-Từ giờ trở đi, ngươi được tự do!
Thấy Lặc Mỗ có chút mờ mịt, Tiêu Hoằng lên tiếng nói trước, trong giọng nói vẫn bình thản, không có mảy may dao động.
-Ngươi... Thật sự thành công?
Lặc Mỗ như trước không thể tin được, càng không dám tin Tiêu Hoằng lại thực hiện lời hứa hẹn.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, mà tiếp theo búng tay ra hiệu cho chiếc Ma Văn Xa quân dụng bọc thép phía sau chạy tới.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy đám người Phùng Triết Minh áp giải Tang Thác Tư đi ra Ma Văn Xa, đồng thời lập tức dẫn tới hướng Tiêu Hoằng bên này.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Lặc Mỗ hơi biển đổi. Tuy rằng có thể dự đoán được, nhưng khi nhìn thấy Tang Thác Tư cao cao tại thượng ngày xưa, biến thành bộ dáng mặt xám mày tro hiện giờ, trong lòng hắn vẫn hơi kinh hãi.
Tuy nhiên, Lặc Mỗ đi rất nhanh ra khỏi phòng, né tránh ánh mắt của Tang Thác Tư.
Lại nhìn Tang Thác Tư phát hiện Lặc Mỗ đứng ở trước mặt Tiêu Hoằng, lập tức liền kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, không kềm được rít gào nói:
-Lặc Mỗ! Ngươi tên phản đồ này, ngươi bán đứng Duy Lâm Công Quốc, ngươi là mối sỉ nhục của Duy Lâm Công Quốc, ngươi là tên hỗn đản!
Trong lúc nói, thân thể vốn an phận của Tang Thác Tư, cũng bắt đầu giãy giụa mạnh lên. Tuy nhiên, đối mặt với đám người Phùng Triết Minh cũng là Ngự Sư cấp ba, hắn giãy giụa rõ ràng là phí công.
Tiêu Hoằng thấy thế chỉ khẽ liếc nhìn Tang Thác Tư một cái, không có nhiều lời, giơ một ngón tay chỉ chỉ gian phòng vừa giam giữ Lặc Mỗ.
Sau một lát, đám người Phùng Triết Minh thuần thục đẩy Tang Thác Tư vào phòng, sau đó đóng hàng rào hợp kim, cửa phòng giam hợp kim cũng theo đó đóng kín.
-Bởi vì ta đã thông báo từ trước, ngươi không chịu nổi trừng trị đã bỏ mình. Bởi vậy, cái tên Lặc Mỗ này đã không còn tồn tại nữa. Điều này cũng là tốt cho ngươi, phòng ngừa bị người của Duy Lâm Công Quốc thậm chí Phục Thản Đế Quốc đuổi giết. Còn đây là Ma Văn thân phận mới của ngươi!
Tiêu Hoằng nói xong, lấy ra một cái Ma Văn thân phận mới tinh đặt vào tay Lặc Mỗ. Bên trong Ma Văn ghi chép tư liệu, phi thường kỹ càng tỉ mỉ, tên là Vương Sơn, là Tiêu Hoằng tùy tiện đặt ra, chức nghiệp là thương nhân của Bối La Thành...
Bằng vào quyền lực hiện tại của Tiêu Hoằng, chế tác một cái Ma Văn thân phận giả cũng là chuyện dễ dàng.
-Ngoài ra, đây là trữ kim văn một vạn kim tệ, đây là 50 kim tệ tiền lẻ, đây là túi Ma Văn của ngươi!
Tiêu Hoằng vừa nói tiếp, vừa lấy từ trong tay Vương Phàm các thứ, đưa cho Lặc Mỗ.
Nhìn thấy mấy thứ trong tay: túi Ma Văn của mình, thân phận mới, cùng với kim tệ Tiêu Hoằng đưa cho, trong giây lát Lặc Mỗ lại có một loại cảm động không sao nói rõ được. Không hề nghi ngờ, hành động của Tiêu Hoằng có thể nói là cực kỳ chu đáo.
-Ta... Cảm ơn!
Lặc Mỗ nhẹ giọng đáp lại. Không thể phủ nhận, giờ khắc này, hình tượng Tiêu Hoằng ở trong lòng Lặc Mỗ trở nên càng thêm vẹn toàn. Trước đây chính là máu lạnh, nhưng đồng thời với sự máu lạnh, còn là một người rất cẩn thận, giữ chữ tín, ít nhất là đối với người không phải là địch.
-Không cần khách sáo, cũng không cần phải cảm tạ! Đây chính là một khoản giao dịch, ta thu được Ma Văn chiến hạm, ngươi đổi lấy tự do. Hiện tại, là tám giờ ba mươi phút sáng, tới bốn giờ chiều, Bối La Thành sẽ có một chuyến bay giữa các tinh, là đi tới Tây Âm Quận của Phục Thản Đế Quốc. Tới nơi đó, không có người nào nhận biết ngươi, cầm một vạn kim tệ, ngươi có thể một lần nữa lựa chọn cuộc sống cho chính mình. Đương nhiên, ngươi còn có thể cùng ta là địch, điều này ta không quan tâm. Tuy nhiên, ta cũng sẽ bắt ngươi trở về, tiếp tục có giao dịch khác chăng!
Tiêu Hoằng nhìn xem Ma Văn thời gian, nhẹ giọng nói, cũng thông qua Ma Văn thông tin, phân phó cho tất cả binh sĩ, nhìn thấy Lặc Mỗ thì trực tiếp cho đi.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không có nhiều lời với Lặc Mỗ, lệnh cho một gã thủ vệ binh dẫn Lặc Mỗ ra ngoài căn cứ quân sự Bối La, rồi tự mình quay lại bước lên Ma Văn Xa quân dụng.
Thấy Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng chậm rãi chạy ra khỏi Ban điều trị, Lặc Mỗ lại có chút mờ mịt. Thời điểm bị nhốt ở bên trong, hắn không có lúc nào là không nghĩ tới phải đi ra, nhưng tới thời điểm chân chính là sự thật này, hắn lại không biết làm cái gì, ngoại trừ chỉ huy quân đội đánh giặc, Lặc Mỗ gần như cái gì cũng không biết, có lẽ bằng vào Ngự lực của hắn có thể làm được một số việc, nhưng đó không phải ý muốn của hắn.
-Lặc Mỗ tiên sinh! Mời đi bên này!
Thủ vệ binh thấy Lặc Mỗ vẫn đứng chưa nhúc nhích, nhẹ giọng nói.
Ở trong Ma Văn Xa quân dụng, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn là một bộ dáng bình thản như trước, giống như trước đó cũng không có phát sinh chuyện gì. Trên thực tế, ngay lúc chế tác thân phận giả cho Lặc Mỗ, Tiêu Hoằng còn bí mật chế tác ba cái thân phận giả khác, trong đó có một cái là làm cho chính mình.
Về phần nguyên nhân, đó chính là Tiêu Hoằng vẫn luôn muốn chừa một đường lui cho chính mình. Đọc nhiều sách như vậy, những truyện ký danh nhân cổ điển kia, Tiêu Hoằng cũng đọc một ít, đời người khắp nơi đều cùng chung một đạo lý, chính là vật cực tất phản, đời người vĩnh viễn không có khả năng luôn ở trên đỉnh phong, mà khi còn trên đỉnh phong, điều thứ nhất ngươi phải lo lắng chính là duy trì lâu dài loại đỉnh phong này, điều thứ hai phải lo lắng chính là ngã xuống, nếu vậy nên làm cái gì bây giờ? Nên làm thế nào để tiếp tục lật mình lên lại.
-Trưởng quan! Chúng ta cứ như vậy thả Lặc Mỗ sao?
Vương Phàm đang lái xe, có chút kinh ngạc hỏi.
-Đúng vậy! Cứ thả như vậy!
Tiêu Hoằng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa xe, tùy tiện nói.
-Ngài không sợ thả hổ về rừng à? Quay đầu lại hắn là địch với chúng ta?
Vương Phàm hơi có chút lo lắng hỏi.
-Tùy hắn, đó là tự do của hắn!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, nói tiếp. Giờ phút này suy nghĩ trong óc Tiêu Hoằng, vẫn như trước là làm thế nào để Bối La quân đoàn tiến thêm một bước lớn mạnh, không thể nghi ngờ đó là cần không gian rộng lớn hơn.
