- 1000 vạn kim tệ, thành lũy siêu cấp? Trưởng quan! Cái này có phải quá xa xỉ hay không?
Tân Du nhẹ giọng hỏi.
- Xa xỉ? Quả thật có chút xa xỉ, nhưng cứ quyết định như vậy đi!
Tiêu Hoằng giọng điệu kiên định nói, căn bản không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội từ chối, hoặc là nghi ngờ.
- Tiêu Hoằng! Vì cái gì ngài phải kiên trì như vậy? Chẳng lẽ có ẩn tình gì ngài không thể nói rõ?
La Kiệt nghi hoặc hỏi, giọng điệu ôn hòa.
- Ẩn tình! Tạm thời không có, mà cách thực hiện của ta hôm nay, không phải vì bản thân ta, mà là vì các ngươi! Mọi người hăng hái chiến đấu lâu như vậy, ta không xem mọi người là người ngoài, ta làm như vậy là lưu lại cho mọi người một đường lui vững chắc. Chiến tranh là một thứ có quá nhiều nhân tố không thể xác định, chúng ta có thể đánh thắng 100 trận chiến, nhưng chỉ cần thua một trận, chúng ta rất có thể sẽ bước rập khuôn theo Long Kỳ quân đoàn, hoặc là bị người đâm mũi dao sau lưng. Hiện tại mọi người thấy ta rất vinh quang rực sáng, chỉ mới hai mươi tuổi đã là Tướng quân, nhưng lại có bao nhiêu người oán hận ta tận xương? Lại có bao nhiêu người nhìn chúng ta đỏ mắt thèm thuồng? Theo ý ta, có lẽ hiện tại nhìn thấy chính là lớn mạnh, nhưng tương lai một ngày nào đó, mọi người sẽ minh bạch. Đương nhiên, ta không hy vọng ngày nào đó sẽ tới!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, giọng điệu chân thành tha thiết, thậm chí rất nhiều người đều chưa từng nghe qua, không nghĩ tới Tiêu Hoằng lại có giọng điệu như vậy.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền bắt đầu phân phối nơi dừng chân quản hạt cho các doanh, thậm chí ngay cả địa điểm đều đã tuyển chọn sẵn rồi.
Theo Tiêu Hoằng công bố tin tức, mọi người lại có phát hiện kinh người: bốn chi nhánh căn cứ cộng thêm căn cứ quân sự Bối La, năm điểm đóng quân vừa vặn bao bọc cả Vũ Nhuận Tinh trong đó. Trong đó doanh thứ 6 của tên mập trắng được phân phối tới phụ cận Thái Ngô Thành. Một là môi trường nơi đó cũng không phức tạp, thuận lợi cho phát triển, hai là coi như một loại chiếu cố đối với Mai Kiệt, dù sao gia đình hắn ở nơi đó.
- Về phần doanh thứ 7, còn chưa tuyển ra Doanh trưởng, ai có nhân tuyển tốt có thể đề cử với ta. Mặt khác về việc trưng binh, các doanh có thể dùng mọi cách, chỉ cần không quá phận đều có thể sử dụng!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng liền bắt đầu phân phối một ít chính sách về Vũ Nhuận Tinh, chủ yếu chính là tăng mạnh liên hệ đối ngoại, cùng với mậu dịch giữa các tinh. Ngoại trừ An Ni Á Tinh, Tiêu Hoằng còn tính toán triển khai mậu dịch hợp tác, hỗ tương cung ứng lẫn nhau với Lưu Ly Tinh và Hải Long Tinh của quân đoàn 241 phụ trách. Đồng thời cũng lệnh cho Ban hậu cần đến các Nghi Cư Tinh khác, thu mua một lượng lớn mật thú biến dị, loại tài liệu có thể thăng cấp Ngự Giả, bởi vì những thứ đó ở Vũ Nhuận Tinh thật sự rất khan hiếm.
