Cố hết sức từ trên mặt đất bò lên, nghiêng mình tựa vào một tảng đá lồi ra, đồng thời Tiêu Hoàng cũng rõ ràng có thể cảm nhận được, vật thể hình quả trứng trong cơ thể lại hơi có một ít dấu hiệu héo rũ, đồng thời Tiêu Hoàng cũng cảm nhận được, trừ chất dinh dưỡng kia, còn có một tia Ngự lực kỳ diệu.
Tuy nhiên, loại kỳ diệu này rốt cuộc ở chỗ nào, Tiêu Hoàng đã không còn tinh lực và thể lực để cảm nhận.
Ngay lúc Tiêu Hoàng đang cảm thụ biến hóa trong cơ thể, bỗng nhiên nhìn thấy tên mập trắng nằm sát bên cạnh mình, vẫn nằm im ru không hề nhích động.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoàng không khỏi biến sắc, tiếp theo vội vàng vỗ vỗ bả vai tên mập trắng, khẩn trương kêu lên:
- Mập mạp, mập mạp!
Lại nhìn tên mập trắng lúc này, thân thể mập phì hơi hơi nhúc nhích, tiếp theo khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt suy yếu lộ ra vẻ tươi cười bất cần đời, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta không sao... Trên người nhiều thịt, tiêu hao được rất tốt!
Tiêu Hoàng không nói gì thêm nữa, vẻ mặt đang khẩn trương hơi giãn ra một chút, tiếp theo khẽ gật đầu với tên mập trắng.
Trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tiêu Hoàng liền giản lược công tác thống kê một chút người sống sót, nhân số đã không còn tới 500 người, trên cơ bản một đường đi tới nhân số đã giảm đi gần một nửa.
Mà chân chính có thể đi tiếp sẽ còn bao nhiêu người? Tiêu Hoàng không dám làm công tác thống kê, có lẽ mấy trăm người, có lẽ chỉ có mấy người, hoặc cũng không có người nào ra khỏi sa mạc.
Bò lên đỉnh núi chỉ cao có hơn mười thước này, Tiêu Hoàng nhìn về phía đường chân trời phương Đông, như trước là trống không bao la bát ngát vô ngần, duy nhất có thể giúp Tiêu Hoàng cảm thấy có chút an ủi là theo đường đi phía trước, lớp đất bắt đầu trở nên chặt hơn, chứ không phải chỉ có cát đá, cái này có nghĩa tình huống đã bắt đầu có chuyển biển tốt.
Tối thiểu cũng có thể nhìn thấy thực vật, hoặc là tìm được nước quý báu.
Ngay lúc Tiêu Hoàng đứng trên đỉnh núi nhỏ suy nghĩ, Tiêu Hoàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, đại bộ phận binh sĩ dưới chân núi đã bắt đầu tiểu nước tiểu vào trong bình nước, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cảnh tượng như vậy thoạt nhìn rất ghê tởm, nhưng muốn sống trong hoàn cảnh này không có gì là thể diện cũng không có gì là ghê tởm, chỉ cần có thể sống sót.
Cùng lúc đó, ở bên trong Nam Du Tinh, Cố Hoành Thần cũng Chu Bằng đang ngồi trên trường kỷ, thần sắc thản nhiên. Có thể nói, văn phòng của Cố Hoành Thần phi thường quý phái, trung tâm là một suối phun nhân tạo trong phòng, nước chảy róc rách, bốn phía trưng bày vô số thực vật quý báu.
Giờ phút này, Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng đang ngồi bên bàn trà tinh xảo, bên cạnh đặt hương trà, mà ở giữa hai người là một tấm bản đồ giữa các tinh của Thái Qua Vũ Trụ. Cả địa vực khổng lồ, vô số tinh điểm, trong đó có một phần nằm trong đường phân tuyến, đó là đường biên giới của lãnh thổ quốc gia.
Đương nhiên, bởi vì Thái Qua Vũ Trụ rất khổng lồ, bởi vậy vùng chưa được khai phá, hoặc là khu vực không biết tới còn có rất nhiều, những khu vực này bị gọi là lành thổ quốc gia chưa biết.
