Ma Ngân

Trốn (2)


trước sau

Không biết Tướng quân Tá Phu có chuyện gì?

Cố Hoành Thần hơi cúi người cung kính nói.

Tá Phu không nói ngay, mà lướt qua ly trà cùng điểm tâm, sắc mặt hơi bất mãn. Hắn thật sự không hiểu được, đã là lúc nào rồi mà đường đường quân trưởng còn ở đây uống trà dùng điểm tâm.

Nhưng tới lúc này rồi, Tá Phu cũng không muốn dây dưa chuyện nhỏ này, dứt khoát ra lệnh:

-Tướng quân Cố Hoành Thần, bây giờ ta ra lệnh cho ngài không tiếc mọi giá đi tiếp ứng Tiêu Hoằng, cần phải tiếp ứng Tiêu Hoằng an toàn quay về chiến tuyến Tây Cương!

Lúc này Cố Hoành Thần hoàn toàn không biết gì về chiến tuyến Tây Cương, nghe Tá Phu nói thế, không khỏi chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu, hắn không biết Tá Phu muốn nói cái gì.

-Tiếp ứng Tiêu Hoằng về chiến tuyến Tây Cương? Hiện giờ không phải Tiêu Hoằng đang ở chiến tuyến Tây Cương hay sao?

Cố Hoành Thần lơ mơ hỏi.

Tá Phu nghe thế, suýt nữa tức giận muốn ngất xỉu, Tiêu Hoằng đang anh dũng giết địch trên tiền tuyến, tình huống nguy cấp. Đường đường một quân trưởng chẳng những nhàn nhã uống trà, lại còn hoàn toàn không biết gì về tiền tuyến.

-Ngươi tự mình đi xem tình trạng chiến tuyến Tây Cương hiện giờ đi, nếu Tiêu Hoằng không thể trở về an toàn, xem ta xử lý ngươi như thế nào!

Tá Phu lớn tiếng quát, tiếp đó cắt liên lạc.

Cố Hoành Thần vẫn đang ngây ra, nhìn sang Chu Bằng, tiếp theo mở ra đài tin tức tình báo quân sự trung tâm, kết quả hai người đều rung động!

Trong đài tin tức tình báo quân sự trung tâm, tin tức ở trên cùng là Tiêu Hoằng đã phá hủy căn cứ quân sự Hi Lạc, bắt sống Hà Long, đang trên đường trở về.

-Chuyện... chuyện này là sao?

Tin tức này mang tới rung động không thua gì động đất cấp 10 đối với Cố Hoành Thần!

Xâm nhập trận địa địch, bắt sống quan tổng chỉ huy quân địch, cái này điên quá chứ?

Chu Bằng ở đối diện Cố Hoành Thần, tự nhiên cũng thấy tin tức này, sắc mặt âm lãnh liền cứng lại.

Mới đó hắn đã nghĩ kỹ biện pháp áp chế chèn ép Tiêu Hoằng, lúc này đã bị tin tức đó đập nát!

Bắt sống quan chỉ huy quân địch, nếu Tiêu Hoằng trở về bình yên, đây là công trạng cỡ nào. Tá Phu đang ước gì trực tiếp đá Cố Hoành Thần khỏi vị trí quân trưởng để cho Tiêu Hoằng ngồi lên, bây giờ cơ hội đã tới rồi.

Dù là không thay thế vị trí Cố Hoành Thần, tám phần cũng là quan chỉ huy chiến khu, chia cắt một khối lớn quân quyền của Cố Hoành Thần. Nên biết, một khi thăng thành quan chỉ huy chiến khu, nắm giữ ba đường chiến tuyến quận Nam Du, như vậy Cố Hoành Thần căn bản không có năng lực kiềm chế Tiêu Hoằng, hậu quả không cần phải nghĩ.

Càng làm cho Chu Bằng rung động, đó là Tiêu Hoằng đã làm như thế nào? Đánh thẳng Hi Lạc Tinh, dọn ổ căn cứ quân sự trung tâm, lại còn bắt sống Hà Long. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, người ta sẽ cảm thấy đúng là nhảm nhí.

Nhưng mà khiếp sợ một lúc Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng tự nhiên cảm nhận được tính nghiêm trọng của tình thế.

Tiếp theo Cố Hoành Thần trực tiếp liên hệ Mạn Đạt trên chiến tuyến Tây Cương, đối ngoại Cố Hoành Thần dù cổ lỗ sĩ,hơi yếu đuối, nhưng đối với khúc mắc quyền lợi, Cố Hoành Thần có thủ đoạn cao minh.