Hội nghị cứ như thế kéo dài tới tám giờ tối mới kết thúc. Có thể nói, toàn bộ hội nghị là quyết định của Tiêu Hoằng tiến hành cải cách Bối La quân đoàn. Đồng thời chuẩn bị gia tăng hai nhà xưởng chế tạo vũ khí chiến đấu, một cái chuyên môn dùng cho chế tạo Ma Văn xe tăng, một cái chuyên môn chế tạo Ngân Điểu chiến đấu cơ.
Như thế, tốc độ sản xuất sẽ tăng lên gấp mấy lần so với hiện nay.
Vừa mới đi ra văn phòng, thời điểm này, Vương Phàm vẫn đang quanh quẩn một chỗ trong hành lang, bỗng nhiên thật cẩn thận nhích lại gần Tiêu Hoằng, sau đó dè dặt nói:
- Trưởng quan, vừa rồi thủ vệ binh nói Lặc Mỗ đã quay lại không có rời đi! Ngài xem...
Nghe nói như thế, trên mặt Tiêu Hoằng hơi giật giật, đây là điều Tiêu Hoằng không nghĩ tới, theo hắn nghĩ, Lặc Mỗ nằm mơ đều muốn đạt được tự do, vì sao còn muốn quay lại?
- Hắn hiện ở đâu?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Thủ vệ binh cho hắn chờ ở cửa khu 9.
Vương Phàm đáp chi tiết.
- Dẫn ta đi gặp hắn xem!
Tiêu Hoằng phân phó.
Ma Văn Xa chạy tới cửa khu 9, dưới ánh Ma Văn đăng sáng ngời, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, Lặc Mỗ đang lẳng lặng đứng một mình ở cửa, phía trước hắn là cảnh vệ binh tuần tra.
- Ngươi như thế nào còn chưa đi?
Bước xuống Ma Văn Xa, đi tới trước mặt Lặc Mỗ, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
Lặc Mỗ khẽ liếc nhìn Tiêu Hoằng, im lặng một lát, mới nhỏ giọng nói;
- Ta có thể đi đâu? Rời đi, ta có thể làm gì chứ?
- Đó là tự do của ngươi!
Tiêu Hoằng nói.
- Nhưng, thời điểm ta ra khỏi căn cứ quân sự Bối La, ta lại phát hiện, ta có tự do, nhưng không có phương hướng!
Lặc Mỗ hơi dừng một chút, nói tiếp.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Tiêu Hoằng quay nhìn hai bên, hỏi tiếp. Lúc này tính nhẫn nại của Tiêu Hoằng dường như đã biến chuyển rất tốt.
- Ta... muốn gia nhập Bối La quân đoàn, ta nguyện ý chỉ từ một binh nhì bắt đầu một lần nữa gầy dựng!
Lặc Mỗ chần chừ một hồi lâu, rốt cục lên tiếng nói. Đây là ý tưởng của Lặc Mỗ trong lúc trầm tư hồi lâu! Không thể nghi ngờ Lặc Mỗ đã hoàn toàn quyết liệt cắt đứt với Duy Lâm Công Quốc, nêú muốn tiếp tục kiếp sống quân nhân, tiếp tục có được tiền đồ, dường như chỉ có một con đường như vậy.
Mà trọng yếu hơn là, đối với Bối La quân đoàn, hắn đã có vài phần kính trọng.
Tiêu Hoằng nghe Lặc Mỗ nói như vậy, thần sắc thoáng biến đổi, tiếp theo liền rơi vào phút trầm tư ngắn ngủi, đồng thời ánh mắt nhìn thẳng vào Lặc Mỗ, Lặc Mỗ cũng không có ý trốn tránh.
Không hề nghi ngờ, Lặc Mỗ tuy rằng bị Tang Thác Tư nói thành anh hùng tuổi xế chiều, nhưng phỏng chừng đó chính là lời nói cạnh tranh với đối thủ. Trên thực tế, Lặc Mỗ đang ở tuổi tráng niên, hơn nữa có thể chỉ huy đội quân thép Liệp ưng quân đoàn như vậy, cũng đủ để chứng minh Lặc Mỗ có được tài năng không thể bắt bẻ vào đâu được.
Nhưng nói đi còn phải nói lại, Lặc Mỗ này từng là sĩ quan của Duy Lâm Công Quốc.