- Vừa mới trải qua nhân viên chuyên nghiệp của Sở nghiên cứu thiên thể, phân tích về năng lượng trùng động, Tiêu Hoàng thực rất có thể bị truyền tống tới bên trong ba khu vực này!
Chu Bằng nói xong, liền điều động Ngự lực, điều khiển Ma Văn hình ảnh trước mặt. Ngay sau đó, trên bản đồ giữa các tinh Thái Qua Vũ Trụ liền xuất hiện ba khu vực.
Toàn bộ đều ở bên ngoài Phục Thản Đế Quốc, thậm chí đã rời khỏi Gia Đô liên hợp thể.
Trong đó một khu vực lớn, ở khu vực chưa biết giữa Gia Đô liên hợp thể và Bắc Áo liên hợp thể; còn hai khu vực khác thì phân biệt ở Gia Đô đế quốc và Liên bang Thánh Long của Bắc Áo liên hợp thể.
- Khu vực thứ nhất và thứ hai còn dễ nói, nhưng ở trong lãnh thổ Liên bang Thánh Long, còn cần vận dụng một chút thủ đoạn ngoại giao!
cố Hoành Thần xem hình ảnh trước mắt, thì thào tự nói, đồng thời cầm lấy chén trà tinh xảo, hớp một ngụm.
- Kỳ thật ta lo lắng không phải nơi này, mà là ba khu vực này thêm cùng một chỗ, trên cơ bản tương đương với lãnh thổ quốc gia Duy Lâm Công Quốc, muốn lục soát hết cũng không phải chuyện dễ đâu!
Chu Bằng có vẻ cố kỵ nói.
- Không hẳn! Quan trọng là phải tìm đến trọng điểm: thứ nhất chính là Cụ Phong Hào bị tổn hại nghiêm trọng, xác định vững chắc sẽ có bộ phân linh kiện hợp kim Vi Mễ rơi lại trong không gian, đây là manh mối; thứ hai là bỏ qua về tính chất khí, bỏ qua tinh cầu không có tầng khí quyển. Cứ như vậy, phạm vi tìm kiểm sẽ trở nên nhô hơn rất nhiều!
Cổ Hoành Thần nhẹ nghếch chân bắt chéo, đốt một điếu xì gà rồi nói tiếp:
- Chỉ cần chúng ta có thể vận dụng cũng đủ nhiều Sưu Cứu Hạm, trong vòng mấy tháng lục soát toàn bộ mấy khu vực này cũng không thành vấn đề!
Chu Bằng không có đáp lại, chỉ khẽ cười cười, đồng dạng cầm lấy chén trà.
- Tuy rằng Tiêu Hoằng có thể sống sót tỷ lệ phi thường xa vời, nhưng cũng không bài trừ có thể sống sót! Tuy nhiên cũng không quan hệ, Tá Phu không phải muốn nhìn thi thể hắn sao? Nếu phát hiện còn sống, trực tiếp làm cho hắn biến thành thi thể là tốt rồi!
Cổ Hoành Thần tiếp theo nói. Đồng thời sử dụng Ma Văn thông tin, bắt đầu điều động phần lớn Sưu Cứu Hạm của Nam Du Quận, chuẩn bị xuất phát tới hướng ba khu vực này.
Chiêu bài đưa ra, tự nhiên là toàn lực tìm cứu Tướng quân thiên tài của Nam Du Quận.
Tuy nhiên, bởi vì cách rất xa xôi, hơn một trăm chiếc Sưu Cứu Hạm, cần phái đi gần nửa tháng, mới có thể đến khu vực gần nhất để tìm cứu.
Ở phía trên hành tinh màu vàng đất, thời gian lại một lần nữa tới sáng sớm, đối mặt với mặt trời sắp mọc lên kia, Tiêu Hoằng lại có một chút khiếp sợ, tuy nhiên, cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Chính là lúc sắp sửa xuất phát, hơn 50 người có binh sĩ Bối La và nhân viên công tác của Cụ Phong Hào, không có đứng lên. Dưới tình hình đêm khuya rét lạnh và thiếu nước trầm trọng 50 người này đã chết cóng.