Tự nhiên hắn biết rõ Mạn Đạt không phải người của Tiêu Hoằng, thậm chí còn có oán niệm sâu đậm với Tiêu Hoằng. Còn Tiêu Hoằng cũng vô tình cố ý tước quyền Mạn Đạt ở chiến tuyến Tây Cương.

Từ chỗ Mạn Đạt, Cố Hoành Thần đã biết mọi chuyện, bởi vì ngay lúc căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc bị tấn công, chuyện này đã không còn là bí mật nữa.

Đồng thời, Cố Hoành Thần còn biết được trước khi Tiêu Hoằng ra trận, đã dặn dò mọi chuyện do Ách Tề Nhĩ phụ trách tiếp ứng.

-Chuyện cụ thể là vậy.

Mạn Đạt trên màn hình cung kính đáp, bây giờ hắn thật sống không quá tốt.

Cố Hoành Thần cũng không hỏi nhiều hơn, ngắt liên lạc, tiếp theo trầm tư.

Chu Bằng ở bên cạnh thoáng cái thông qua quan hệ của mình tìm thấy một loạt tin tức về Tiêu Hoằng.

Trong đó còn bao gồm Tần Nhược Bạch cũng đã bắt đầu hứng thú với Tiêu Hoằng, cùng với Tá Phu đã điều động nội bộ chức vị quan tổng chỉ huy chiến khu cho Tiêu Hoằng, chỉ chờ Tiêu Hoằng khải hoàn trở về.

Đối với tin tức này, Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng bắt đầu khó coi, lúc này Tiêu Hoằng đã tạo thành uy hiếp chưa từng có đối với địa vị cao quý của Cố Hoành Thần.

-Tướng quân, đây chính là thời khắc sống còn, chúng ta phải có hành động ngay mới được. Nếu không để cho Tiêu Hoằng trở về bình an, vậy sau này kết cục của hai người chúng ta cũng sẽ như Mạn Đạt, chỉ đeo danh hiệu Tướng quân, quyền lợi trong tay bị Tiêu Hoằng quét sạch.

Chu Bằng nghiêm túc nói với Cố Hoành Thần.

Cố Hoành Thần tự nhiên hiểu rõ, nhìn sang Chu Bằng hỏi:

-Không biết ngươi có ý kiến gì hay?

-Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần có thể làm ác một lần.

Chu Bằng âm lãnh nói, thậm chí không khí trong phòng cũng chợt lạnh đi.

-Chu tướng quân, có gì cứ nói thẳng đi.

Cố Hoành Thần nói.

-Không phải cái tên Tá Phu kia giao nhiệm vụ tiếp ứng Tiêu Hoằng cho chúng ta hay sao? Vừa vặn chúng ta mượn cơ hội này, làm một chuyến!

Chu Bằng nói xong, liền đứng dậy thì thầm vào tai Cố Hoành Thần.

Lúc này Cố Hoành Thần nghe Chu Bằng thì thầm vào tai mình, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng ngừng lại ở băn khoăn.

-Làm như vậy, nếu tiết lộ ra ngoài, hai ta cũng sẽ bị bãi miễn, sau đó giam vào ngục không gian.

Cố Hoành Thần nhăn mày nói.

-Tướng quân, ngài phải suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội khó có, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu Tiêu Hoằng khải hoàn trở về, hậu quả
ngài cũng biết, chuyện này có liên quan tới tiền đồ của ngài.

Chu Bằng nói.

Cố Hoành Thần không nói, nhìn Chu Bằng, trầm tư một phút, mới đột nhiên đứng dậy đi ra, thẳng về phía văn phòng của mình.

Cùng lúc đó, ở chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ cùng A Minh Tả nhìn bản đồ không gian, có vị trí hiện tại của Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm túc. Bây giờ họ đang tính thời gian, chiến hạm Ma Văn xung quanh đã chuẩn bị xong, một khi Tiêu Hoằng tới địa điểm định sẵn, chiến hạm Ma Văn của hắn ở xung quanh sẽ xuất phát hết tốc lực đi tiếp ứng Tiêu Hoằng.

Nhưng lúc này, bộ chỉ huy không gian chiến tuyến Tây Cương nhận được cuộc gọi của Cố Hoành Thần.

Ách Tề Nhĩ nhìn trên bàn xuất hiện cái tên Cố Hoành Thần,sắc mặt nghiêm túc hơi đổi, ánh mắt đảo một vòng,liền bấm nghe.

-Tướng quân Ách Tề Nhĩ, ngươi thật to gan, Tiêu tướng quân lao ra chiến tuyến Tây Cương, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với ta một chút.