- Hoan nghênh gia nhập!
Qua một hồi lâu, Tiêu Hoằng mới mở miệng nói;
-Về phần binh nhì thì miễn đi, ngươi đi làm Doanh trưởng doanh thứ 7!
- Này...
Nghe Tiêu Hoằng nói trực tiếp cho làm Doanh trưởng, một chức vị quan trọng như vậy, Lặc Mỗ trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, hắn vạn lần không ngờ, Tiêu Hoằng lại để cho hắn làm Doanh trưởng, đây tuyệt đối là một chức vụ rất quan trọng.
- Ngài thật tín nhiệm ta như vậy sao?
Lặc Mỗ cố dằn nỗi kinh ngạc trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
- Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người!
Tiêu Hoằng khẽ liếc nhìn Lặc Mỗ một cái, cười
cười nói.
- Chẳng lẽ ngài không sợ ta phản bội?
Lặc Mỗ còn thật sự nói.
- Ngươi có thể thử xem sao!
Tiêu Hoằng đáp lại, rồi xoay người bước lên Ma Văn Xa quân dụng, bảo Vương Phàm đi tới Ban tổng điều trị.
- Trưởng quan! Ngài cho Lặc Mỗ làm Doanh trưởng, hắn nhưng là tù binh của chúng ta mà! Ngài không sợ hắn ôm lòng gây rối sao?
Vương Phàm khởi động Ma Văn Xa quân dụng, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng.
- Không sợ!
Tiêu Hoằng trả lời phi thường đơn giản.
Đi vào Ban tổng điều trị, Tiêu Hoằng liền bắt đầu một mình yên lặng trị liệu cho thương binh. Hiện tại căn cứ quân sự Bối La sắp thành lập chi nhánh căn cứ, doanh thứ 7 cũng có phần nên kế hoạch trị liệu cho thương binh không thể kéo dài.
Đồng thời, ở căn cứ quân sự Bối La, dựa theo phân phó của Tiêu Hoằng, La Kiệt đã bắt đầu bắt tay vào khởi công kế hoạch, chủ yếu là liên hệ với đội công trình, cùng với thương nghiệp cung ứng vật tư.
Đội công trình La Kiệt đã xác định toàn bộ từ Sở Ngân Xuyên đến hỗ trợ, về phần vật liệu thì do Bối La Thành làm trung tâm trung chuyển.
Có thể nói, Tiêu Hoằng đã quản lý Bối La quân đoàn một thời gian, điều động khắp nơi có vẻ phi thường thuận lợi. Mà trọng yếu hơn là, hiện tại Tiêu Hoằng đang làm một chuyện rất nhiều nhiều người muốn làm, mà lại làm không được.
Chỉ có một điểm khiến La Kiệt có phần nghi hoặc, hắn thật sự không nghĩ ra, Tiêu Hoằng ám chỉ đường lui, đến tột cùng là chuyện gì?
Về mặt Đặng Chung Nhạc bên kia, hiệu suất làm việc có thể nói cực cao, chỉ trong thời gian ba ngày, khoản tiền đặt cọc đầu tiên đúng giờ liền chuyển vào tài khoản của Tập đoàn Thiên Xà, 5000 vạn kim tệ không dư không thiếu. Đồng thời cũng lệnh cho các quân đoàn dưới trướng tới ký kết hiệp nghị với Tập đoàn Thiên Xà, phàm là tới ký kết hiệp nghị, sẽ đạt được trang bị của Tập đoàn Thiên Xà.
Theo tài chính tới đúng lúc, ở phía trên các đại lục Tiêu Hoằng tuyển chọn, bốn chi nhánh căn cứ Bối La liền đồng loạt khởi công. Trong đó một chỗ đúng là xây dựng ở Thái Ngô Thành, cũng không biết là nhu cầu chiến lược, hay là Tiêu Hoằng cố ý, chính là vị trí ở giữa Tiêu Gia Thôn và Thái Ngô Thành, vừa khéo giải tỏa phân cách giữa gia hương của hắn và Thái Ngô Thành.
