Đối với Đại trưởng giả phân phó, Tiêu Hoằng không chút tạm dừng, lập tức nghe theo.
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng từng chút một ngồi lên trên dây thừng, hắn mới phát hiện ra, đứng ở phía trên dây thừng, cùng với ngồi trên dây thừng thì độ khó khi duy trì cân bằng hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Tuy nhiên, dù vậy, Tiêu Hoằng vẫn là cố gắng ổn định thân mình, ngồi phía trên dây thừng, chỉ là các bộ phận thân thể cần không ngừng điều động, duy trì thân thể cân bằng.
- Tốt lắm, hiện tại bắt đầu điều động Ngự lực trong thân thể ngươi, tiếp tục huấn luyện vẫn chưa xong vừa rồi.
Đại trưởng giả chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mà Tiêu Hoằng nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đại trưởng giả, dưới tình huống như vậy, duy trì thân thể cân bằng gần như đã hao phí tất cả tinh lực của Tiêu Hoằng, làm sao còn có thể có tinh lực để tiến hành huấn luyện nữa.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng hơi khép hai mắt lại, ý đồ điều động Ngự lực!
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới điều động Ngự lực, hắn cảm thấy thân mình lập tức mất cân bằng, thân thể đột nhiên ngửa về phía sau.
Đối mặt với tình huống như vậy, Tiêu Hoằng theo bản năng muốn làm ra phản ứng, chỉ là đúng lúc này, thân thể vốn ngửa về phía sau của Tiêu Hoằng đột nhiên ổn định lại.
Hơi quay đầu, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, Đại trưởng giả đã dùng một bàn tay nhẹ nhàng đỡ hắn lại.
- Cảm giác rất khó, có phải không?
Đại trưởng giả sắc mặt bình thản, nhẹ giọng hỏi.
- Có một chút!
Tiêu Hoằng hơi gật gật đầu, loại huấn luyện này phải cam đoan thân thể tuyệt đối cân bằng, vừa cần hết sức chuyên chú huấn luyện, nhất tâm nhị dụng, hiển nhiên không đơn giản như vậy.
- Nhớ kỹ, tâm tình phải giữ được bình thản, có những lúc ngươi không thể duy trì cân bằng, hoàn toàn là bởi vì bản thân ngươi cùng cho rằng mình không thể duy trì được cân bằng, trên thực tế, cân bằng là đây chỉ là một loại bản năng của con người, ngươi cần phải làm chính là phát huy loại bản năng cân bằng này đến mức tận cùng, chỉ có như vậy thì mới có thể tự nhiên làm một ít động tác tới cực hạn của thân thể, đầu tiên ngươi cần phải hạ thấp trọng tâm xuống...
Đại trưởng giả vô cùng kiên nhẫn giảng giải.
Tiêu Hoằng cũng chăm chú, mỗi một lần thử thì đều có tiến bộ rõ ràng.
Không thể phủ nhận, khi là một học sinh hoặc đồ đệ thì Tiêu Hoằng tuyệt đối có thể nói là ưu tú, vừa chăm chi lại vừa có ngộ tính cực cao.
Mãi cho đến giữa trưa, Tiêu Hoằng rốt cục có một ít tiến bộ, tối thiểu đã có thể duy trì vài phút trên dây thừng này.
- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục, nhớ kỹ loại huấn luyện này, điểm mấu chốt nhất là ở chổ thích ứng, ngươi phải cảm giác bản thân mình giống như chim chóc đang đậu trên cành cây, không nên lo lắng mình sẽ rơi xuống mặt đất, bởi vì ngươi sẽ có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Nhìn trên toán Tiêu Hoằng đã đầm đìa mồ hôi, Đại trưởng giả dặn dò, cùng tiện tay đưa cho Tiêu Hoằng một cái khăn mặt.
- Vâng!
Tiêu Hoằng hơi gật gật đầu, liền dùng khăn mặt lau mấy cái, sau đó đi theo Đại trưởng giả quay về trưởng giả đại sảnh, vào lúc này, Tiêu Hoằng cần phải giải quyết vấn đều phân phối Kim quan ưng.
Chậm rãi đảo qua các hộp đựng các bộ phận của Kim quan điêu, hồi lâu, Tiêu Hoằng cuối cùng cũng dừng tay trên một lọ chất lỏng màu hoàng kim.
Đây chính là tuỷ sống của Kim quan điêu, có thế. nói là một bộ phận quý báu nhất trong toàn bộ thân thể của Kim quan điêu, mà tác dụng của nó cũng chỉ có một, đó chính là kéo dài thọ mệnh của con người, còn kéo dài được bao nhiêu thì còn tùy người, ít nhất cũng là mười năm.
Điều này cũng đã đủ chứng minh một chút rọi, trên thế giới này còn không có thứ gì quý giá hơn sinh mệnh cả.
Thật cẩn thận gỡ chiếc bình thủy tinh to lớn từ trên khoang hàng hóa xuống, Tiêu Hoằng liền xoay người, chậm rãi đi tới trước mặt Đại trưởng giả, thần sắc bình thản.
- Đại trưởng giả, thứ này đưa cho ngươi.
Tiêu Hoằng hơi nhìn vào ánh mắt của Đại trưởng giả, hai tay hơi nâng lên, đưa về phía Đại trưởng giả, giọng điệu vẫn rất cung kính.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng làm vậy, trên mặt Đại trưởng giả rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, hấn thật sự không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại không chút do dự đưa thứ này tới trước mặt hắn.
Nên biết rằng, đối với Đại trưởng giả mà nói, sống thêm mười năm, thậm chí hai mươi năm, đã không có ý nghĩa gì lớn nữa.
Mà tuỷ sống của Kim quan điêu đưa đi trao đổi, thì có thể thu được thứ quý giá hơn việc hắn sống lâu hơn mười năm rất nhiều lần, thậm chí chỉ một lọ tuỷ sống Kim quan điêu này cũng là một lợi thế để Tiêu Hoằng chiến thắng khi báo thù.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Đại trưởng giả hơi có chút kinh ngạc hỏi.
- Cho ngươi.
Tiêu Hoằng bình thản đáp, chỉ là trong nét bình thản này, còn chứa một vẻ quả quyết không cho từ chối.
- Ngươi có biết giá trị của thứ này hay không?
Đại trưởng giả hỏi ngược lại.
- Biết, Thái Qua Vũ Trụ từng có một lão quốc vương, tính toán lấy toàn bộ một viên Nghi Cư Tinh để đổi lẩy một lọ tuỷ sống Kim quan điêu như vậy, hiện tại ở Thái Qua Vũ Trụ, có lẽ còn không chỉ là cái giá này đâu.
Tiêu Hoằng phi thường lạnh nhạt đáp.
- Ngươi đã biết giá trị của nó, ta cũng không muốn nhiều lời làm gì, chính ngươi hẳn là có thể cân nhắc phi thường rõ ràng, một viên Nghi Cư Tinh thuộc về riêng mình, rốt cuộc ý nghĩa gì, bởi vậy ta không thể cầm thứ này được.Đại trưởng giảhơi xoay người, khoát tay áo về phía Tiêu Hoằng.
Sự thật cũng đúng là như vậy, hiện giờ Đại trưởng giả mà muốn phát huy ra thực lực cấp Ngự Hồn, đã là phi thường khó khăn, sau mười năm, hai mươi năm nữa, thì phỏng chừng hắn chính là một lão đầu lĩnh gần đất xa trời, không có tác dụng gì lớn, thậm chí còn liên lụy tới mọi người nữa.
Chỉ là ngay khi Đại trưởng giả hơi xoay người, hắn lại phát hiện, Tiêu Hoằng bước lên, lại lần nữa xuất hiện trước người hắn.
- Nêu quyền phân phối ở trên tay ta, ta sẽ có quyền tặng nó cho bất kỳ kẻ nào, một viên Nghi Cư Tinh thì quả thật là rất quý báu, nhưng mà nó là thứ có thể kiếm được, nhưng sinh mệnh của Đại trưởng giả ngài thì lại không thể kiếm đến, có lẽ Đại trưởng giả ngài cho rằng khi giáo hội do ta sờ hữu, ngài sẽ không còn tác dụng nữa, điều này rất sai lầm, trong lòng Tiêu Hoằng ta, tình nghĩa là thứ vô giá, không thể dùng bất kỳ vật chất nào đê tính toán cả, trước kia ta có một sư phụ bất hạnh rời khỏi trần thế, lần này,
ta không hy vọng thấy một vị sư phụ khác lại rời ta mà đi nữa, cho dù ngài có thể làm bạn với ta chỉ trong một ngày, thì tuỷ sống Kim quan điêu này cũng rất đáng giá.
Tiêu Hoằng chân thành nói, sự thật cũng đúng là như vậy, bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, trên thế giới này thì những người tốt với mình có rất ít, mỗi một người thi Tiêu Hoằng đều rất quý trọng.
Vừa nói, Tiêu Hoằng vừa búng ngón cái một chút, bật nắp bình thủy tinh kia ra.
- Đại trưởng giả, ngài hẳn là biết, tuỷ sống Kim quan điêu này một khi đã bị mở ra, trong vòng mười phút mà không uổng, thì sẽ hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, lại nhìn một lọ tuỷ sống Kim quan điêu được mở ra kia, trong lúc nhất thời, trong mắt Đại trưởng giả lại có một chút ươn ướt, hắn không cần sống thêm mười năm, điều hắn quan tâm chính là câu nói vừa rồi của Tiêu Hoằng.
- Tốt, phần tình nghĩa này của ngươi, ta nhặn.
Đại trưởng giả nhẹ nhàng gật đầu, sau đó; vươn ngón tay khô héo, cầm lấy tuỷ sống của Kim quan điêu lên^một hơi uống cạn sạch.