Rất nhanh, Ma Văn Xa ngừng lại ở Bối La thư viện, vừa rồi Tiêu Hoằng đã phát ra mệnh lệnh, hôm nay nghĩ ngơi và hồi phục một ngày, ngày mai trở lại như cũ.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào Bối La thư viện, Ma Văn thông tin trên người Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một tràng rung động. Lấy ra vừa thấy, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi vừa động, thỉnh cầu gọi chính là dãy số thuộc quân khu Nam Du Tinh, nhưng rất xa lạ.
Tiêu Hoằng cũng không quá mức quan tâm, lập tức tiếp nối liên lạc. Ngay sau đó, trong màn hình nhỏ của Ma Văn thông tin liền xuất hiện hình ảnh Đặng Chung Nhạc.
-Ngươi hẳn là Tiêu Hoằng phải
không? Ta hiện tại phải gọi ngươi là Tiêu Tướng quân đúng không?
Thấy dáng Tiêu Hoằng xuất hiện bên trong hình ảnh, Đặng Chung Nhạc có vẻ thân thiết nhu hòa, trêu ghẹo.
-Ách! Tùy ngài xưng hô thế nào cũng được, Đặng Tướng quân!
Tiêu Hoằng hơi có chút không thích ứng, nhẹ giọng đáp. Đối với Đặng Chung Nhạc, Tiêu Hoằng vẫn biết được. Hắn cũng được xem là một quan lớn ở Nam Du Quận.
-Được rồi! Giờ nói về chính sự, biểu hiện của ngươi ở chiến tuyến Tây Cương hay là trên An Ni Á Tinh, ta đều xem qua. Bộ tổng chỉ huy Nam Du Quận đối với Ma Văn khung máy móc của ngươi, cùng các vũ khí chiến đấu khác, đều cảm thấy rất hứng thú, dự tính mua sắm một số nhiều, bước đầu đơn đặt hàng là như vầy: Ma Văn khung máy móc 5 chiếc, Ma Văn xe tăng 50 chiếc, Ma Văn chiến đấu cơ 25 chiếc, đây chính là một đơn đặt hàng không nhỏ đấy!
Đặng Chung Nhạc như trước biểu lộ thân thiết ôn hòa nói. Tuy rằng trước nay chưa từng gặp mặt Tiêu Hoằng, nhưng cá nhân hắn, vẫn rất tán thưởng Tiêu Hoằng, mặc dù ở bên ngoài thanh danh của Tiêu Hoằng thật sự chẳng phải tốt lành gì.
-Cái này... Thật có lỗi, Đặng Tướng quân! Hiện tại Ma Văn khung máy móc sản xuất và bán ra, đã hoàn toàn không thuộc về ta quản lý, Ma Văn khung máy móc, trang bị chiến đấu các thứ hiện giờ đã do Tập đoàn Thiên Xà chưởng quản, bao gồm Bối La quân đoàn nếu muốn vũ khí chiến đấu, đều cần phải liên lạc với Mạc Hi chủ quản của họ!
Tiêu Hoằng làm ra vẻ áy náy, lên tiếng nói.
Tiêu Hoằng nói lời này nghe ra thực không có gì khác lạ, nhưng Đặng Chung Nhạc là ai chứ? Hắn thường xuyên tiếp xúc mua sắm, không nói là nhân tình, cũng không sai biệt lắm ở trong mắt Đặng Chung Nhạc xem ra, một phen nói chuyện này, tin tức thứ nhất truyền ra chính là, căn cứ quân sự Bối La cùng cái gì cái gọi là Tập đoàn Thiên Xà đã hoàn toàn tách rời ra. Kể từ đó chỗ tốt lớn nhất là quân đội sẽ không có quyền can thiệp hết thảy hành vi của Tập đoàn Thiên Xà. Tập đoàn Thiên Xà có được quyền tự chủ tuyệt đối.
Về mặt khác, trong lòng Đặng Chung Nhạc cũng hiểu rõ như ban ngày. Tập đoàn Thiên Xà này vẫn như trước nằm trong quyền quản lý của Tiêu Hoằng, chỉ có điều là đã từ ngoài sáng đổi vào trong bóng tối mà thôi! Cứ như thế, Tập đoàn Thiên Xà liền trở thành một tấm vương bài trong tay Tiêu Hoằng, một vương bài không bị bất cứ tiết chế nào!
Cho dù tương lai quân đội có tiến hành chế tài đối với Tiêu Hoằng, hoặc chèn ép, hay điều Tiêu Hoằng ra khỏi Bối La quân đoàn, như vậy trong tay Tiêu Hoằng vẫn nắm Tập đoàn Thiên Xà.
Có ý tưởng như vậy, tuy rằng ở mặt ngoài Đặng Chung Nhạc như trước là một bộ dáng thân thiết ôn hòa, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thán, tên tiểu tử tóc bạc trắng trước mắt này, sự thận trọng và tâm cơ không phải người cùng lứa tuổi có thể sánh bằng được. Quả thực làm cho người ta có cảm giác, thật giống như một lão bán bánh quẩy cả người là dầu mỡ trơn trượt không thể nắm bắt.
- Đương nhiên! Ta cùng với chủ quản Mạc Hi là huynh đệ tốt, nếu Đặng Tướng quân muốn, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng Tập đoàn Thiên Xà có một quy củ, ta còn là trước thời hạn báo cho Tướng quân ngài biết một chút, đó chính là Tập đoàn Thiên Xà chỉ nhận bán cho quân đội cấp quân đoàn. Nói cách khác, nếu quân đoàn đó cố ý thu mua, có thể trực tiếp làm đơn đặt hàng, Tập đoàn Thiên Xà sẽ căn cứ đặc tính chiến đấu của quân đội đó, tiến hành chế tạo ra trang bị chiến đấu. Đồng dạng, Đặng Tướng quân cũng giảm bớt lo lắng!
Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng cung kính nói, tiếp theo liền đọc dãy số thông tin của Mạc Hi cho Đặng Chung Nhạc biết.
Đối với câu nói của Tiêu Hoằng, Đặng Chung Nhạc cũng không có quá nhiều bất mãn, hàn huyên vài câu với Tiêu Hoằng, khích lệ vài câu, rồi cắt liên lạc, đồng thời phát ra lời kêu gọi Mạc Hi.
Giờ phút này Mạc Hi, trên cơ bản như trước đang ở bên trong Cụ Phong Hào. Không hề nghi ngờ, bên trong Cụ Phong Hào thứ làm cho Mạc Hi cảm thấy hứng thú nhất, không ngoài cái máng tồn trữ Ngự lực. Có thể dồn Ngự lực của nhân viên tổ công tác tập trung vào trong máng tồn trữ Ngự lực, khu động hạm pháo uy lực khổng lồ, hoặc là khu động Ma Văn động cơ với công suất lớn.
Mà toàn bộ cái máng tồn trữ Ngự lực, nhìn giống như một trụ kim loại cao hơn mười thước, bên ngoài là hợp kim hộ giáp, bên trong lại là một tập thể Ma Văn khổng lồ, đồng dạng đây cũng là bộ phận lắp đặt tương đối trung tâm của Ma Văn chiến hạm.
Ngay lúc Mạc Hi mở ra một chỗ cái máng tồn trữ Ngự lực không dùng tới để tiến hành nghiên cứu, bỗng nhiên Ma Văn thông tin trên người truyền đến một tràng rung động.
Sau khi tiếp nối phát hiện đúng là Đặng Chung Nhạc.
Nhìn thấy hình ảnh Đặng Chung Nhạc, Mạc Hi cũng không kỳ quái, ngược lại là nằm trong ý liệu, đồng thời nên nói như thế nào, trước đó Tiêu Hoằng đã gọi tới chỉ dẫn cho hắn: Có hai nguyên tắc không thể đổi, thứ nhất chỉ chấp nhận cho cấp quân đoàn mua sắm, thứ hai là hạn chế sử dụng Ma Văn trung chuyển, phải nắm giữ trong tay Tập đoàn Thiên Xà.
Về phần giá cả có thể linh hoạt thay đổi cho thỏa đáng, nhưng cũng phải có một hạn mức, tuyệt đối không thể để trong lòng các người mua khác cảm thấy không công bằng.