Cố Hoành Thần làm ra vẻ như cười như không nói.

- Cố tướng quân chớ trách, bởi vì lần hành động này phải giữ bí mật, bởi vậy không tiện lộ ra cho người ngoài.

Ách Tề Nhĩ ngập ngừng một lúc, vội nói.

-Không cần làm ra vẻ khẩn trương, ta không phải tới trách cứ ngươi, ngược lại ta còn cảm thấy vô cùng bội phục Tiêu tướng quân quả cảm. Nghe Mạn Đạt nói, ngài còn có nhiệm vụ trọng yếu là tiếp ứng Tiêu tướng quân.

Cố Hoành Thần cười khà khà nói.

-Đúng thế.

Ách Tề Nhĩ trả lời, nhưng mơ hồ lại có dự cảm không tốt.

-Chuyện tiếp ứng Tiêu tướng quân quan hệ trọng đại, chỉ dựa vào chiến tuyến Tây Cương, ta lo sẽ có sơ xuất, bởi vậy Tướng quân Tá Phu đặc biệt giao nhiệm vụ này cho ta, tổng bộ quân khu quận Nam Du toàn lực không tiếc mọi giá tiếp ứng Tiêu tướng quân trở về, hiện giờ Tướng quân Ách Tề Nhĩ không cần hỏi chuyện này nữa.

Cố Hoành Thần nói từng chữ một.

Xoát!

Cố Hoành Thần vừa nói xong, khóe miệng Ách Tề Nhĩ không khỏi co rút, dường như hắn cảm nhận được lời của Cố Hoành Thần không hề có ý tốt.

-Cố tướng quân, Tiêu Hoằng tự tay giao chuyện này cho thuộc hạ làm, thuộc hạ sẽ làm hết chức trách, tự mình đón Tiêu Hoằng khải hoàn trở về.

Tuy rằng Ách Tề Nhĩ vẫn cung kính như trước, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên vẻ nghiêm trọng.

-Chuyện này không cần, ngươi quản lý tốt chiến tuyến Tây Cương là được, còn lại giao cho ta. Nhớ kỹ hạm đội của ngươi không được rời chiến tuyến Tây Cương, bằng không sẽ là chống lệnh, chuyện khác giao cho ta.

Cố Hoành Thần nói:

-Bây giờ giao Ma Văn tập trung tọa độ Tiêu Hoằng cho ta.

Cố Hoành Thần nói chuyện, Mạn Đạt đã lén lút đi vào văn phòng Ách Tề Nhĩ, trực tiếp lấy đi Ma Văn tập trung tọa độ trên bàn của Ách Tề Nhĩ.

Nhìn thấy cảnh này, dự cảm không tốt của Ách Tề Nhĩ càng nặng hơn, nhưng lại bất lực, trơ mắt nhìn Mạn Đạt lấy đi Ma Văn tập trung tọa độ hạm đội Bối La. Thông báo cho Tá Phu? Đây là chuyện không thể, bởi vì Phục Thản Đế Quốc có quy định rõ ràng, thân là Chuẩn tướng, không có quyền nói chuyện riêng với Thượng tướng của mình.

-Nhớ kỹ, chuyện này giao cho ta xử lý, ngươi có thể yên tâm. Dù sao tổng bộ quân khu quận Nam Du đáng tin cậy hơn hạm đội của ngươi.

Cố Hoành Thần nói xong, cắt liên lạc với Ách Tề Nhĩ.

Cùng lúc đó, ở trong phòng điều khiển tàu Cụ Phong, mười mấy giờ đã trôi qua, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Trước đó Tiêu Hoằng đã phỏng đoán đầy đủ mọi chuyện sẽ xảy ra, làm sao giải quyết thỏa đáng nhất, cũng làm đầy đủ chuẩn bị.

Nhìn thế cục trước mắt, mười mấy chiến hạm Ma Văn Duy Lâm giữa Hi Lạc Tinh và chiến tuyến Tây Cương đều chạy lung tung như ruồi không đầu, giữa vũ trụ mịt mờ, không có chỉ dẫn chính xác, muốn bắt được người? Nói dễ hơn làm?

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Ách Tề Nhĩ lại dùng Ma Văn thông tin mã hóa cao cấp gọi cho Tiêu Hoằng!

Nhìn màn hình chính hiện lên chữ Ách Tề Nhĩ,Thần sắc Tiêu Hoằng chợt động.

Dựa theo ước định sẵn,lúc này tốt nhất là hai bên bảo trì im lặng,không tới bước đường cùng sẽ không liên lạc,bằng không bị bắt được nơi phát ra tín hiệu thì rắc rối to .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện