Trải qua mười mấy phút di chuyển. Tiêu Hoằng rốt cục đi tới đại sảnh của trưởng giả, đẩy cửa đi vào. Tiêu Hoằng có thể thay rõ ràng Đại trưởng giả đang cầm bình tưới một gốc tùng xanh.
- Thế nào? Hoàn thành huấn luyện một tuần rồi à?
Đại trưởng giả không xoay người, tiếp tục hỏi.
- Đúng vậy. Vì sao mỗi lần ta tới đây, ngươi không nhìn mà đều biết là ta?
Tiêu Hoằng hỏi khẽ.
- Khi nào ngươi khiến ta không đoán ra là ngươi tức là chứng minh ngươi đã tu luyện không kém rồi.
Đại trưởng giả buông bình tưới, nói khẽ, sau đó xoay người, nhẹ nhàng ngồi trên ghế chủ tọa.
- Kế tiếp ta nên học cái gì?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp, giọng nói hơi cung kính. Dù sao đây cũng là hắn đi nhờ người khác mà.
- Không nghỉ ngơi vài ngày sao?
Đại trưởng giả hơi nhìn hắn, dò hỏi.
- Không cần. Ta cũng không có thói quen này.
Tiêu Hoằng trả lời phi thường rõ ràng.
- Tốt lắm. Ngươi và một người nào đó chăm chỉ giống nhau. Như vậy thì tiếp theo ta sẽ dạy ngươi Ám Ân, kỹ xảo ẩn nấp.
Đại trưởng giả nói xong liền chậm rãi đứng dậy, nói tiếp:
- Ám Ân thật ra nguyên lý đầu tiên phi thường đơn giản, đó là khiến Ngự lực đạt tới sợi tóe của ngươi vươn ra từ trong lỗ chân lông, che dấu mùi của bản thân, phân giải hô hấp tạo thành lưu động không khí, thậm chí trái tim của ngươi rung động và Ngự lực ngươi vô tình tiết ra không khí. Nói cách khác đó là che dấu tất cả đặc thù sinh mệnh, giống như đồ tầng của Ma Văn phòng trinh thám của chiển đầu cơ vậy.
Đại trưởng giả nói từng chữ một, giải thích rõ cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe rất cẩn thận, trong lòng lại hiểu rất rõ là kỹ xảo như vậy nói dễ nhưng làm khó, muốn nắm giữ hoàn toàn vốn không dễ như vậy.
- Từ ngày mai trở đi, buổi sáng ngươi tới nơi này, ta sẽ tự mình dạy ngươi. Buổi chiều ngươi tự sắp xếp.
Đại trưởng giả nói xong liền lấy từ tủ ra một bộ sách ố vàng, đặt lên tay Tiêu Hoằng.
- Đây là những yếu điểm của Ám Ân, ngươi cầm trước đi, chuẩn bị một chút.
- Biết rồi. Đa tạ Đại trưởng giả.
Tiêu Hoằng hơi cúi người, cung kính nói, sau đó cũng không muốn quấy rầy nhiều, chuẩn bị xoay người rời đi.
- À, đúng rồi. Cồn một việc ta rất nghi hoặc.
Đại trưởng giả đột nhiên hỏi.
- Đại trưởng giả có việc gì xin cứ nói thẳng đi.
Tiêu Hoằng xoay người, nói khẽ.
- Kỹ thuật Đê Văn của A Di La sao ngươi lại biết.
Đại trưởng giả hỏi tiếp.
- Ta có một người bạn tốt là tiểu đồ đệ của A Di La, tên là Lạc Tuyết Ninh. Là hắn thuyết phục A Di La đưa bí tích Đế Văn cho ta xem.
Tiêu Hoằng không hề giấu diếm, nói hết ra.
- Lạc... Tuyết... Ninh?
Đại trưởng giả nói ba chữ này, lộ vẻ suy nghĩ.
Thẩy dáng vẻ của Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng hơi kinh ngạc, dò hỏi: - Đại trưởng giả biết Lạc Tuyết Ninh sao?
- À... Không phải, không biết. Ta chưa từng nghe nói tới cái tên này.
Đại trưởng giả hơi lắc đầu nói, sau đó khoát tay, ý bảo Tiêu Hoằng có thể rời đi.
Thấy cửa dần đóng lại, trên mặt Đại trưởng giả lộ vẻ càng nghi ngờ, thì thào tự nhủ:
Lạc Tuyết Ninh? Ninh Nhược Tuyết , chỉ là trùng hợp sao?
Đối với lời nói của Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng tất nhiên không thể nghe thấy. Hắn cẩn thận mang theo bộ sách của Đại trưởng ,giả đặt vào túi hành trang tùy thân, mang lên lưng, không ngừng lại một khắc mà chạy về phía phụ cận kho hàng.
