Ma Ngân

Hoàn Chỉnh Kỹ Thuật Mới!!!


trước sau

Nghe tới quân đoàn Thiên Dực thứ 5, thần sắc Bệ Đồ đột nhiên biến đổi, thậm chí so với khi nhìn thấy Kim dong trư còn giật mình hơn. Sức chiến đấu của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 tuyệt đối là cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là một trong những quân đoàn vương bài của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.

-Sư đệ không nói đùa đó chứ?

Bệ Đồ có vẻ hơi không tin nổi, nói tiếp:

-Nên biết rằng quân đoàn Thiên Dực thứ 5 của ngươi chính là quốc bảo của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, A La ước nữ vương sao có thể dễ dàng phê chuẩn cho bọn họ đi vào Duy Lâm Công Quốc chinh chiến được chứ?

- Vậy thì còn phải xem là giúp ai. Giúp sư ca ngươi thì nữ vương đại nhân vẫn sẽ đồng ý. Huống chi chúng ta cũng sẽ không ở lâu tại Duy Lâm Công Quốc. Gạt bỏ quân đoàn Bối La xong chúng ta lại trở về. Theo ta thấy thì thời gian chúng ta ở cùng một chỗ cũng không vượt quá một tuần đâu.

- Như thế tất nhiên là tốt nhất. Giờ ta xin cảm ơn sư đệ trước.

Trên mặt Bệ Đồ rốt cục hiện lên vẻ hưng phấn một chút, đáp. Có thể nói hiện giờ bất cứ lúc nào hắn cũng mong cho cái tên Tiêu Hoằng kia chết mau một chút.

- Sư ca khách khí rồi. Tuy nhiên nếu muốn đưa quân đoàn Thiên Dực thứ 5 ra thì cần chút thời gian. Dự tính từ hai tới bốn tuần nữa. Hy vọng sư ca đừng nóng vội quá.

Kiều Cáp Đặc nói.

- Yên tâm, chút thời gian như vậy ta còn kiên trì được. Bệ Đồ đáp.

Hai người sau khi bàn kế hoạch lớn ổn thỏa rồi, Bệ Đồ cuối cùng cũng giải quyết được một khối tâm bệnh lớn. Hắn phi thường rõ ràng thực lực của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, so với Thánh điện kỵ sĩ đoàn của Phục Thản Đế Quốc cũng không kém là bao.

Một khi bọn họ ra tay thì đả kích loại chiến tuyến như chiến tuyến Tây Cương

quả thực đúng là giết gà mà dùng dao mổ trâu rồi.

Về phần quân đoàn Bối La chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì ngay khi va chạm là quân đoàn Bối La bại chắc.

Sau đó Bệ Đồ không dừng lại, lập tức ra lệnh cho Hà Long đả kích chiến tuyến Tây Cương, từ mỗi ngày hai lần đổi thành ba ngày một lần, tận khả năng tích lũy lực lượng, về phần vì sao thì Bệ Đồ không biểu lộ chút tin tức nào, sợ để tin lọt ra ngoài.

Cùng lúc đó, bên trong căn cứ quân sự Bối La, tất nhiên không ai có khả năng phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa Bệ Đồ và Kiều Cáp Đặc về việc vận chuyển quân đoàn Thiên Dực thứ 5 là nhằm vào mình.

Tuy nhiên Tiêu Hoằng lại hiểu rõ một chút chuyện đó là kế hoạch đả kích của Duy Lâm Công Quốc vào Nam Du Quận và tấn công quân đoàn Bối La tuyệt đối không có khả năng dừng lại giữa chừng.

Đổi với tình huống này Tiêu Hoằng chỉ có thể làm là nắm chắc thời cơ. Đúng vậy, Tiêu Hoằng không biết Bệ Đồ đang làm gì nhưng trái lại Bệ Đồ cũng không biết Tiêu Hoằng muốn làm gì.

Trở về Bối La thư viện, Tiêu Hoằng liền mở Ngự Đồ ra, lại tiếp tục nghiên cứu tri thức trong đó, chủ yếu là một chút dược lý kỳ lạ, đều được Tát Già Đại Dược sư giải thích rất độc đáo trong bản ghi chép. Không thể phủ nhận là nếu chỉ nói về chức nghiệp Dược sư trong Thái Qua Vũ Trụ thì Tát Già tối thiểu phải được xếp vào hàng năm người đầu tiên.

Đáng tiếc chính là cho tới hiện giờ Tiêu Hoằng cũng không biết quyển sách về kỹ thuật kia rốt cục là của ai. Tuy nhiên hắn cũng không quan tâm.

Lần này Tiêu Hoằng cảm thấy hứng thú đó là một loại kỹ thuật Thúc đẩy. Đặc điểm lớn nhất của loại kỹ thuật này là có khả năng thúc dục sinh trưởng với dược liệu gieo trồng, đồng thời khiến chúng đạt phẩm chất cao nhất.

Mà tốc độ đề cao tối đa có thể đạt tới mười mấy lần. Dựa theo trình độ hiện tại của Tiêu Hoằng thì tối thiểu có thể đạt tới ba lần.

Nói một cách đơn giản thì đó là một loại phân bón Ma Văn kỳ lạ.

Đối với Dược sư mà nói thì ngoài kỹ thuật ra, quan trọng nhất là dược liệu. Mà đối với dược liệu, hầu hết là càng lâu năm thì hiệu quả càng tốt. Ví dụ như nhân sâm trăm năm, nhân sâm ngàn năm...

Đương nhiên những thứ đó thì Tiêu Hoằng cũng không muốn đi trồng làm gì.

Dù hắn không có, lúc cần lấy tiền đi mua chẳng phải là xong rồi sao?

Tiêu Hoằng cần tới không phải là dược liệu trăm năm trở lên mà là loại ngắn hạn, ví dụ như Tử sắc thảo thần bí mà hắn phát hiện trong Ám Dung Động Quật. Hiện giờ hắn muốn trồng thứ này.

Tuy nhiên thứ thúc đẩy Tiêu Hoằng quyết tâm tiến hành nghiên cứu là nông nghiệp! Nói trắng ra đó là lương thực. Bất kể là dạng chiến tranh gì thì đây chính là yếu tốt cực kỳ mấu chốt!

Bởi vậy có thể thấy được lối suy nghĩ của Tiêu Hoằng vĩnh viễn không có tính cực hạn mà tràn ngập sự phát triển, có thể đánh tan kỹ thuật các ngành nghề, sau đó lại sắp xếp lại cho bản thân theo hiệu quả tốt nhất.

Đã tới đêm khuya, Tiêu Hoằng mới hiểu được kỹ thuật Ma Văn thúc đẩy. Yếu tố quyết định nhất là Tiêu Hoằng đã tiến hành nghiên cứu Ngự Độ, lại nắm trong tay kỹ thuật Để Văn tuần hoàn bốn hướng.

Hơi suy nghĩ một chút, cô đọng lại ý nghĩ trong đầu, Tiêu Hoằng liền lấy ra một khối Anh tinh thạch từ túi trữ vật, lại lấy tiếp Lân Kim ra tạo hình Để Văn.

Hiện giờ trải qua quá trình chế tác Ma Văn trung tâm điều khiển chính, có tác dụng như huấn luyện, tạo hình Để Văn đối với Tiêu Hoằng đã như ngựa quen đường cũ.

Chế tác Để Văn xong, Tiêu Hoằng liền bắt đầu ngựa không dừng lại, phối chế Ma Văn thúc đẩy dịch. Loại Ma Văn dịch này hoàn toàn bất đồng với Chiến Văn hay Dược Văn, thành phần chủ yếu là các chất dinh dưỡng mà thực vật cần, trải qua xử lý gia công đặc biệt. Mặt khác còn có huyết nhục của linh thú nữa.

Phí tổn chế tác cũng không cao lắm, thậm chí có thể nói là giá rẻ.

Đại khái là qua một tiếng, một cái Ma Văn thúc đẩy
đã được Tiêu Hoằng chế tạo ra, ngoài Để Văn thì chủ văn lộ ra màu vàng sẫm, bám trên Tái thạch giống như rễ cây, nhìn qua chẳng có chút gì đặc biệt.

Mở túi hành trang tùy thân ra, Tiêu Hoằng liền chậm rãi lấy ra một túi nhựa nhỏ được đậy kín hoàn toàn. Bên trong đó có mười mấy hạt giống màu đen nhánh. Thật cẩn thận lấy ra một hạt, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng đặt tại trung tâm của Ma Văn thúc đẩy. Nơi đó có một cái lỗ nhỏ.

Sau đó hắn cũng không dừng lại mà chậm rãi áp hai tay vào hai sườn Ma Văn thúc đẩy, sau đó khởi động Ma Văn.

Sau một lát, nhìn Ma Văn màu vàng sẫm trên Ma Văn thúc đẩy bắt đầu tỏa ra hoàng quang. Cùng lúc đó, hạt giống màu đen đặt tại trung tâm dường như cảm nhận được một loại năng lượng nào đó, bắt đầu chậm rãi nứt ra, mọc ra vô số rễ cây, bắt đầu tràn theo chủ văn. Chỉ sau năm phút đồng hồ, toàn bộ Ma Văn đã bị quấn quanh. Giữa những cái rễ trong suốt còn có những giọt sương trong suốt, dường như hấp thu hơi nước trong không khí vậy.

Đồng thời nó hình thành một hạt mầm nhỏ màu lục nhạt, đại khái chỉ cao hai ly.

- Thú vị đây.

Ngừng điều khiển Ma Văn, Tiêu Hoằng cười khẽ, sau đó tới cửa sổ, tìm một chậu hoa không dùng tới, đặt Ma Văn thúc dục có hạt mầm nhỏ ở trong đó, sau đó đặt lên bàn làm việc, tạm thời không để ý tới nữa.

Mà lúc này hắn bắt đầu tu luyện thống khổ. Tuy rằng trước đây chưa thích ứng được với loại đau khổ này nhưng hiện giờ Tiêu Hoằng đã học được sự nhẫn nại.

Chớp mắt đã lại qua một ngày. Tỉnh lại, Tiêu Hoằng theo thói quen tới trước bàn làm việc, vừa cầm một quyên sách lại kinh ngạc phát hiện ra, Tử sắc thảo ở góc bàn sau một đêm đã mọc cao nửa thước.

Phiến lá tím đen, tươi tốt vô cùng. Trong chạc cây thậm chí còn có những đóa hoa màu tím, xinh đẹp vô cùng.

- Ôi trời ơi.

Tiêu Hoằng không kềm được mà thốt lên, chậm rãi buông sách vở, đặt Tử sắc thảo trước mặt mình. Chỉ thấy rễ cây trong chậu hoa đã đan chéo dọc ngang, tràn đầy trong bồn hoa.

Tiêu Hoằng tuyệt đối không ngờ được là Ma Văn thúc đẩy lại biến thái tới mức này mà một điểm nghi hoặc cũng hình thành trong đầu Tiêu Hoằng. Kỹ thuật tốt như vậy vì sao lại không thể thông dụng trong liên hiệp Gia Đô.

Chẳng lẽ là có tác dụng phụ gì sao?

Tiêu Hoằng đoán như vậy nhưng bằng vào học thức của hắn có thể xác định là không có tác dụng phụ.

Chẳng lẽ kỹ thuật Để Văn không thể phổ biến sao? Không thể tiến hành sản xuất số lượng nhiều? Suy đoán này cũng chỉ là tương đối. Đáng tin hơn là Ma Văn này chỉ có thể nhắm vào một gốc cây. Hiển nhiên là chế tác cho diện tích lớn rất tốn thời gian. Dù sao thì người nắm được kỹ thuật Để Văn cũng thật sự quá ít.

Tuy nhiên Tiêu Hoằng nghĩ là nếu có thể dùng Ma Văn thúc đẩy với cả một mảnh đất thì sẽ có hiệu quả gì chứ?

Có ý nghĩ này, Tiêu Hoằng rất nhanh liền nghĩ tới dây đeo hoàng kỵ rất nhỏ, trên đó sử dụng kỹ thuật truyền dẫn.

Có ý tưởng này, Tiêu Hoằng liền cẩn thận bỏ chuỗi trang sức Hoàng kỵ xuống, bắt đầu nghiên cứu hoa văn trên đó.

Cùng lúc đó, chiến tuyến Tây Cương vốn rất thảm thiết thì giờ đã biến thành an bình.

Không biết sự an bình này có phải là an bình trước đại chiến hay là an bình cuối cùng khi hết chiến tranh đây.

Tập đoàn Thiên Xà hoàn toàn tham gia, kết cục thực lực của chiến tuyến Tây Cương đã hoàn toàn bị đánh vỡ

Rất nhiều xe tăng Ma Văn và chiến đấu cơ Ngân Điểu và khung máy móc Ma Văn đều được trang bị cho chiến tuyến Tây Cương khiến sức chiến đấu quân đoàn Hải Long, quân đoàn 241 và quân đoàn Lực Vương của Đặc Luân Đột Kích sư đều tăng lên rất nhiều.

Nhất là quân đoàn Hải Long, trước đó đã đổi rất nhiều vật tư thu được khi chiến đấu thành tiền, mua sắm một khoản tại tập đoàn Thiên Xà. Số lượng khung máy móc Ma Văn đã tăng lên tới 4 chiếc, xe thiết giáp Hôi Hùng lên mười lăm, chiến đấu cơ Ngân Điểu tới 5 cái.

Sau đó là quân đoàn 241 và Lực Vương quân đoàn, toàn bộ đều là lực lượng mới xuất hiện.

Chỉ gần một tuần, số quân địch bị tiêu diệt đã đưa bọn họ lên ba quân đoàn đứng đầu.

Về phần quân đoàn Vân Đoan trực tiếp hạ từ vị trí đệ nhất xuống thứ 4, quân đoàn Tô Môn bị đá xuống thứ 5.

Mà bi thảm nhất là quân đoàn liên hợp số 9, trước đã bị thương nặng ở Liệt Long Tinh, giờ không còn vốn mà xây dựng lại, lại bị tập đoàn Thiên Xà lộ rõ thái độ là không bán trang bị cho quân đoàn liên hợp số 9 thế nên A Minh Tả cũng vội trực tiếp hỗ trợ quân đoàn Hải Long và quân đoàn số 241, trực tiếp coi thường quân đoàn liên hợp số 9.

Hiện giờ quân đoàn liên hợp số 9 trên cơ bản còn kém hơn loại vất đi, sắp sửa sát nhập tới nơi rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện