Ma Ngân

Trốn


trước sau

Nhưng khi chiến hạm Ma Văn hạm đội Huyết Giáp dẫn đường thu con tàu cứu hộ vào trong kho hàng, bảy tám nhân viên xông vào mở cửa ra, kinh ngạc phát hiện trên chỗ ngồi tàu cứu hộ có đặt một khối Hàn băng vạn năm màu tím, bên trong có một sợi màu xanh như mạch máu đan xen ở giữa.

Bùm!

Mọi người còn chưa phản ứng lại là cái gì, khối Hàn băng vạn năm màu tím kia bỗng nhiên nổ tung, khối băng bắn ra có những sợi màu xanh lục, cắt trúng làn da mấy nhân viên. Tiếp theo đó, vết thương của bảy tám người liền thối rữa, tốc độ khuếch tán ra có thể nhìn rõ ràng.

Chỉ mới mười mấy giây, xung quanh tàu cứu hộ liền có bảy tám bộ xương khô!

Không có một người sống.

Đồng thời theo Hàn băng vạn năm vỡ vụn, những sợi xanh lục trong đó lan tỏa trong không khí, hình thành làn sương xanh lục.

Bố Lại Ninh ở phòng điều khiển nhìn Ma Văn giám sát thấy hình ảnh này, sắc mặt xanh tím, không thể ngờ lúc này Tiêu Hoằng còn không quên gài Duy Lâm công quốc một vố!

Ở phía hạm đội Bối La, lúc này đã xuyên qua nơi hạm đội Huyết Giáp canh giữ, đồng thời cũng tuyên bố quân đoàn Bối La đã đột phá vùng chiến hạm Ma Văn Duy Lâm công quốc phòng ngự chặt chẽ nhất.

Trên cơ bản xem như lại lách qua một tuyến phong tỏa của Duy Lâm công quốc, tiến thêm một bước chạy ra đường sống!

Nhưng lúc này Tiêu Hoằng cũng không có một chút vẻ thoải mái, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, ném bỏ Ma Văn truyền tọa độ, tuyên bố mọi kế hoạch đặt ra trước đó đều bị phá hủy, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Điều này rõ ràng là giảm mạnh xác suất thành công!

Người cẩn thận, lúc này có thể nhìn ra được, phòng điều khiển không nóng,Tiêu Hoằng cũng không có hành động gì, nhưng trên mặt đã toát đầy mồ hôi, ướt cả đầu tóc.

Không ai có thể cảm nhận được trong lòng Tiêu Hoằng, càng không ai hiểu hơn Tiêu Hoằng tình huống trước mắt nguy cấp cỡ nào.

- Giúp ta chuyển liên lạc Lôi Tát ở chiến hạm vận chuyển Liệp Cung. Bỗng nhiên Tiêu Hoằng lên tiếng, nói với Bì Nặc.

Bì Nặc không hỏi vì sao, vội vàng làm theo.

- Trưởng quan, có chuyện gì?

Hình ảnh Lôi Tát xuất hiện trên màn hình, Lôi Tát hỏi, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng, nhưng không có chút yếu thế, mà là tràn ngập phẫn nộ!

- Nói cho tất cả sĩ quan trên hạm, nếu có thể được, bất cứ ai chạy thoát được, đi thông báo 2000 thương binh ở Vũ Nhuận Tinh, bọn họ đã bị xóa biên chế sư đột kích Bối La, hiện giờ bọn họ là quân thủ vệ tập đoàn Thiên Xà, trực tiếp nghe theo Mạc Hi chỉ huy, không cần nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của Phục Thản Đế Quốc. Nhiệm vụ đầu tiên của họ là bảo vệ tập đoàn Thiên Xà, không bị bên ngoài quấy nhiễu!

Tiêu Hoằng mặt lạnh băng ra lệnh, giọng trầm thấp.

Nghe Tiêu Hoằng ra lệnh như thế, trong lòng Lôi Tát chợt động, hắn không rõ hàm nghĩa lời Tiêu Hoằng nói, nhưng mơ hồ có cảm giác như đang căn dặn hậu sự.

- Trưởng quan, ngài đang...

-Không cần hỏi vì sao, nghe mà làm!

Tiêu Hoằng mặt lạnh băng nói, tiếp theo ngắt liên lạc, ra lệnh lái tàu:

-Thông báo hạm đội, điều chỉnh nghiêng hướng bắc thêm 1 độ!

Ở phía bắc Duy Lâm công quốc, còn có một đoàn quân đội ẩn nấp ở đó, chính là hạm đội Thiên Dực số 5. Sau khi Tiêu Họằng san bằng căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc, hạm đội Thiên Dực số 5 liền ngừng bước quay về Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, đổi sang hướng đông nam.

Xem thử có thể chặn đường cho Tiêu Hoằng một đòn chí mạng hay không.

Lần đầu tiên lại tuyệt vọng, bởi lộ tuyến của Tiêu Hoằng thật quá quỷ dị, căn bản không thể nắm được, còn nói gì mà chặn đường?

Nhưng cuối cùng Chu Bằng giúp quân đoàn Thiên Dực số 5 một phen, Chu Bằng liên tiếp phát ra tình báo lên chiến tuyến Tây Cương, rõ ràng là đang chỉ dẫn quân đoàn Thiên Dực số 5. Dù A Tư Mạc Đan cũng biết, Ma Văn khóa tọa độ đã bị Tiêu Hoằng ném bỏ.

Lúc này, A Tư Mạc Đan đang ngồi ở trên ghế chính, nhìn trên màn hình liên tiếp thu nhận được địa điểm tọa độ tình báo.

Dựa vào tài năng của A Tư Mạc Đan, không khó nhìn ra có những điểm là thật, cũng có những điểm là tàu cứu hộ.

Nếu ta là Tiêu Hoằng, bây giờ ta sẽ làm sao? Không lẽ lựa chọn tuyến đường như thế ? Trong lòng A Tư Mạc Đan không ngừng lặp lại lời như thế.

Tuy rằng hận Tiêu Hoằng thấu xương, nhưng có một điều mà A Tư Mạc Đan không thể không thừa nhận, đó là đầu óc Tiêu Hoằng rất linh hoạt, xử sự điên cuồng, gặp chuyện bình tĩnh, người như thế thường là đáng sợ nhất.

- Báo cáo trưởng quan, phía quận Nam Du có một đoàn hạm đội Ma Văn xâm nhập vào Duy Lâm công quốc, dường như tới tiếp viện Tiêu Hoằng.

Một binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 báo cáo với A Tư Mạc Đan.

- Phía quận Nam Du, không phải chiến tuyến Tây Cương? A Tư Mac Đan hỏi lại.

- Không phải, chiến tuyến Tây Cương án binh không động đậy. Binh lính Thiên Dực này nói tiếp.

- Cái này thì lạ, theo hướng đi của Tiêu Hoằng mà xem, Tiêu Hoằng liều mạng chạy về phía chiến tuyến Tây Cương, dựa theo lý mà nói thì chiến tuyến Tây Cương phái ra hạm đội mới là hợp lý nhất, hữu hiệu nhất, vì sao lại phái hạm đội từ chỗ khác, tốn thời gian tốn sức không nói, còn rất kém cỏi.

A Tư Mạc Đan nói.

Hay là, ở bên trong Phục Thản Đế Quốc, có người muốn làm khó Tiêu Hoằng, hay là có người muốn giúp đỡ Tiêu Hoằng? A Tư Mạc Đan to gan phân tích, bởi vì hắn cảm nhận được tình báo trước đó là thật, hơn nữa nếu bị chặn được, sẽ cực kỳ bất lợi với Tiêu Hoằng. Nhưng vì sao tình báo nắm giữ sống chết của Tiêu Hoằng lại được phát đi tùy tiện như thế?

-Nếu
ta không đoán sai, Tiêu Hoằng sẽ né tránh hạm đội kia, tiếp tục đi theo hướng Nam, rõ ràng cục diện sẽ càng bất lợi hơn, chỉ có thể đi theo hướng bắc!

A Tư Mạc Đan lẩm bẩm, tiếp theo nhanh chóng ra lệnh hạm đội:

-Tăng hết tốc lực, dựa theo tuyến đường trong tình báo, dò tìm phía bắc!

Ở trong quận Nam Du, Chu Bằng vẫn bình thản chỉ huy cái gọi là "tiếp ứng", điểm mấu chốt của Chu Bằng là không thể để Tiêu Hoằng trở về Phục Thản Đế Quốc, hơn nữa không thể làm trắng trợn, phải làm ra vẻ như dốc hết sức cứu viện.

Cách làm này khó khăn không nhỏ, nhưng mà Chu Bằng lại rất am hiểu.

- Tướng quân, tín hiệu tọa độ hạm đội Bối La biến mất. Lúc này, bỗng nhiên Mạn Đạt báo cáo với Chu Bằng.

Nghe thế, Chu Bằng hơi giật mình một chút, rõ ràng Tiêu Hoằng đã có phát hiện.

- Nhưng mà ta mới lấy được tin tức, ngay khi hạm đội chiến thuật Giao Long tiến vào Duy Lâm công quốc, thu hút 2 chiến hạm Ma Văn số 33 Duy Lâm công quốc, Ách Tề Nhĩ thừa cơ phái ra một chiếc Tinh Môn Hạm.

Mạn Đạt báo cáo tiếp với Chu Bằng.