Đương nhiên ưu thế rõ ràng ở chỗ, Mai Kiệt có chút địa vị ở Thái Ngô Thành nên dễ quản lý các phương diện.
Trừ bốn chi nhánh căn cứ, Phân xưởng Con Rệp cũng được xây dựng kề sát chi nhánh căn cứ, quy cách xấp xỉ với nhà máy Con Rệp, đồng thời toàn bộ đều thiết đặt hệ thống phòng vệ cường hãn.
Nhất là địa điểm trọng yếu còn được bao phủ lên một tầng hợp kim Vi Mễ.
Làm cho người ta có cảm giác, dường như phòng tuyến Tây Cương đã sụp đổ, Nam Du Quận đã nguy ngập nguy cơ, Vũ Nhuận Tinh đang tìm cách tự bảo vệ mình, chống đỡ công kích của Duy Lâm Công Quốc.
Mà ở bên trong căn cứ quân sự Bối La, Tiêu Hoằng cũng rất bận rộn, trừ cung cấp một lượng lớn Hàn băng vạn năm màu tím để xây dựng, công tác mỗi ngày của Tiêu Hoằng là, tăng nhanh trị liệu cho thương binh, nghiên cứu kỹ thuật Để Văn, cùng với bản thân thống khổ tu luyện.
Cứ như vậy thời gian nửa tháng vội vàng trôi qua, ước chừng đầu tư vào 4000 vạn kim tệ khổng lồ, bốn chi nhánh căn cứ Bối La chính thức thành lập xong, quy cách so với căn cứ quân sự Bối La nhỏ hơn một ít, nhưng đầy đủ mọi phương tiện. Đồng thời thành lập xong, còn có hai Phân xưởng Con Rệp, cùng với các cơ sở Tập đoàn Thiên Xà phân bố ở khắp Vũ Nhuận Tinh.
Đồng thời trong nửa tháng này, hơn hai trăm thương binh còn lại đều đã được trị liệu xong hoàn toàn.
Mà bản thân Tiêu Hoằng, tiến cảnh cũng cực nhanh, Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 7551 cổ, đồng thời hoàn toàn triệt để thông hiểu về Để Văn tuần hoàn bốn hướng.
Lúc này Tiêu Hoằng ở bên trong Bối La thư viện, nhìn Để Văn tuần hoàn bốn hướng trên Tái thạch, hắn không kềm được toát ra vẻ tươi cười mờ nhạt. Cách ngày nắm giữ toàn bộ, không thể nghi ngờ càng tiến gần từng bước.
Giờ khắc này, rốt cục Tiêu Hoằng đã có thể bắt tay vào làm thí nghiệm, nhằm vào chữa trị Ngự lực trong nhân thể.
Tiện tay đặt Tái thạch tạo hình Để Văn lên trên bàn, Tiêu Hoằng chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài Bối La thư viện, ngẩng đầu dõi mắt nhìn về phương xa.
Giờ phút này từng chiếc từng chiếc vận binh hạm chuyên chở binh sĩ Bối La, đang chậm rãi xuất phát, bay đi các phương hướng khác nhau. Những vận binh hạm này chính là doanh thứ 3, doanh thứ 5, doanh thứ 6 và doanh thứ 7.
Như trước đóng quân lại Bối La quân đoàn, chỉ có doanh thứ 1, doanh thứ 2 và doanh thứ 4.
Kỳ thật phân phối như vậy Tiêu Hoằng làm rất hợp lý; doanh thứ 1 hiện giờ có thể nói là doanh vương bài của Bối La quân đoàn, Ma Văn khung máy móc, Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn xe tăng... toàn bộ ở doanh thứ 1, về doanh thứ 2 lại là Khiêu Tao Ma Văn khung máy móc, hai cái doanh này cần phải đặt ở trong tầm mắt Tiêu Hoằng, mới có thể phát triển tốt đẹp; về phần doanh thứ 4, Tiêu Hoằng là từ doanh thứ 4 đi ra, tự nhiên càng dễ dàng cho việc quản lý.
Hơn nữa thời điểm tất yếu, cũng có thể đảm nhiệm công tác phòng hộ.