vọng.
- Hắn đi vào đây làm gì?
Hạng Phổ Phương hỏi tiếp.
- Chính là đến gửi bán hai cái Ma Văn!
Tiểu thư hướng dẫn tiếp tục đáp.
Nghe nói vậy, Hạng Phổ Phương nhanh chóng đảo tròng mắt, bằng vào khứu giác nhanh nhạy của thương nhân, hắn biết rõ một khi bắt lấy cơ hội mà Quyền Tàng mang lại này, thì tuyệt đối có thể khiến cho Hành Giả Ma Văn cửa hàng được đề cao thêm một cấp bậc.
Không đợi tiểu thư hướng dẫn nói hết lời, lão bản Hạng Phổ Phương đã dùng ba bước lao vọt lên lầu ba, thân thể to béo của hắn vào giờ khắc này lại giống như một cái khí cầu căng hơi, có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
- Ma Văn của Quyền Tàng đại sư đặt ở đâu?
Chạy vội tới trước đài gửi bán tại tầng ba, Hạng Phổ Phương trực tiếp hỏi nhân viên gửi bán, giọng điệu có vẻ phi thường vội vàng.
- Ở trong này, đang chuẩn bị đăng ký!
Nhân viên gửi bán nói xong, chỉ vào hai cái Ma Văn bên cạnh, đã được để vào trong hộp gỗ.
Hơi liếc mắt một cái vào hộp gỗ có chứa Ma Văn, thần sắc Hạng Phổ Phương hơi thay đổi, khiển trách:
- Hỗn trướng, đây chính là Ma Văn của Quyền Tàng đại sư, ngươi lại đựng nó trong hộp đựng bình thường, quả thực không thể chấp nhận được.
- Nhưng, lão bản, đây là Ma Văn của Ngự Đồ cấp ba, dựa theo quy củ, đây đã là tiêu chuẩn tốt nhất cho loại thuộc về Ngự Đồ cấp ba rồi!
Nhân viên gửi bán bị mắng, liền có chút vô tội mà nói.
- Quy củ là vật chết, người mới là sống, hiểu chưa? Cũng không nhìn thấy Ma Văn này là của ai à, mang hộp đựng tốt nhất của chúng ta lại đây để đổi đi, còn có... tin tức đợi ngày mai hãy công bố ra ngoài, nói rằng ba ngày sau, sẽ bán Ma Văn của Quyền Tàng đại sư!
Hạng Phổ Phương nói tiếp.
- Lão bản, chúng ta chưa trải qua người bán đồng ý, đã tự tiện sửa đổi thời gian gửi bán, có chút không tốt lắm thì phải?
Nhân viên gửi bán cẩn thận hỏi.
- Ngươi thì biết cái gì, nhìn lại yết giá của Ma Văn này thì sẽ biết, hai kim tệ, ngươi cho rằng đường đường là Quyền Tàng đại sư lại thiếu hai cái kim tệ hay sao, theo ta thấy, đây chỉ là Quyền Tàng đại sư cố ý thử mà thôi, muốn giúp chúng ta, cùng lúc cũng muốn nhìn xem trình độ coi trọng của chúng ta đối với hắn, bởi vậy, lần này tuyên truyền, còn có bán ra, chúng ta phải coi trọng hơn, lúc này mới thể hiện được kính ý của chúng ta đối với lão nhân gia người!
Hạng Phổ Phương nói ra ý tưởng của mình.
Tiếp theo hắn lập tức bắt đầu tự mình chỉ huy thuộc hạ, công việc lu bù lên!
Đổi xong trang phục và đạo cụ của mình, đi vào con đường mà Đại Hoằng Dược Quán đang mở, lúc này Tiêu Hoằng đột nhiên nghe thấy một trận pháo nổ, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy ngay tại đối diện Đại Hoằng Dược Quán, đã có rất nhiều người tụ tập lại, kèm theo tiếng pháo là tấm vải đỏ phủ lên bảng hiệu chậm rãi được mở ra, trên mặt khắc bốn chữ vàng: Xuân Ngôn Dược Xá.