- Thì ra thế, không ngờ Ách Tê Nhĩ tà tâm không chết, khăng khăng một mực đầu nhập vào Tiêu Hoằng.

Chu Bằng đột nhiên hiện lên ý cười, lẩm bẩm.

- Đúng thế, A Minh Tả cũng vậy, mất hết thể diện quân nhân, lại để cho tên tiểu quỷ 20 tuổi kia cưỡi lên đầu, gọi tới gọi lui.

Mạn Đat nịnh nọt nói.

- Tinh Môn Hạm kia đánh số bao nhiêu? Chu Bằng hỏi tiếp.

- Số 419, là một chiếc Tinh Môn Hạm rảnh rỗi. Mạn Đạt trả lời ngay.

Chu Bằng cũng không nói gì nữa, trực tiếp sử dụng quyền hạn cao nhất quận Nam Du, tra tìm được vị trí Tinh Môn Hạm số 419, quả nhiên đã lén lút tiến vào trong Duy Lâm công quốc.

Khống chế thời gian vừa đúng, vừa lúc là hạm đội Giao Long thu hút đi hạm đội Duy Lâm số 33, nháy mắt liền lẻn vào.

- Không ngờ được tới lúc này mà Tiêu Hoằng còn có chiêu sau, để ta xem, ngươi còn có bao nhiêu hậu chiêu?

Chu Bằng lẩm bẩm, tiếp theo ra lệnh Hạ Kỳ Phong, trong lúc tranh thủ thoát khỏi hạm đội địch, lặng lẽ khóa chặt Tinh Môn Hạm số 419, thừa cơ hành động.

Bởi vì Chu Bằng biết, chỉ cần tập trung khóa Tinh Môn Hạm số 419, Tiêu Hoằng sẽ chạy không thoát.

Đấu trí đấu dũng đã trôi qua 3 tiếng!

Dưới sự chỉ huy bình tĩnh của Tiêu Hoằng, hạm đội Bối La cuối cùng lách qua phần lớn quân địch chặn đường, ngày càng gần địa điểm an bài sẵn.

- Báo cáo trưởng quan, còn 15 phút nữa sẽ đến địa điểm hẹn sẵn với Tướng quân Ách Tề Nhĩ.

Hoa tiêu báo cáo với Tiêu Hoằng.

- Trưởng quan, máy thăm dò ở tàu Cụ Phong đã phát hiện vị trí Tinh Môn Hạm, chúng ta đã khóa vị trí.

Lái tàu báo cáo với Tiêu Hoằng.

Nghe tin này, mọi người trong phòng điều khiển đều thả lỏng sắc mặt nghiêm trọng, Tiêu Hoằng cũng thế. Tình thế đã rõ ràng, chỉ cần Tiêu Hoằng đi xuyên qua Tinh Môn Hạm, sẽ trực tiếp truyền tống tới gần chiến tuyến Tây Cương, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt.

Nhưng mà ngay khi mọi người thấy được hy vọng, phòng điều khiến bỗng nhiên vang lên cảnh báo. Nhìn lên bản đồ không gian. Tiêu Hoằng thấy được có 2 chiếc chiến hạm Ma Văn phe địch đang nhanh chóng lao vào từ hướng tây bắc.

Tuy rằng mục tiêu không phải hạm đội Bối La, nhưng có thể thấy rõ nó đang chặn đứng đường ra cuối cùng của Tiêu Hoằng.

Đồng thời quét qua tin tức rà soát, Tiêu Hoằng thấy được 2 chiếc chiến hạm Ma Văn kia chính là hạm đội quân đoàn Thiên Dực số 5.

Vào lúc này, hạm đội Thiên Dực số 5 đang sắm vai nhân vật kỳ binh ở trước mặt Tiêu Hoằng.

- Đáng chết.

Tiêu Hoằng ít khi mắng chửi, không khỏi quát lớn, sắc mặt hơi thả lỏng liền trở nên nghiêm trọng!

- Truyền lệnh hạm đội, mở tốc độ cao nhất, không tiếc mọi giá lao tới trước hạm đội Thiên Dực số 5, tàu Cụ Phong bọc sau!

Tiêu Hoằng lớn tiếng ra lệnh, nếu tới lúc này, sẽ phải liều cú chót!

- Rõ, trưởng quan.

- Đã rõ!

Lái tàu cùng hoa tiêu nghe lệnh, nhanh chóng thay đổi trận hình, sau đó mở hết tốc lực chạy tới Tinh Môn Hạm!

Tiêu Hoằng ngồi ở ghế chính, lúc này sắc mặt cũng lạnh lẽo đứng lên, tới trước bản đồ không gian, ánh mắt không kìm được lướt qua phía Nam Tinh Môn Hạm, nơi đó có một hành tinh khí khổng lồ, có tên Cự Nhận Tinh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện