Mãi cho đến giữa trưa, hoàn thành xong huấn luyện buổi sáng, Tiêu Hoằng mới chậm rãi đi ra tĩnh thất, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên cổ, sau đó đi tới trước bàn viết, trải qua nhiều ngày chế tác như vậy, trên bàn đã xuất hiện 7 Chiến Văn và 10 Lưu Văn mới tinh.
Tốc độ này cũng đã nhanh rồi, nếu như có thể có một số công cụ chuyên môn chế tác, thì tốc độ còn có thể nhanh hơn một chút nữa.
Đặt tất cả Ma Văn vào trong hộp gỗ, Tiêu Hoằng liền mang chúng ra khỏi phòng, đi tới dưới lầu, lúc này trong phòng khách dưới tầng một có rất ít người, chỉ có ba đến năm tên binh sĩ Bối La đang ăn cơm, các binh sĩ Bối La còn lại đã tràn ra khắp toàn bộ Mặc Hoàng Thành.
Có binh sĩ Bối La thậm chí còn nhận nhiệm vụ đi phòng vệ, Đại trưởng giả dường như cũng rất tín nhiệm đối với những người này.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không có chút ý kiến gì, hắn tiện tay ném hai hộp gỗ giản dị kia lên trên bàn ăn, cầm lấy một cái đùi nướng, không biết là của loài động vật nào, đưa lên gặm một miếng, sau đó lập tức đi ra sân.
Lúc này bên trong sân thì ba gốc lúa đã biến thành một mảnh màu vàng óng ánh, ba bông lúa lớn nặng trĩu, lấy tay khẽ nâng lên thì thấy nặng trịch.
Thấy vậy, trên mặt Tiêu Hoằng hơi hiện lên một chút tươi cười, sau đó liền lấy ra tiểu đao, cắt lấy ba gốc lúa kia. Tiếp theo, hắn lấy ra năm miếng Ma Văn thúc đẩy còn thừa trong Ma Văn túi, cố định lại tuyến truyền dẫn Ngự lực và Ma Văn thúc đẩy mà đêm qua mới chế tạo ra, lót trên toàn bộ sân, sau đó bắt đầu cuốc đất, gieo hạt vừa mới thu hoạch được kia dọc theo đường truyền Ngự lực.
Lâu lâu hắn lại dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu và cổ, nhìn qua có vẻ vô cùng bình thản, không nhìn ra chút bộ dáng Tướng quân ngạo nghễ ngày xưa nữa.
Mà vào lúc này, trong đầu Tiêu Hoằng đang nghĩ đến Kim quan điêu và Hắc tinh sa bên trong huyệt động Mặc Ngân, về phần Hắc tinh sa, quả nhiên giống như Ngả Nhĩ Văn nói, sau khi rời khỏi huyệt động thì sẽ hoàn toàn mất hiệu lực, tuy nhiên, đối Tiêu Hoằng mà nói thì huyệt động Mặc Ngân quả thật chính là một Thánh địa tu luyện, cần phải tìm một cơ hội tới đó cẩn thận tu luyện một phen.
Một điều cần lo lắng đó là Kim quan điêu, thứ này rất khó bắt được, không có vũ khí công suất lớn thì cũng đừng nghĩ nữa, mà tất cả vũ khí công suất lớn của Tiêu Hoằng thì gần như đều trong Cụ Phong Hào rồi.
Có phải nên tới Cụ Phong Hào nhìn một cái, xem có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng hay không, trong lòng Tiêu Hoằng thì thào tự nói, đương nhiên, đây vẫn chỉ là một ý tưởng mà thôi.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang gieo hạt, phía sau hắn đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, hơi quay đầu lại, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Ngả Nhĩ Văn mang theo hơn mười Bạch y nhân và mấy chục binh sĩ Bối La vào trong phòng.
Thấy Tiêu Hoằng đang gieo trồng trong sân nhỏ này, Ngả Nhĩ Văn, Tân Địch và hơn mười Bạch y nhân đều vồ vập chạy tới xung quanh Tiêu Hoằng, trên mặt đầy vẻ lấy lòng, nhưng vẫn có vẻ ngượng ngùn, nên chỉ có thể không ngừng xoa xoa tay mà không biết nên mở lời ra sao.
Còn Tiêu Hoằng thì vẫn rất bình thản, gieo hạt xuống cái sân nhỏ này.
- Cái kia... Tiêu đại nhân, Chiến Văn và Lưu Văn đã nói khi trước ấy, ngài chế tác như thế nào rồi?
Ngả Nhĩ Văn rốt cục không nín được, hỏi thử.
- Đi theo ta.
Thấy Ngả Nhĩ Văn hỏi vậy, Tiêu Hoằng liền bình thản nói, sau đó treo cái cuốc lên trên khung cửa, vỗ vỗ bụi đất trên tay, rồi đi vào trong đại sảnh.
Đám người Ngả Nhĩ Văn đồng loạt đi theo sau.