Nhìn thấy hàng chữ này, Tiêu Hoằng không khỏi cau mày lại, rất hiển nhiên, chiêu bài như vậy đã làm rõ một điều, đó chính là có người muốn cướp sinh ý, hơn nữa dám gọi là dược xá, mà không phải dược quán, như vậy thì thường phải do Dược sư cấp Ngự Giả mở ra.
Cẩn thận nhìn lại, Tiêu Hoằng đột nhiên thấy được vài thân ảnh quen thuộc, đó chính là thủ tịch Dược sư Tịch Phúc của Trạch Lôi gia tộc, cùng đứng bên cạnh Tịch Phúc chính là Phó Ngôn, cũng chính là tiểu đồ đệ của Tịch Phúc.
Tuy rằng Tịch Phúc không phải thanh danh hiển hách tại Thái Ngô Thành, nhưng là cũng có chút danh tiếng, trong cuộc nói chuyện sau đó của hắn, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nghe ra, dược xá này là do Phó Ngôn mở, Tịch Phúc tới ủng hộ tiểu đồ đệ, kéo nhân khí.
Vừa mới cất bước tiến vào Đại Hoằng Dược Quán của mình, Lý Nhạc liền nhanh như hổ đói vồ mồi, vọt tới trước mặt Tiêu Hoằng, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, nói:
- Hoằng ca, cái này phiền toái lớn đây, có người muốn cướp sinh ý của chúng ta, hơn nữa ngươi biết không? Đó là Phó Ngôn, đồ đệ của Tịch Phúc a, vừa rồi ta đã hỏi thăm qua, tên Phó Ngôn kia đã là Dược sư cấp bậc Ngự Giả rồi!
- Điều này ta biết!
Tiêu Hoằng đáp lại, đối với Phó Ngôn hắn tất nhiên cũng biết, thậm chí còn có chút khúc mắc nhỏ, bằng vào thái độ nhất quán của Tiêu Hoằng, hắn sẽ không biểu hiện loại cảm xúc đối địch này quá mức rõ ràng.
- Vậy thì lần này sẽ hỏng rồi sao? Dược sư cấp Ngự Giả đứng đối diện chúng ta, nơi này người bệnh vốn đã không nhiều lắm, hắn làm như vậy, phỏng chừng người toàn bộ người bệnh đều chạy đến hắn mất!
Lý Nhạc nhăn trán nói.
- Ngươi gấp cái gì? Cạnh tranh là chuyện không sớm thì muộn cũng đều xảy ra, chúng ta chỉ cần làm tốt việc chúng ta nên làm là được!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, tiếp theo từ trong tủ đựng dược liệu, lấy ra một thanh Ngự Hương, ném tới trước mặt Lý Nhạc:
- Từ hôm nay trở đi, cùng lúc với việc đọc dược điển, người phải tu luyện Ngự lực nữa.
Nói xong, Tiêu Hoằng xoay người, đi về phía hậu viện.
Tiến vào căn phòng của mình, trên mặt Tiêu Hoằng lờ mờ hiện lên một chút mây đen, không hề nghi ngờ, cạnh tranh như vậy thì đối với Tiêu Hoằng mà nói, sẽ là cực kỳ bất lợi, dù sao thì người ta đã đạt tới cấp bậc Ngự Giả, một khi đạt tới cấp bậc Ngự Giả, thì có thể khống chế văn đao tiến hành giải phẫu người bệnh, đây là thứ mà Tiêu Hoằng không có, hơn nữa sau lưng người ta còn có cả Tịch Phúc làm chỗ dựa.
Quan trọng hơn một chút là, giá thuê phòng mỗi tháng hai kim tệ, cùng với các chi tiêu khác, nếu không kiếm được tiền sẽ tương đương với việc phải đối mặt với phiền toái rồi.
- Ai...!
Tiêu Hoằng không khỏi thở dài,
tuy rằng trước đó đã sớm có dự kiến, nhưng mà cạnh tranh kịch liệt xảy ra trước mắt, vẫn khiến cho Tiêu Hoằng có cảm giác khó khăn, có lẽ đây là cái gọi là cuộc sống đi.
Trước mắt, đối với Tiêu Hoằng mà nói, cũng không có biện pháp gì cả, chỉ có thể không ngừng tăng lên thực lực, tranh thủ sớm một ngày tăng lên tới thực lực Ngự Giả, tuy nhiên trước mắt, đối với Tiêu Hoằng mà nói, ưu thế lớn nhất ngay tại bản thân, chính mình nắm giữ rất nhiều kỹ thuật mà không muốn người khác biết.
Cảm thán nhiều hơn thì cũng vô dụng mà thôi, điểm này Tiêu Hoằng cũng biết, thấy thật sự không có người bệnh đến, Tiêu Hoằng trực tiếp khóa cửa phòng ngủ lại, xem lại Đức Thức Ao Diện Văn trong chốc lát, liền bắt đầu khu động Ngự Hương Ma Văn, tiếp tục tiến hành tăng lên Ngự lực.
Thông qua nghiên cứu Đức Thức Ao Diện Văn, Tiêu Hoằng phát hiện một cái Ma Văn mà có thể dùng Ngự lực cấp sáu để tiến hành chế tạo, về phần công dụng ra sao thì cũng không có giới thiệu, nhưng trên mặt lại ghi chú rõ ràng một câu, thứ này tuyệt đối sẽ không khiến cho người chế tạo phải thất vọng, điều này làm cho Tiêu Hoằng lập tức nổi lên hứng thú.
Hắn cũng tràn ngập hi vọng với thực lực cấp sáu.
Một ngày trôi qua, thời gian đã là buổi chiều, Đại Hoằng Dược Quán của Tiêu Hoằng vẫn như trước không người thăm viếng, thông qua đại môn, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn thấy, Xuân Ngôn Dược Xá ở đối diện thường xuyên có người ra vào không dứt, nhất là chiêu bài đồ đệ của Tịch Phúc, vậy mà lại được đặt tại nơi bắt mắt dễ thấy nhất.
Cảnh tượng như vậy, nếu nói trong lòng Tiêu Hoằng một chút nghẹn khuất cũng không có, vậy thì chính là đang dối gạt người, tuy nhiên, những gì trong nội tâm cũng không được hắn thể hiện trên mặt.
Thở dài một tiếng, hung hăng cắn một miếng chuối tiêu trong tay, Tiêu Hoằng tiếp tục ra sức khiến cho tâm tình của mình trở nên bình thản, ngồi sau quầy tiếp khác, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Lý Nhạc đứng ở một biên, sắc mặt cũng không tốt chút nào, ngồi cạnh bàn trà bĩu môi, nhưng vẫn đành tiếp tục đọc sách, hiện giờ dưới sự chỉ đạo của Tiêu Hoằng, cùng với sự trợ giúp của Ngự Hương, Ngự lực của hắn đã đạt tới 133 điểm, tăng trưởng coi như tạm được, tuy nhiên, Tiêu Hoằng sẽ không công bố phương pháp chế tạo Ngự Hương ra ngoài.
Trợ giúp Lý Nhạc đề cao Ngự lực, một là nhìn vào tình cảm huynh đệ, hai là việc đề cao Ngự lực của Lý Nhạc cũng có trợ giúp rất lớn đối với dược quán.
- Nơi này, có người sống hay không
Đúng lúc này, một giọng nữ bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến, lời này nói ra, nghe giống như đang trêu chọc, luôn khiến người ta cảm thấy được không được tự nhiên, kiểu gì cũng hiện lên một loại cảm giác hơi ngạo mạn.
Hơi ngẩng đầu, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một nữ nhân đại khái khoảng mười bảy, mười bát tuổi, mặc bộ y phục rực rỡ, xuất hiện trước cửa, bởi vì lúc này đã vào mùa hạ, nữ nhân này ăn mặc cũng có chút thoải mái, mặc váy ngắn, trên tay mang theo một cái bọc nhỏ sáng lấp lánh.
Đối với những người ăn mặc như vậy, là một người từ trong sơn thôn đi ra như Tiêu Hoằng, thì cũng không có cảm tình gì đáng nói cả.
- Xin hỏi, có chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng coi như có lễ mà hỏi.
- Đương nhiên là xem bệnh a, nếu không thì ta tới nơi này làm gì?
Nữ nhân đáp lại.
- Lý Nhạc, tiếp đãi một chút!
Thấy nữ nhân này có giọng điệu không tốt, Tiêu Hoằng cũng không có biểu tình tốt đẹp gì, giọng điệu khá lãnh đạm.
- Vị mỹ nữ này, mời đi sang bên này!
Hiển nhiên, Lý Nhạc mạnh hơn Tiêu Hoằng rất nhiều trên phương diện đưa đẩy, hắn là lựa chọn tốt nhất lúc này, mang theo vẻ cung kính, hắn ra một thủ thế “mời” đối với nữ nhân này.
Sau khi nữ nhân này chậm rãi nằm trên giường bệnh, Lý Nhạc liền bắt đầu học bộ dáng khi xưa của Tiêu Hoằng, bắt đầu hỏi đông hỏi tây, tuy nhiên, nội dung câu hỏi cũng không hề có chút chuyên nghiệp nào cả, hiển nhiên đây là lần đầu tiên tiếp đãi người bệnh, nên hắn vẫn có một chút khẩn trương.
Nữ nhân đối mặt với câu hỏi cực kỳ dong dài của Lý Nhạc, có chút không kiên nhẫn:
- Chỉ có một câu trả lời thôi: đau bụng!
Mà nàng sở dĩ đến nơi này, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là người ở đây ít.
- Ngươi đau bụng có phải do chu kỳ hay không?
Thấy Lý Nhạc hồi lâu không hỏi ra thứ giá trị gì cả, Tiêu Hoằng ngồi bên trong quầy rốt cục mở miệng hỏi, tuy nhiên, ánh mắt vẫn như trước dừng lại trên bộ sách trước mặt.
- Phải!
Nữ nhân trả lời.
- Khi bị đau, có phải vô cùng khó chịu, hay ra mồ hôi hay không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp, mặt vẫn không đổi sắc.
- Đúng vậy!
Cô gái đáp lại.
- Nàng bị đau bụng kinh, đi bốc thuốc đi, Hải thảo hồng hai chỉ, Lâm anh thảo ba chỉ, Ban hạt linh chi hai lượng, đem về sắc với nước mà dùng, sau hai tháng là khỏi!
Tiêu Hoằng dùng giọng điệu vắn tắt nói.
- Này, chẳng lẽ nơi này của các ngươi không có Ma Văn hay sao? Ta muốn dùng Ma Văn trị liệu, ta muốn thấy hiệu quả nhanh chóng!
Nữ nhân lên tiếng.
- Tiểu thư, đó là cần rất nhiều tiền!
Lý Nhạc tốt bụng nhắc nhở.
- Ngươi xem ta giống kẻ thiếu tiền hay sao?
Nữ nhân khinh thường nói.
Tiêu Hoằng thấy nữ nhân này có bộ dáng như thế, cũng không có quá nhiều phản ứng, hơi trầm tư một lát, liền dùng chìa khóa mở ra một ngăn kéo, chuẩn bị chọn lựa Ma Văn từ bên trong.
Két...!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, dừng ngay ngoài cửa.