Hiện giờ bên trong kho hàng bằng đá, nhân viên và tổ công tác trên Cụ Phong Hào cùng vài thợ rèn và một sổ nữ nhân đang phân loại các thứ ra. Súng trường Cự Liên cũng được đặt bên trong kho hàng.
Thấy Tiêu Hoằng đi tới, mọi người đều ngừng việc trên tay, cung kính chào hỏi Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng khoát tay thân thiện, đi tới trước mặt năm tên thợ rèn. Trong đó có ba người đã hơn trăm tuổi, hai người khác chỉ chừng hai mươi.
Không biết Tiêu đại nhân có vừa lòng với chùy thủ chúng ta chế tạo ra không?
Thấy Tiêu Hoằng đi tới, một gà thợ rèn mái tóc hoa râm hơi không yên hỏi. Hắn tên là Diêu Nguyên, là gã thợ rèn già nhất tại nơi này.
- Tốt lắm. Tiếp theo ngươi cứ chế tạo theo chất lượng này. Mặt khác còn có thứ này.
Tiêu Hoằng nói xong liền lấy ra ba trang giấy, sau khi mở ra thi đó là một bàn vẽ thiết kế, là một thanh nỏ tay đặc thù, có hai dây nỏ, giao nhau mà thành, kết cẩu phức tạp hơn không ít so với nỏ tay mà Thích Khách Mình đang sử dụng, mà uy lực cũng lớn hơn không ít, nhất là sử dụng hợp kim Vi Mễ.
- Không biết. Diêu sư phụ có thể chế tạo loại nỏ tay này không?
Tiêu Hoằng hỏi khẽ.
Diêu Nguyên cẩn thận nhìn đồ hoạt thiết kế, vuốt cằm đánh giá một hồi, cuối cùng lên tiếng:
- Hẳn là có thể. Chúng ta sẽ cố hết sức.
- Vậy xin làm phiền ngài.
Tiêu Hoằng ôn hòa nói, sau đó ngồi xuống xuống bên cạnh một chỗ rách nát, bắt đầu tìm kiếm.
Hiện giờ đám mảnh vở chia làm ba loại. Một loại là mảnh vỡ hợp kim Vi Mê, hai thứ khác là cơ giới lắp ráp cũng được thu thập, có thể sử dụng Ma Vãn.
Mà Tiêu Hoằng đang ngồi bên cạnh đống lắp ráp, bắt đầu tìm kiếm và nghiên cứu, cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hai khẩu súng trường Cự Liên kia.
Đã không còn khung máy mốc Ma Vãn, muốn phóng súng trường Cự Liên không phải là chuyện dễ dàng, trông cậy vào sức người nâng thì chỉ sợ là sức giật của súng trường Cự Liên sẽ chấn nát lục phủ ngũ tạng của người ta.
Mà Tiêu Hoằng còn lo lắng một chút đó là uy lực của súng trường Cự Liên quá lớn, nếu đánh không trúng Kim quan điêu, trực tiếp đánh lên vách tường Mặc Ngân thì thực có thể sẽ tạo thành phá hoại mang tính hủy diệt đối với huyệt động. Đây là chuyện Tiêu Hoằng không thể chấp nhận được.
- Phải lập ra một kế hoạch hợp lý mới được.
Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó cúi đầu lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép kỹ càng, bao gồm cả ngoại binh lắp ráp và công năng.
Mãi tới ba giờ chiều Tiêu Hoằng mới hơi đứng dậy. Giờ phút này mấy nữ nhân Lạc Đan Luân đang líu ríu trao đổi gì
đó, có thể nói là ngây thơ, xinh đẹp, quyến rũ, đại khái chỉ chửng hai mươi tới hai lăm tuổi.
Thấy Tiêu Hoằng đứng dậy, những nữ nhân này đều ngậm miệng, lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng.
- Các vị tiểu thư, chăm sóc ta nhiều ngày như vậy đúng là vất vã quá.
Tiêu Hoằng đi tới trước mấy nữ nhân, biểu tình ôn hòa nói. Nếu so với thần tình dâm đãng của tên mập khi thấy mỹ nữ, Tiêu Hoằng có thể nói là thần định khí nhàn, chủ yếu đó là bởi trong lòng Tiêu Hoằng không có tâm tư gỉ.
- Không vất vả. Chỉ là trợ giúp một chút mà thôi, Tiêu đại nhân không cần khách khí.
Trong đó có một nữ nhân dáng người cao gầy, cười khanh khách nói.
- Như vậy đi. Để báo đáp ta sẽ mời các vị ăn một món đặc biệt nào đó, có được gì?
Tiêu Hoằng hơi lộ nụ cười nhạt, nói tiếp.
- Cái gì vậy?
Nghe thấy đồ ăn, mây tiểu nữ sinh đều hưng phấn lên, mở miệng hỏi.
-Gạo.
Tiêu Hoằng đáp.
-Gào?
Trong mặt bọn họ đều lộ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ cũng không biết gạo là thứ gì.
Còn có mấy nhân viên đang bận rộn công tác. thấy Tiêu Hoằng nói vài ba câu đã khiến mấy tiểu nha đầu hưng phấn hẳn thì trong lòng cũng âm thầm cảm thán. Quả nhiên là lão đại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền thấy máu rồi. Mà bọn họ cùng đều chờ đợi là Tiêu đại nhân cũng không ôm cả mà lưu lại vài người cho bọn họ.
Mỹ nữ có chất lượng cao thế này cũng rất khó gặp được.
Lại nhìn Tiểu Hoàng đã mang theo nhóm mỹ nữ líu ríu đi ra khỏi kho hàng.
Đi tới trong đại sảnh, thời điểm này Tiêu Hoằng đã bắt đầu ra lệnh cho phòng bếp đi chuẩn bị cơm.
Thấy Tiêu Hoằng chi về phía phòng bếp, những nữ nhân này lập tức lộ vẻ sửng sốt.
- Tiêu ca ca, không phải ngài mời chúng ta ăn cơm sao? Sao lại như bắt chúng ta nấu cơm vậy?
Một nữ tử trong đó mở miệng hỏi, mặt đã hoi lộ vẻ bất mãn.
- Ta nói rồi, ta mỏi các ngươi ăn gạo đặc biệt. Nhưng loại cơm gạo này cần phải ăn ngay thì hương vị mới tốt. Mau đi đi. Nhớ kỹ thức ăn trong đó có nhiều thứ cần ăn với chút muối.
Mặt Tiêu Hoằng không đổi sắc nói. Biểu hiện Tiêu Hoằng như vậy kỳ thật cũng là do thời gian dài làm Trưởng quan, có thói quen thấy mệnh lệnh của mình phải làm cho xong.
Mà mấy tiểu nữ sinh này một số người đã đưa mắt hồ nghi nhìn Tiêu Hoằng. Tuy nhiên Đại trưởng giả đã nói cần cung kính với Tiêu Hoằng, bởi vậy bọn họ cũng không kháng cự nhiều, giống như mấy con thỏ trắng sôi nổi tiến vào phòng bếp.
Hiển nhiên nữ nhân nơi này giống như lời của tên mập, quả thật ngây thơ vô cùng, ngây thơ tới mức tên mập cũng không đành lòng xuống tay. Trên thực thể tên mập cũng không cỏ cơ hội xuống tay.
Rất nhanh, trong phòng bếp liền truyền ra tiếng đùa giỡn và tiếng đồ làm bếp va chạm.
Tiêu Hoằng đứng tại đại sảnh không khỏi vuốt vuốt mũi. Tiêu Hoằng cũng không biết cách đổi phó với nữ nhân chứ đừng nói là nhiều như như vậy. Hiện giờ Tiêu Hoằng cảm thấy hơi hoài nghi, không biết mang tới đây nhiều nữ nhân như vậy có phải là lựa chọn chính xác không.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng mời bọn họ ăn cơm, thật ra vẫn có một mục đích. Không dừng lại, cánh tay Tiêu Hoằng hơi vung lên. Một viên Hàn băng vạn năm trực tiếp được thi triển, bay ra theo lòng bàn tay. Do chỉ số độ chính xác của ngự lực cũng tốt rồi, không bị cản trở chút nào. Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy khống chế Hàn băng vạn năm cũng không còn bao nhiêu bị cản trở bao lâu.
Mà một viên Hàn băng vạn năm vừa bay ra, cũng liền điều chỉnh thành trạng thái liêm đao. Sau đó Tiêu Hoằng liền đi vào trong ruộng lúa, thu gặp gạo.
Sau đó hắn liền lưu lại một phần lớn, chỉ để lại hạt giống, sử dụng biện pháp nguyên thủy nhất để xát vỏ gạo, đó là sử dụng chảy gỗ đánh nứt vỏ trấu.
Ước chừng trôi qua một giờ, lại thấy đám nữ nhân líu ríu kia đều đã đặt đồ ăn trên bàn. Ai nấy đều cảm thấy tay nghề vẫn không tồi.
Tuy nhiên ngay khi những nữ nhân này ra khỏi phòng liền ngửi được mùi hương gạo rất đặc biệt. Loại hương vị này đối với người của Lạc Đan Luân mà nói tuyệt đối là kỳ lạ.
- Các tỷ muội, các ngươi có thể ngửi được đây là mùi gì ?
- Đúng vậy, thơm quá đi.
Đám người này vốn không phải là thục nữ, bắt đầu lên tiếng bàn bạc.
- Đừng tìm nữa, ở trong này.
Trong sân nhỏ, tiếng Tiêu Hoằng truyền tới.