- Bởi vì dụng cụ nơi này đơn sơ, nên bề ngoài của Ma Văn cũng không đẹp lắm, tuy nhiên, ta đã thí nghiệm rồi, về mặt tính năng thì không có vấn đề gì lớn cả.
Đi tới bên cạnh một bàn ăn, Tiêu Hoằng nhìn Ngả Nhĩ Văn, nhẹ nhàng nói.
- Đã biết, đã biết!
Ngả Nhĩ Văn ra sức gật gật đầu, Tiêu Hoằng nói vậy thì hắn vẫn có thể lý giải được, đồng thời mấy ngày nay hắn cũng có chút để tâm tìm hiểu một chút tri thức chế văn, có thể nói đây là một môn học vô cùng khổng lồ, chẳng những dựa vào kỹ thuật, mà còn cần dựa vào các tri thức rộng lớn tích lũy được.
Đây cũng là lý do vì sao toàn bộ Mặc Hoàng Thành không có một truyền thừa Chế văn sư đủ tư cách, chỉ có một vài Khí Văn sư, nhưng kết quả thì vẫn dần dần chết hết.
Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là có quá ít sách, đối với một Chế văn sư mà nói, lượng tri thức không đủ thì tuyệt đối là một thiếu sót trí mạng.
Thấy đám người Ngả Nhĩ Văn không chút để tâm, Tiêu Hoằng cũng không nói gì nữa, tự tay mở ra hộp gỗ, bảy cái Chiến Văn mới tinh lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Hướng ánh mắt vào hộp gỗ trong tay Tiêu Hoằng, đám người Ngả Nhĩ Văn vốn cũng không quá kỳ vọng vào bề ngoài của các sản phẩm này, nhưng lúc này thần sắc lại không khỏi hơi động, sau đó trong mắt bỗng sáng lên. Bên trong hộp gỗ được bày bảy cái Ma Văn, tuy rằng cũng không được mài quá bằng phẳng, nhẵn nhụi, nhưng hiển nhiên cũng đã được Tiêu Hoằng cẩn thận tân trang lại, thoạt nhìn làm cho người ta một loại cảm giác rất hài hòa.
Cộng thêm văn lộ xa hoa màu xám nhạt kia, cùng với Để Văn giống như sao xẹt qua bầu trời đêm, đây quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật.
So với vài cái Ma Văn bình thường mà Mặc Hoàng Thành lưu lại kia thì thứ này không biết đẹp hơn bao nhiêu lần.
- Cái này... cái này còn gọi là vẻ ngoài thô ráp hay sao? Nếu thế thì tinh tế sẽ có bộ dáng như thế nào nữa?
Đám người Ngả Nhĩ Văn thì thào tự nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bảy Chiến Văn trong tay Tiêu Hoằng.
- Loại Chiến Văn này thì ta tạm thời đặt tên là Đao Phiến, nếu các ngươi không thích thì có thể tùy tiện mà sửa lại tên.
Tiêu Hoằng nói xong, chậm rãi đi ra ngoài, hướng về phía sân huấn luyện ở phố đối diện.
Về phần đám người Ngả Nhĩ Văn thì lúc này đã như lũ trẻ con thấy đồ chơi, thật cẩn thận đi theo sau Tiêu Hoằng, ngoài ra, các binh sĩ Bối La khác cũng rất hiếu kỳ muốn biết tác phẩm của Tiêu Hoằng, nên cũng cùng lúc đi theo sau hắn.
Sân huấn luyện tại đây có phần khác so với tại Phục Thản Đế Quốc, bởi vì không có dụng cụ Ma Văn huấn luyện tiên tiến,
toàn bộ sân huấn luyện khá là nguyên thủy, đều chỉ là một số dụng cụ huấn luyện độ linh hoạt của thân thể, giống như các loại chướng ngại vật hoặc là cọc gỗ.
Hơi nhìn bốn phía một cái, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới một cái cọc gỗ, sau đó khẽ nhìn đám người Ngả Nhĩ Văn, nói:
- Ta đơn giản làm mẫu cho các ngươi xem một chút.
Đám người Ngả Nhĩ Văn vốn đã đứng cách Tiêu Hoằng một khoảng, cũng không lên tiếng trả lời, mà chỉ ra sức gật đầu.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nói thêm gì nữa, tiện tay lấy ra một cái Đao Phiến, nhanh chóng khởi động, trong nháy mắt, trên cánh tay Tiêu Hoằng đã hình thành một năng lượng văn màu xám, nhìn qua cũng không chút bắt mắt nào, độ sáng bị hạn chế tới mức thấp nhất, bởi vì Tiêu Hoằng đã hoàn toàn tính tới vấn để ẩn hình của thích khách, năng lượng văn mà quá sáng chói, thì sẽ hấp dẫn sự chú ý của địch nhân.
Lúc này thì đám người Ngả Nhĩ Văn đều đã ngừng hô hấp, không chút chớp mắt mà nhìn về phía Tiêu Hoằng, đợi màn biểu diễn tiếp theo của hắn.
Sau khi Đao Phiến được khởi động, nét mặt bình thản của Tiêu Hoằng đã hiện lên một chút lăng lệ. Trong lúc điều động Ngự lực, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể không biết linh mẫn hơn bao nhiêu lần so với trước đây. Việc khống chế Đao Phiến trở nên vô cùng thành thạo.
Sau vài giây chuẩn bị, Tiêu Hoằng đột nhiên làm ra một cái động tác xoay người tại chỗ cực kỳ hoa lệ, sau đó chỉ thấy bốn phía thân thể Tiêu Hoằng đột nhiên bắn ra vô số quang nhận hình thoi màu xám, lao ra bốn phía, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, hơn trăm cái năng lượng nhận màu xám đã biến mất.
Rầm... rầm...!
Ngay sau đó, những cái cọc gỗ to bằng miệng bát xung quanh Tiêu Hoằng đã bị quang nhận sắc bén cắt thành vài đoạn, đồng loạt rơi xuống đất, vết cắt vô cùng sáng bóng cũng đủ để thấy trình độ sắc bén của thứ này như thế nào rồi.
Các cọc gỗ vốn được cắm trên mặt đất rất rậm rạp, nhưng lúc này lại trực tiếp bị san bằng, toàn bộ quá trình chỉ không đến hai giây.
Đám người Ngả Nhĩ Văn đứng bên cạnh quan sát, lúc này đều kinh ngạc đến ngây người, miệng há hốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào năng lượng văn trên cánh tay Tiêu Hoằng.
- Thật mạnh.
Tân Địch không kiềm được thốt lên.
Có thể nói, trong thế giới khá là phong bế này, bản thân Thích Khách Minh vốn đã tràn ngập hâm mộ với Chiến Văn, huống chi là Chiến Văn có tính năng xuất sắc từ trong tay Tiêu Hoằng như vậy.
Vào lúc này thì cơ bản tất cả thành viên Thích Khách Minh đều sáng mắt lên, hay tay xoa xoa, trong mắt tràn ngập vẻ ham muốn.
Ngay cả binh sĩ Bối La có kiến thức rộng rãi thì trong mắt cũng hiện lên một chút ánh sáng.
Trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu có cơ hội thì cũng phải làm cho Trưởng quan giúp mình chế tạo một cái như thế.
Trái lại thì Tiêu Hoằng vẫn mang vẻ bình thản, trong mắt không có chút dao động nào, sau đó tự mình giới thiệu:
- Ngoài ra, đối với thiết kế Đao Phiến Chiến Văn, ta còn cân nhắc tới việc trong cổ tay của các ngươi có thể ẩn dấu Ma Văn nhận co giãn, sau này có thể giấu nó trong đó.
Nói xong, hai tay Tiêu Hoằng nắm chặt lại, chỗ cổ tay đột nhiên bắn ra hai năng lượng nhận màu xám bạc, dài hơn nửa thước, bên cạnh có chứa điện mang, nhìn qua có vẻ vô cùng sắc bén.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, một khối đá cẩm thạch bên cạnh đã dễ dàng bị cắt ra, nhìn qua gần như không có chút trở ngại nào.
Lúc này thì trong số thành viên Thích Khách Minh, đã có hai tên khi xưa vốn rất nghiêm túc, nhưng lúc này khóe miệng lại chảy ra một dòng nước miếng. Một cặp lợi nhận ẩn dấu trong cổ tay có thể nói là vũ khí cận chiến chủ yếu của Thích Khách Minh, nhưng việc mang theo người thì lại vô cùng bất tiện.
Mà năng lượng nhận trong tay Tiêu Hoằng thì không thể nghi ngờ chính là một loại thay thế phẩm tuyệt hảo, sắc bén, dễ dàng mang theo, mà trọng yếu hơn là nó còn cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần so với Khí Văn rách nát trong cổ tay của bọn họ.
Về phần Ngả Nhĩ Văn thậm chí Tân Địch, trên mặt đã đỏ bừng lên, trái tim đập thình thịch, thậm chí có một loại xúc động, đó chính là tới “bá vương ngạnh thượng cung”, trực tiếp đánh gục Tiêu Hoằng để cướp.
Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, hiện tại đối mặt với Tiêu Hoằng, bọn họ thật sự không dám làm vậy, chỉ có thể theo bản năng che ngực, trong lòng la lên, Tiêu đại nhân, đừng thử nữa, mau đưa cho chúng ta đi!
Nhưng lúc này Tiêu Hoằng vẫn mang bộ dáng không nhanh không chậm, tiếp tục nói:
- Theo yêu cầu khi trước của các ngươi, vừa muốn có khả năng sát thương trên diện rộng, nhưng đồng thời còn có năng lực sát thương đơn thể mạnh mẽ, ta cũng đã cân nhắc nhiều lần, nên mới làm ra thứ này, có lẽ nó đáp ứng được các yêu cầu đó.
Nói xong, chỉ thấy hai tay Tiêu Hoằng nâng lên, cổ tay giao nhau, nhắm về phía khối đá cẩm thạch cách đó cực xa, đột nhiên điều động Ngự lực, hai thanh quang nhận chỗ cổ tay đã trực tiếp bắn ra ngoài!