Nhìn bản thân trong gương, Tiêu Hoằng không kiềm được mà cảm thán. Thời gian thấm thoát trôi qua. Nhất là hắn cảm nhận điều này ở nơi Đại trưởng giả càng rõ rệt.
Tuy ràng khuôn mặt, thậm chí thân thể mình đều được thịt Kim quan điêu bồi dưỡng nhưng cũng không cách nào ngăn cản tia non nớt cuối cùng còn lại rút đi, vẻ trưởng thành vô tình xuất hiện.
Đối với việc này, Tiêu Hoằng cũng chỉ có thể tươi cười, tiếp tục cúi đầu, nhìn bản vẽ dưới ánh đèn Ma Văn sáng ngời. Trong phòng ngoài tiếng bút di động trên giấy ra thì cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có thi thoảng vài tiếng linh thú truyền tới từ xa xa mới cất ngang được vẻ yên tĩnh trong phòng.
Mà thần sắc Tiêu Hoằng vẫn chuyên chú như trước, không dao động mảy may.
Cứ như vây, thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Trải qua hai ngày huấn luyện khắc khổ, những gì Tiêu Hoằng có thể học được từ Đại trưởng giả đã không kém nhiều nữa. Hoàn thành huấn luyện buổi sáng, nếu so với sự mệt mỏi sau huấn luyện trước kia, lần này dù xong mà Tiêu Hoằng vẫn cảm thấy trạng thái rất tốt, thể lực tràn đầy.
- Từ ngày mai, ngươi có thể tự chọn huấn luyện. Những gì có thể dạy thì ta đã dạy cho ngươi cả rồi.
Đại trưởng giả chống gậy nói từng chữ, mặt nở nụ cười.
- Ngày mai ta sẽ tới nữa.
Tiêu Hoằng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, ôn hòa nói với Đại trưởng giả.
- Tùy ngươi thôi.
Đại trưởng giả đáp khẽ.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời nữa, chuẩn bị rời đi. Hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã có 10911 luồng, chỉ cần đi tới huyệt động Mặc Ngân tu luyện hơn hai giờ nữa là có thể đạt trình độ Ngự Sư cấp bốn. Chuyện này là một hấp dẫn rất lớn đối với Tiêu Hoằng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Đi ra khỏi trưởng giả đại sảnh, Tiêu Hoằng liếc nhìn bầu trời, vạn dặm không mây, bầu trời sáng sủa dị thường. Trẻ con bên đường vẫn vui đùa ầm ĩ như trước.
Thấy Tiêu Hoằng đi ra từ trưởng giả đại sảnh, một đám trẻ con lao ầm ầm tới, vây quanh hắn. Nhìn như Tiêu Hoằng đã trở thành trùm trong đám trẻ vậy.
Đúng lúc này có một cô bé bốn tuổi, mặc yểm màu phấn hồng bỗng đứng cạnh Tiêu Hoằng, ngẩng đầu mở đôi mắt nhỏ nhìn Tiêu Hoằng, đồng thời bàn tay lôi kéo Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cúi đầu nhìn cô bé như tiểu thiên sứ kia, dáng vẻ rất động lòng người, hơi cúi đầu yêu thương xoa đầu cô bé này.
- Ngươi tên là gì?
Tiêu Hoằng tươi cười hỏi khẽ.
- Ta tên là Kỳ Kỳ, Tiêu thúc thúc...
Cô bé đáp, tuy nhiên câu sau lại có vẻ hơi do dự.
-Có chuyện gì thể Kỳ Kỳ?
Tiêu Hoằng hỏi khẽ.
- Ta muốn một Ma Văn hình ảnh nhưng những đại ca ca kia không cho ta chơi.
Kỳ Kỳ đáp khẽ, sau đó chỉ bàn tay nhỏ bé về phía những đứa nhỏ lớn hơn.
Thấy Kỳ Kỳ mách tội, đám trẻ nam đều giữ chặt đám Ma Văn hình ảnh Tiêu Hoằng đưa, sợ bị cướp đi. Những thứ này là bảo bối đối với bọn họ.
- Yên tâm đi. Đợi thúc thúc rỗi sẽ chế tạo cho Kỳ Kỳ nhé?
Tiêu Hoằng nắm bàn tay nhỏ bé của Kỳ Kỳ, tươi cười hiền lành.
- Vâng, ta muốn một đóa hoa màu trắng. Ta thích màu trắng. Kỳ Kỳ gật gật đầu, có vẻ rất ngoan ngoãn.
- Tốt lắm. Ngươi chờ thúc thúc trở về nhé.
Tiêu Hoằng nói nhỏ rồi điều khiển Lưu Văn, nhanh chóng bay về phía huyệt động Mặc Ngân.
Trải qua không tới nửa tiếng di chuyển, khi Tiêu Hoằng tiến vào khu vực Hắc tinh sa thì đã thấy 500 thành viên Thích Khách Mình và 200 binh sĩ Bối La đang ngồi xếp bằng, chăm chú tu luyện.
Hiện giờ 200 binh sĩ Bối La cấp bậc thấp nhất cũng đều có trình độ Ngự Sư cấp một. Mà đám tên mập đã tấn công vào Ngự Sư cấp ba.
Chỉ liếc mất một cái, Tiêu Hoằng liền uống một ngụm máu Kim quan điêu, sau đó nhắm mất bắt đầu tấn công lên Ngự Sư cấp bốn.
Nếu có thể đạt tới Ngự Sư cấp bốn thì Tiêu Hoằng sẽ đạt được lợi thể quan trọng trong việc báo thù.
Cùng lúc đó, bên ngoài tầng khí quyển của tinh cầu màu vàng đất, hạm đội Hỏa Hồ đã chậm rãi tới gần. Binh sĩ trong vận binh hạm xa hoa đã bắt đầu sửa sang trang bị chiến đấu, thần sắc vô cùng thoải mái.
Đúng vậy. Nếu toàn bộ quân đoàn Bối La thì tuyệt đối là một tồn tại cường đại. Nhưng bọn họ có 5000 người, đối phó với 300 binh sĩ Bối La vẫn quá dễ dàng rồi.
Huống chi bọn họ có mang theo 100 Ma Văn chiến đấu cơ và 100 xe tăng Ma Văn. Những vũ khí này đều không phải do tập đoàn Thiên Xà sản xuất. Nguyên nhân là cổ Hoành Thần không muốn trang bị của tập đoàn Thiên Xà hạn chế quân đoàn Hỏa Hồ.
Mục Lý Kỳ ở trong phòng điều khiển Ưng Trảo Hào lúc này không ngừng nhìn tinh cầu màu vàng đất kia đang tới gần, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn.
- Đoàn trưởng, vừa trải qua một loạt thăm dò, bên trong vùng rừng rậm kia có một tòa thành thị không lớn.
Tham mưu trưởng Đan Gia Tín bỗng nhiên báo cáo, sau đó ra lệnh cho thăm dò viên gửi hình ảnh tới.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên màn hình có một thành nhỏ màu vàng nhạt hiện ra.
Bốn phía tòa thành là rừng cây rậm rạp, cây cối ngả về tây.
Thông qua phân hình cẩn thận, thậm chí có thể nhìn thấy nam nữ già trẻ hoạt động trong thành, có vẻ rất an bình.
Tuy nhiên Mục Lý Kỳ, thậm chí mọi người cũng
không ưa thích vẻ an bình này. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng lại có nơi này để an cư. Tuy nhiên cũng không sao. Đợi chúng ta dẹp yên hẳn nơi này, ta muốn xem Tiêu Hoằng có thể an thân ở đâu. Địa ngục chính là kết quả duy nhất của Tiêu Hoằng.
Mục Lý Kỳ thì thào tự nhủ. Sau đó hắn liền ra lệnh cho hạm đội Hỏa Hồ, điều chỉnh tư thế, nhanh chóng tiến vào trong tinh cầu màu vàng đất, tranh thủ bất ngờ đả kích tòa thành kia, triển khai kể hoạch tàn sát dân trong thành, không lưu lại một người sống.
Đồng thời Mục Lý Kỳ cũng âm thầm treo giải, bất kể là ai đánh gục được Tiêu Hoằng sẽ trực tiếp được thăng lên hai cấp, ban cho 100 vạn kim tệ. Ngoài ra giết một người cũng được thưởng 10 kim tệ.
Không nghi ngờ gì nữa, mệnh lệnh này là một sự hấp dẫn không nhỏ đối với binh sĩ Hoa Hồ.
Giải thưởng đưa ra nếu bị công khai trên chiến trường tuyệt đối sẽ bị các thể lực khiển trách. Nhưng hiện giờ ở trong một thế giới hoàn toàn bị cách ly, ai biết được chứ?
Chỉ cần giết sạch đám người này thì có thể cam đoan tin tức không bị tiết lộ rồi.
Rất nhanh, chỉ mười mấy phút là tám chiếc Ma Văn hạm của hạm đội Hỏa Hồ đã xuyên qua tầng khí quyển của Hàm Điều, phi hành tầng thấp, dọc theo thi thể
binh sĩ Bối La tiến nhanh vào vùng rừng rậm kia.
Đứng trong phòng điều khiển chính, Mục Lý Kỳ đã chuẩn bị thay chế phục của chuẩn tướng bằng bộ trang bị chiến đấu.
Thông qua cửa sổ quan Sài Tang, nhìn thi thể binh sĩ Bối La kéo dài thảm thiết về phía xa, Mục Lý Kỳ tỏ vẻ không đáng quan tâm.
- Không ngờ được là người chết nhiều như thế. Thế cũng tốt, đỡ lãng phí thời gian. Yên tâm đi, một chút nữa ta sẽ cho Trưởng quan của các ngươi tới làm bạn dưới địa ngục với các ngươi.
Tuy nhiên Mục Lý Kỳ nói xong, thần sắc không kiềm được mà lộ vẻ khác thường. Binh sĩ Bối La phía trước đều bị mổ bụng, đồng thời lộ rõ vết cất.
Tuy rằng nhìn từ xa nhưng Mục Lý Kỳ có thể phán đoán được việc này là sao. Điều này khiển Mục Lý Kỳ không khỏi nghĩ tới binh sĩ Bối La còn sống kia rốt cục đã làm gì.
- Quả thực là một đám ma quỷ.
Mục Lý Kỳ không kiềm được mà thốt lên.
Các binh sĩ Hỏa Hồ cũng nhìn thấy hình ảnh này, không kiềm được mà nuốt một ngụm nước bọt. Bọn họ không dám tưởng tượng đám binh sĩ Bối La còn sống đã làm những gì.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mười mấy phút, tám chiếc Ma Văn hạm đã theo hình chữ nhất đậu trong rừng rậm. Sau đó hộp giáp được triển khai. Chiến đấu cơ Ma Văn bắn thẳng lên trời, lập tức bay về phía Mặc Hoằng thành.
Ước chừng 100 phi công tiếp thu một mệnh lệnh duy nhất, đó là giết hại và phá hủy.
Cùng lúc đó, binh sĩ Hỏa Hồ võ trang hạng nặng và 100 xe tăng Ma Văn cũng di chuyển ra khỏi vận binh hạm rất nhanh.
- Một người mười kim tệ. Phỏng chừng trong Mặc Hoằng Thành có ít nhất mấy ngàn người, đúng là cơ hội để ta thi thố tài năng.
- Hơn nữa thông qua dụng cụ thăm dò, ta có thể nhìn thấy nữ nhân ở đó rất được. Hắc hắc, trước khi giết phải hưởng thụ một chút.
Binh sĩ Hỏa Hồ đi ra khỏi vận binh hạm đều bàn tán, gần như không hề có chút lòng thương hại. Có thể nói, giờ khắc này bọn họ có cơ hội làm việc mà không cần kiêng nể gì.
Trong Mặc Hoằng Thành, bởi hệ thống thăm dò tương đối nguyên thủy nên gần như không biết gì về việc quân đoàn Hỏa Hồ đuổi giết Tiêu Hoằng đang tới gần.
Trên đường phố, đám trẻ nhỏ vẫn đang đùa giỡn. Nữ nhân đang chăm sóc ruộng đồng, vất vả bận rộn. Các vị phụ lão ngồi dưới bóng cây trò truyện. Tất cả đều rất an lành.
Nhưng đúng lúc này, tiếng động cơ của chiến đấu cơ Ma Văn gầm rú và tiếng xé gió đột nhiên truyền tới, trong nháy mắt phá vỡ sự an lành đó!
Đám trẻ nhỏ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có vẻ tràn ngập tò mò và hồn nhiên.
- Này này này, các ngươi xem. Trên bầu trời có con chim to chưa.
Một đứa bé trai nói, giọng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, cũng vươn tay chỉ lên bầu trời. Chỉ thấy ba chiếc chiến đấu cơ Ma Văn đang bay nhanh tới.