Còn lại 450 người, trên cơ bản đã không còn đủ một nửa, nhân viên công tác Cụ Phong Hào chân chính, hiện giờ cũng chỉ còn lại không đến 100 người, có thể nói một lần hành động này thật thảm thiết.
Hy vọng hôm nay có thể tìm được dấu hiệu sinh mệnh, cùng với nước ngọt.
Tiêu Hoằng thầm lẩm nhẩm trong lòng, bởi vì Tiêu Hoằng biết rang hôm nay nếu không có gỉ tiến triển, rất có thể sẽ là tai họa, bởi vì Tiêu Hoằng biết rố, ở trong hoàn cảnh này kéo dài ba ngày, ở dưới tình huống không có bất kỳ cấp dường nào đã là cực hạn
của cơ thể con người.
Mà người có thể còn sống trong kiếp nạn này đến bây giờ, trên cơ bản đều tính là hạng người sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường.
- Xuất phát!
Tiêu Hoằng gần như dùng một loại giọng điệu hơi trầm trọng, tuyên bố mệnh lệnh như vậy. Tiếp theo mọi người một lần nữa kết thành đội ngũ, đi tới theo hướng đông, nơi đó là lối thoát duy nhất của họ.
Thông qua vài ngày quan sát, Tiêu Hoằng đã phát hiện, nơi này cũng không phải là trên tuyến đường bay an toàn nhộn nhịp, thậm chí là một khu vực chưa biết, gần như không có đường bay của Ma Văn hạm như thế, nếu muốn cầu cứu, hoàn toàn là chuyện không có khả năng.
Mà trọng yếu hơn là cho dù có Sưu Cứu Hạm, Tiêu Hoằng cũng không dám tùy tiện phát ra tín hiệu cầu cứu. Nguyên nhân chỉ có một: Tiêu Hoằng cũng không ngốc, hắn biết rõ, Sưu Cứu Hạm rất có thể là do Cố Hoành Thần phái tới. Mà dựa vào tình trạng của bọn họ hiện tại, nếu bị Cố Hoành Thần phát hiện, gần như không có đường sống gì để phản kháng. Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mặt trời chói chang lại một lần nữa dâng lên cao, trên bầu trời cũng không có một chút đám mây nào, Tiêu Hoằng cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhìn thấy cục diện như vậy, ngay cả chính Tiêu Hoàng cũng đã rất suy yếu.
Hà Long ở bên cạnh sinh mệnh lực phi thường kiên cường, ngoại trừ có chút chật vật, cái khác đều khỏe. Điều này chủ yếu nhờ thực lực cường hãn Ngự Sư cấp năm của hắn, mặc dù vài ngày không ăn cái gì, vài ngày không uống nước cũng
không đến nỗi nguy ngập.
Chỉ có những binh sĩ cấp Ngự Đồ kia thì gặp tai ương rồi. Trên cơ bản bên trong đội ngũ, cấp Ngự Đồ đều đã chết hầu như không còn. Điều này cũng khiến Tiêu Hoằng một lần nữa hiểu được quy tắc không thay đổi là cường giả sinh tồn.
Nơi này dường như chính là một lần thử nghiêm trên biển cát nghiệt ngã, thích ứng không được thì chết đi, người sống sót thì sinh mệnh lực sẽ trở nên càng thêm ngoan cường.
Nóng bức, mất nước, bị cảm nắng, là địch nhân lớn nhất của đám người Tiêu Hoằng hiện giờ. Hơn nữa toàn bộ đội ngũ hiện tại đã rất suy yếu, ước chừng đi tới giữa trưa, binh sĩ bên trong đội ngũ, vẫn như trước đang không ngừng ngã xuống, sau đó chết đi.