Sau khi tuỷ sống Kim quan điêu bị Đại trưởng giả uống vào trong bụng, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn của Đại trưởng giả lập tức giãn ra, trở nên hồng nhuận, làn da khô héo dường như cũng hiện lên một tia sinh cơ.
Thấy bộ dáng này của Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng cũng toát ra ý cười mờ nhạt, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, Đại trưởng giả cũng không kiềm được toát ra vẻ tươi cười, có vẻ rất ấm áp.
- Những thứ còn lại thì Đại trưởng giả ngài cân nhắc mà phân phối đi, ta sẽ không quan tâm tới, lưu lại cho ta một chút máu Kim quan điêu là được rồi.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, liền hơi xoay người rời đi, trước khi đi hắn còn tiện tay cần phần tuỷ não còn lại của Kim quan điêu đi, thứ nảy thì ngoài Tiêu Hoằng, những người khác có cầm cũng không có tác dụng gì.
Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn cầm đi một bình máu Kim quan điêu, ước chừng có hơn một lít, bằng đó cũng đủ cho Tiêu Hoằng sử dụng một tháng, Tiêu Hoằng xem ra như vậy thì cũng đã đủ rồi.
Thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi ra ngoài, Đại trưởng giả nhẹ nhàng vuốt chòm râu, dường như đang cân nhắc phương pháp phân phối, về phần máu thì Đại trưởng giả đà có phương án rồi, ra sức chia đều cho binh sĩ Bổi La chưa trở thành Ngự Sư, để cho bọn họ mau chóng đạt tới cấp bậc Ngự Sư, đuổi kịp tiến độ.
Xương cốt thì sẽ để lại cho thành viên Thích Khách Mình, xử lý xong thì để cho Tiêu Hoằng chế tác trở thành Văn Khí, về phần lông chim cũng làn da cứng rắn kia, Đại trưởng giả đã có tính toán khác.
Tiêu Hoằng đi ra khỏi trưởng giả đại sảnh, cũng không suy nghĩ nhiều về Kim quan điêu nữa, hắn thật cẩn thận để một bình lớn máu Kim quan điêu vào trong một cái hộp bảo hộ băng gỗ mềm. Sau đó Tiêu Hoằng liền khu động Lưu Văn, điên cuồng chạy tới trong huyệt động Mặc Ngân, tiến hành tu luyện.
Bởi vì đã đi qua huyệt động Mặc Ngân vài lần, Tiêu Hoằng cùng coi như là ngựa quen đường cũ, không cần những người khác dân đường nữa, tự mình hoàn toàn có thể tìm được.
Đi tới khu vực Hắc tinh sa mà ngày hôm qua đã tu luyện, Tiêu Hoằng liền chậm rãi ngồi xuống, uổng một ngụm máu Kim quan điêu, rồi khoanh chân ngồi trên Hắc tinh sa, hai mắt khép hờ, tiếp tục bắt đầu hết sức chuyên chú tu luyện.
Sau ba giờ ngắn ngủi, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã điên cuồng tăng lên tới 8811 cổ, tốc độ tăng lên như thế thậm chí còn làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy không biết mình có phải đang nằm mơ hay không, quả thực là nhanh tới mức kinh người.
Hơi mở ra hai mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể đã trở nên kiên cường dẻo dai hơn rất nhiều, loại cảm giác này khá là rõ ràng.
Không kiềm được, Tiêu Hoằng hơi nắm chặt tay, hiển nhiên, mấy ngày qua kế hoạch bắt giữ Kim quan điêu của Tiêu Hoằng đã chiếm được hồi báo cực kỳ có ích.
Nhìn bình máu Kim quan điêu bên cạnh, dựa theo tác phong nhất quán của Tiêu Hoằng, hắn còn muốn huấn luyện thêm một vòng nữa, tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không làm như vậy, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, dược tính của máu Kim quan điêu này rốt cuộc hung mãnh tới mức nào, nếu tiến hành tu luyện hai lần liên tục, Ngự lực trong cơ thể chắc gì đã có thể chịu đựng được.
Mọi việc vẫn nên có chừng mực thi tốt hơn.
Tiêu Hoằng âm thầm tự nhủ, sau đó mới hơi đứng dậy, tuy nhiên, đúng lúc này, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, Nặc Lâm dẫn theo gần 200 binh sĩ Bối La, đan đi dọc theo luồng sương mù màu tím tới chỗ Tiêu Hoằng.
Trong tay mỗi một binh sĩ Bổi La thì gần như đều đang cầm một bình máu Kim quan điêu, mục đích tới đây của họ là đã quá rõ ràng rồi, trong đó còn có năm tên binh sĩ Bối La đang mặc lên người một bộ áo giáp thật dày, trong tay cầm vài bình mỡ của Vũ thú, hiển nhiên là tới rèn luyện Ngự lực, trở thành Ngự Sư.
Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trong này, tất cả binh sĩ Bối La đều chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội, ngay cả Nặc Lâm cũng hơi cúi người trước mặt Tiêu Hoằng.