- Tại sao thế được? 16 chiếc Ma Văn khung máy móc kia ở đâu ra?
Mạn Đạt nhìn chằm chằm màn hình, không khỏi hô lên.
Vào lúc này, quân đoàn Bối La dường như dùng một cách khác lật nhào quân đoàn Vân Đoan!
Ngàn dặm tập kích, đánh tan quân đoàn Long Kỳ làm tất cả quân đoàn phải đau đầu, đây là công trạng cỡ nào, sức chiến đấu cỡ nào, đồng thời cũng phải có dũng khí cũng với khát vọng vương giả cỡ nào!
Mọi thứ, dường như quân đoàn Vân Đoan không có được.
Vào lúc này, Mã Hiết Nhĩ mới rồi còn đắc ý, so sánh với Tiêu Hoằng thì giống như vịt đẹt đòi khoe sắc với thiên nga, quân đoàn Bối La dưới Tiêu Hoằng dẫn dắt bắt đầu phá kén hóa bướm!
Cùng lúc đó, quân đoàn Bối La phía sau Ma Văn khung máy móc đã chia cắt tàu Cụ Phong ra khỏi quân đoàn Long Kỳ, chừng 100 chiếc Khiêu Tao khung máy móc quét qua tàu Cụ Phong, cường chế nhân viên trong hạm lập tức đầu hàng!
Xe tăng Ma Văn xếp hình vùng tròn bao quanh khu số 1 đã nghiền ép từng chút co rút vòng vây, kẻ đầu hàng sống, kẻ chống cự chết!
Đoàn người Tang Thác Tư vẫn đứng ở phòng khách, kinh ngạc nhìn tàu Cụ Phong âu yếm đã bị quân đoàn Bối La mạnh mẽ chiếm lấy, cũng với Ma Văn khung máy móc cách đó không tới 100m, trong lòng lạnh lẽo.
Trường hợp này đã tuyên bố quân đoàn Long Kỳ thất thế trước quân đoàn Bối La, quân đoàn Long Kỳ có khả năng trở thành lịch sừ.
Lúc này nhân số chiến đấu còn lại của quân đoàn Long Kỳ đã co rút chỉ còn không tới 2000 người, tuyệt đối là tổn thất khủng bố!
Dù là quân đoàn Long Kỳ không chết, sau khi đại thương nguyên khí, cũng sẽ rơi thành quân đoàn thịt cá.
Về phần Ngả Kim Sâm, lúc này hai chân phát run, vốn tưởng quân đoàn Long Kỳ tới đây là trên trời rớt khối bánh ngọt, nào biết cái bánh này làm bằng bom, quả thật là trời giáng tai họa mà.
Lúc này phòng khách đã lặng ngắt như tờ, không khí như đông cứng, chỉ nghe được tiếng vật thể vờ vụn ngoài cửa sổ.
Két!
Một tiếng mở cửa vang lên bỗng đánh vỡ tĩnh mịch trong phòng khách, mọi người quay đầu nhìn, sắc mặt liền đại biển. Chỉ thấy Tiêu Hoằng áo giáp rách nát, La Kiệt, Bì Nặc cũng Tân Du theo sau đã xuất hiện ở cửa.
Lúc này sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn bình thường, chỉ là sâu trong ánh mắt che giấu âm lãnh giết chóc vô tận, chậm rãi bước vào phòng khách.
Nhìn lại đoàn người Tang Thác Tư, giống như biến thành chim sợ cành cong, đột nhiên trở nên cảnh giác, nhanh chóng thò tay vào bao Ma Văn chuẩn bị lấy ra Chiến văn.
Lúc này Tiêu Hoằng chỉ liếc đám người Tang Thác Tư đang nhanh tay rút Chiến vãn, sắc mặt không đổi, búng tay một cái, trong bàn tay là một cái Ma Văn thông tin.
Rầm rầm!
Tiêu Hoằng vừa búng tay, cả trần nhà bị dỡ ra, tiếp đó là 7-8 chiếc Ma Văn khung máy móc đồng loạt chìa đủ thứ vũ khí từ trần nhà xuống, nhắm ngay đám người Tang Thác Tư.
Cánh tay cầm Chiến văn của đám người Tang Thác Tư cũng cứng giữa không trung.
Lúc này bọn họ biết rõ, chỉ cần họ chuyến động một cái, tiếp theo sẽ thành thịt băm. Bọn họ đã thấy rõ uy lực cơ pháo Kẻ Hủy Diệt, nhìn xem, cả căn cứ quân sự An Ni Á hoàn toàn không có một cái thi thể nguyên lành.
- Ra lệnh bộ đội của ngươi bỏ vũ khí đầu hàng đi, đây là một lần cảnh cáo cuối cũng, đề nghị các ngươi đừng lựa chọn khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta.
Tiêu Hoằng liếc đám người Tang Thác Tư, giọng điệu bình thường nói, không có chút áo chế khuyên răn.
Nhưng lời này truyền vào tai đám người Tang Thác Tư, đã biến vị, lạnh tới thấu xương, chọc xuyên qua đáy long.
- Đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ta biết sai rồi.
Tiêu Hoằng vừa nói hết lời, Ngả Kim Sâm hai chân nhũn ra trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói.
Nhìn lại Tang Thác Tư ở phía sau, tay cầm Chiến văn không khỏi run lên, tuy rằng trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, nhưng hắn còn có vốn chống trả hay sao?
7-8 chiếc Ma Văn khung máy móc, chỉ cần một lượt bắn là đám người Tang Thác Tư chỉ còn thịt băm.
Nhưng quân đoàn Long kỳ thanh danh hiển hách cứ thế không còn? Vẫn làm Tang Thác Tư không cam lòng.
Nhưng khi Tang Thác Tư còn đang do dự, cửa sổ xung quanh cũng lúc bị phá vờ, tiếp đó mười mấy chiếc Ma Văn khung máy móc xâm nhập vây quanh đám người Tang Thác Tư, trong đó một cây liêm đao sắc bén đặt dưới cằm Tang Thác Tư, khoảng cách yết hầu chỉ có 1mm.
Ngoại trừ Ngả Kim Sâm liên tục cầu xin, những người khác đều bị Khiêu Tao khung máy móc khống chế hoàn toàn.
Tiêu Hoằng không nói nữa, chậm rãi bước tới trước mặt Tang Thác Tư. Về chiều cao, Tang Thác Tư cao hơn Tiêu Hoằng nửa cái đầu, nhưng bây giờ điều này quan trọng lắm sao?
Nhẹ nhàng cầm lấy chiến văn trong tay Tang Thác Tư, Tiêu Hoằng không đổi sắc, đạp một cái vào bụng Tang Thác Tư.
Lực lượng rất lớn, trực tiếp đá Tang Thác Tư lên mặt tường mới ngừng lại, không chờ Tang Thác Tư hồi thần, Tiêu Hoằng đã xuất hiện kế bên, lại cho một bạt tai, đánh Tang Thác Tư ngã xuống.
- Cái tên ngu xuẩn này, đã tới mức này, còn chần chờ cái gì? Ngươi có biết hay không, ngươi chần chờ mỗi một giây, sẽ có mấy chục thuộc hạ của ngươi chết oan, chính vì bảo toàn thể diện Thượng tá của ngươi? Chẳng lẽ khó mở miệng đầu hàng như thế?
Tiêu Hoằng lạnh băng nói.
Nói xong, Tiêu Hoằng xoay người, vươn tay làm dấu hiệu chém:
- Ngoại trừ người An Ni Á, giết hết toàn
bộ, không tha một binh lính quân đoàn Long Kỳ nào, để cho bọn họ mang theo thể diện Trưởng quan xuống địa ngục đi!
- Rò! Trưởng quan, giết!
Lôi Tát điều khiển Ma Văn khung máy móc trả lời, nhắm cơ pháo Kẻ Hủy Diệt ngay Nội Mã Nhĩ.
- Chờ đã, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Ngay khi Lôi Tát nhấm cơ pháo Kẻ Hủy Diệt ngay Nội Mà Nhĩ, phòng tuyến trong lòng Tang Thác Tư triệt để tan vỡ, vội vàng hô lên.
Chiến đấu đã đánh tới lúc này, Tiêu Hoằng không thích đuổi tận giết tuyệt, chi là vươn ngón trỏ, ở quân đoàn Bối La, đại biểu cho ý cường chế ngừng lại.
Tiếp theo Tiêu Hoằng vươn tay kéo Tang Thác Tư lên, nói:
- Tiếp theo nên làm thế nào, không cần ta dạy cho ngươi chứ.
Tang Thác Tư tự nhiên biết rõ tiếp theo phải làm gì, vội lấy Ma Văn thông tin quân dụng, ra lệnh không tới 2000 binh lính Long Kỳ sống sót ngừng bấn, đầu hàng.
Theo Tang Thác Tư tuyên bố mệnh lệnh, bên ngoài cửa sổ, những binh lính Long Kỳ vẫn ương ngạnh chống cự mới buông vũ khí hay Chiến văn, biểu hiện đầu hàng. rõ ràng chỉ riêng ý chí chiến đấu, binh lính Long Kỳ không thể không làm cho Tiêu Hoằng bội phục, nhưng bội phục không có nghĩa là Tiêu Hoằng sẽ ra tay nể tình.
Đồng thời, toàn bộ căn cứ quân sự An Ni Á cũng im lặng hơn nhiều, một số lớn binh lính Bối La tiến vào, bắt đầu gỡ lấy bao Ma Văn hay vũ khí của mấy người Tang Thác Tư.
Toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ kéo dài không tới 1 giờ, đúng là thần tốc, quan trọng hơn là quân đoàn Bối La đối mặt với hợp kích của quân đoàn Long Kỳ cũng quân đoàn An Ni Á.
Ở ngoài cửa sổ, rất nhiều binh lính Bối La nhảy lên tàu Cụ Phong, giơ cao hai tay, sắc mặt hưng phấn, ngửa mặt gầm lên!
Chiến hạm Ma Văn, không chỉ là thứ mà Tiêu Hoằng ao ước, cũng là thứ mà tất cả binh lính Bối La mơ mộng. chỉ cần có nó, có thể bù lại khuyết điểm thiếu năng lực tấn công trong không gian của quân đoàn Bối La, sau này có nó hộ tống, tâm lý cũng vững vàng hơn, không tới mức chưa vào chiến trường đã bị người ta dọn dẹp giữa không gian.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng không ở lâu trong phòng khách tàn tạ này, nhìn đám người Tang Thác Tư, Ngả Kim Sâm bị bắt giữ, cũng đi ra ngoài.
20 phút sau, căn dặn binh lính Bối La nhiệm vụ dọn dẹp chiến trường, Tiêu Hoằng lập tức chạy tới Bộ tổng chỉ huy căn cứ quân sự An Ni Á.
Lúc này đám người Tang Thác Tư cũng với Ngả Kim Sâm quốc vương An Ni Á, Thống soái Tiêu Quốc Lương, đều áp giải đến nơi này.
Nhìn Tiêu Hoằng đi vào, sắc mặt Ngả Kim Sâm không kìm được hiện lên một tia kinh sợ, uy tín cùng tôn nghiêm của quốc vương không còn lại một chút nào.
Tang Thác Tư cũng thế, cúi đầu, ánh mắt như tro tàn, thậm chí hắn cảm thấy có phải đang trong ác mộng hay không, nếu phải, vậy thì mau tỉnh dậy đi.
Quân đoàn Long Kỳ khổng lồ, nháy mắt đã không còn, đổi lại bất cứ ai cũng không thể tin nổi.
Tiêu Hoằng không để ý sắc mặt của những người này, ngồi vào ghế chính ở phòng tổng chỉ huy, có vẻ rất tùy ý, ánh mắt đánh giá mấy người, cuối cũng tập trung vào Ngả Kim Sâm.
- Ngả Kim Sâm bệ hạ.
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng nói.
Còn nghe Tiêu Hoằng kêu tên mình, Ngả Kim Sâm không khỏi run run, vội vàng nói:
-Có! Có!
- Nói một câu đi, làm sao ngài đi chung với Duy Lâm công quốc.
Tiêu Hoằng hỏi.
- Cái này...
Ngả Kim Sâm liền do dự.
- Bệ hạ, ta đang giúp ngài, hay là ngài còn không biết tình trạng bây giờ? Thu nhận quân đội Duy Lâm công quốc, mưu đồ hỗ trợ Duy Lâm công quốc tấn công Phục Thản Đế Quốc, dù bây giờ ta buông tha ngài, ngài cho rằng Phục Thản Đế Quốc sẽ bỏ qua được sao?
Tiêu Hoằng nói rất nhẹ nhàng.
Lời của Tiêu Hoằng làm trong lòng Ngả Kim Sâm co rút, Tiêu Hoằng nói rất đúng, đối với hắn, đối với cả vương quốc An Ni Á, rắc rối mới chân chính bắt đầu. Nếu không lấy ra được lý do đáng tin, vậy vương quốc An Ni Á sẽ đối mặt với hậu quả không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, bây giờ có được tác dụng mấu chốt, cũng là giúp đỡ duy nhất với vương quốc An Ni Á, dường như chỉ có mỗi Tiêu Hoằng.