Nhưng đúng lúc này phát sinh một chuyện khiển Tiêu Hoằng cảm thấy bất ngờ: theo một binh sĩ Bối La ngã xuống, hoàn toàn đình chỉ hô hấp, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một gà binh sĩ Bối La suy yếu không có tiến lên, mà là đứng ở bên cạnh thi thể này, ngắm nhìn một hồi lâu.
- Hạ Sâm! Ngươi định làm gì, còn không mau đi?
Bên trong đội ngũ có binh sĩ quen biết với người này lên tiếng đốc thúc.
Chỉ thấy người binh sĩ được gọi là Hạ Sâm này, khẽ nhìn đội ngũ, tiếp theo liền từ chỗ đùi rút ra cây chủy thủ tùy thân, dưới phản xạ của ánh mặt trời sáng lóe chói mắt.
Hạ Sâm hành động như thế làm cho mọi người đều sửng sốt, không ai biết hắn định làm gì, ngay sau đó bọn họ hiểu được.
Chỉ thấy Hạ Sâm đã cởi ra hộ giáp của thi thể trước mặt, cùng với nội y, sau đó đâm chủy thủ vào trong ngực thi thể, tiếp theo liền lấy ra trái tim, rồi giống như một con dã thú, hút lấy máu trong trái tim này, sau cùng gặm ăn.
Một màn như vậy, gần như khiển mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí cảm thấy Hạ Sâm này đã điên mất rồi.
Duy chỉ có Tiêu Hoằng và Hà Long mặt không đổi sắc.
- Hạ Sâm làm rất đúng! Ở hoàn cảnh này nếu muốn sống sót, thì phải không tiếc hết thảy cái giá phải trả, bao gồm ăn cả thịt trên người đồng bạn, nếu ta ngã xuống, ta không ngại các ngươi cũng cứ làm như vậy!
Tiêu Hoằng lau khóe miệng, nói ra từng chữ một, vẻ mặt rất chân thành.
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, những người khác trong đội ngũ đều toát ra vẻ khó tin. Ở trong ý nghĩ bọn họ xem ra, ăn máu thịt đồng loại vẫn luôn là một chuyện không thể chấp nhận.
- Hạ Sâm! Thân là Dược sư, ta nói cho ngươi biết mắt là bộ phận tinh thuần trên thân thể, bên trong cũng chứa đựng rất nhiều chất lòng!
Tiêu Hoằng nhắc nhở Hạ Sâm.
Lại nhìn Hạ Sâm tức thì không quản tới hết thảy, liền móc mắt của thi thể, rồi giống như ma quỷ, bắt đầu cắn nuốt. Dưới hoàn cảnh này, ước chừng hắn đã hai ngày không có một giọt nước, cũng không có ăn bất kỳ thức ăn gì, bởi vì nướt bọt đã ngưng tiết ra, dù còn có bánh bích quy mang theo mỉnh, cũng không có cách nào nuốt trôi vào bụng.
Đối với một màn như thể, phản ứng đầu tiên của mọi người là ghê tởm, chân mày nhíu sát vào nhau.
Nhưng mà phản ứng như vậy lại có mâu thuẫn: sau khi lại tiến lên một giờ, liền bắt đầu có điều dao động, bốn năm tên binh sĩ Bối La đã bắt đầu bắt chước theo cách làm của Hạ Sâm, hút máu đồng bạn chết đi, thậm chí là gậm ăn máu thít.
Hơn nữa bất cứ lúc nào sẽ chết đi, hiện tượng như vậy bắt đầu càng ngày càng nhiều, thậm chí cuối cùng lan tràn ra toàn bộ đội ngũ, chỉ có một sổ ít người cùng loại Tiêu Hoằng như vậy còn có thể trụ được, không có làm như vậy. Ngoài ra, trên cơ bản mọi người đều bắt đầu noi theo Hạ Sâm.
Vì sinh tồn, vì sống sót, mọi người đều đã bắt đầu không tiếc hết thảy cái giá phải trả, phá vỡ tấm chắn khó vượt qua nhất trong lòng mình.