Ma Ngân

Là Ai Bức Ta Cầm Lấy


trước sau

- Tiêu Hoằng!

Đúng lúc này, Hạ Lục Đế đứng trên đầu tường bỗng nhiên hô lên tên của Tiêu Hoằng.

Không kiềm được, thân ảnh trầm mặc của Tiêu Hoằng thoáng đổi sắc, sau đó chậm rãi quay đầu, hướng ánh mắt về phía Hạ Lục Đế.

- Đại trưởng giả sợ là không được nữa rồi, hắn rất muốn gặp ngươi.

Hạ Lục Để lớn tiếng nói, đồng thời lấy tay lau khóe mắt.

Nghe vậy, ánh mắt lạnh như bằng của Tiêu Hoằng không kiềm được hiện ra một chút hoảng sợ, không có người nào rõ ràng hơn Tiêu Hoằng, Hạ Lục Đế nói như vậy, đôi với Tiêu Hoằng thì có nghĩa là gi.

Một người thực lòng đối xử tốt với Tiêu Hoằng trên thế giới này, lại sắp phải rời hắn mà đi, điều này đối với một người luôn cô đơn như Tiêu Hoằng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một tin tức mang tính hủy diệt.

Không chút tạm dừng, thu hồi Hàn Võ lại, Tiêu Hoằng liền ngẩng đầu, nhanh chóng đi về phía trưởng giả đại sảnh.

Các thành viên Thích Khách Mình, thậm chí binh sĩ Bối La còn lại, thì cũng đều đi theo phía sau Tiêu Hoằng về phía trưởng giả đại sảnh.

Vù...

Ngay khi Tiêu Hoằng chạy tới trưởng giả đại sảnh, một mũi Ma Văn tiễn mang theo ánh sáng chói mắt đột nhiên bắn thăng lên trời, sau đó nổ tung trên không trung, đây là một tín hiệu của Mặc Hoằng Thành, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đó chính là Đại trưởng giả triệu tập tất cả người Lạc Đan Luân tới trưởng giả đại sảnh tập hợp.

Hơi ngẩng đầu nhìn lên, mũi Ma Văn tiễn kia cắt qua bầu trời, bước chân của Tiêu Hoằng hơi dừng một chút, sau đó lại bắt đầu gia tốc, dùng hết sức lực phóng về phía trưởng giả đại sảnh.

Ngả Nhĩ Văn đang áp giải Ma Văn hạm tù binh thì cũng thấy tín hiệu như vậy, ánh mắt vốn đang rất lãnh khốc, bỗng không kiềm được xuất hiện một chút biến động, hắn dường như đã có dự cảm gì đó, ngay lập tức mệnh lệnh tù binh đi nhanh hơn, về phần bản thân hắn thì ra sức khu động Lưu Văn, cấp tốc đi về phía trưởng giả đại sảnh.

Mười phút, dường như kéo dài tới tận mười năm, khi Tiêu Hoằng chạy tới trước cửa trưởng giả đại sảnh, phát hiện ra nơi này đã bị dòng người vây kín.

Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, mọi người phi thường tự giác tản ra hai bên, sau đó Tiêu Hoằng nhìn thấy Đại trưởng giả đang lẳng lặng nằm trên bậc thang, vẫn không nhúc nhích

Nhìn thấy cảnh này, bước chân Tiêu Hoằng hơi ngừng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ ưu thương, sau đó Tiêu Hoằng liền từng bước đi về phía Đại trưởng giả.

Hắn có chút không dám tưởng tượng, Đại trưởng giả buổi sáng vẫn còn rất khỏe mạnh, vậy mà lúc này lại biến thành bộ dáng như vậy.

- Tiêu Hoằng? Là ngươi sao?

Đợi Tiêu Hoằng hiện ra bên cạnh Đại trưởng giả, Đại trưởng giả bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, thanh âm có vẻ suy yếu vô lực, dường như là một quả cầu xì hơi, đang phim ra một luồng khí cuối cùng trong cơ thể.

-Vâng...

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp, thanh âm tràn ngập thương xót và đau thương, chỉ có một chữ mà bị Tiêu Hoằng kéo thật dài, khó nói tiếp được.

Sau đó, Tiêu Hoằng giống như một đứa nhỏ bất lực, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Đại trưởng giả, sát khí và vẻ lãnh khốc vừa rồi đã không còn sót lại chút gì nữa.

- Đờ ta lên một chút được không?

Đại trưởng giả mở ra hai mắt mờ đục kia, nhẹ giọng hỏi.

Lúc này, Nặc Lâm, Bì Nặc và mọi người đang yên lặng đứng dưới bậc thang, trên mặt tràn ngập bi thương và mờ mịt, tiên huyết trên mặt, trên người đã bị gió thổi khô.

Tiêu Hoằng không đáp lại, mà hơi vươn đôi tay bị tiên huyết nhiễm đỏ ra, từng chút từng chút một, thật cẩn thận dở Đại trưởng giả lên.

Đại trưởng giả chậm rãi dùng ngón tay khô héo, chỉ về một góc của trưởng giả

đại sảnh, tại đó có một cái kia bàn gỗ, trên đó được bày một cái hộp gỗ.

- Để ta tới!

Nặc Lâm bỗng nhiên nhẹ giọng nói, sau đó đi hai bước đã tới nơi, mang hộp gỗ tới, đặt trước mặt Đại trưởng giả.

Lúc này Đại trưởng giả đã chậm rãi vươn cánh tay khô héo ra, từng chút một đặt hộp gỗ tới trước mặt Tiêu Hoằng, nói:

- Dựa theo quy củ của Lạc Đan Luân, khi đồ đệ rời khỏi sư phụ, thì sư phụ cần phải đưa cho đồ đệ một lễ vật quý báu.

Đại trưởng giả nhẹ nhàng nói, sau đó mở hộp gỗ ra, bên trong chính là chiến bào được dùng vũ ti của Kim quan điêu chế tạo ra, một màu trắng thuần khiết, trên ngực áo có hai sợi tơ hồng, chỗ nổi với mũ còn được gắn một đôi cánh ưng màu vàng, dường như tượng trưng cho cái gì đó.

Đúng lúc này, Ngả Nhĩ Văn mang theo các thành viên Thích Khách Mình khác cũng đã quay đã trở lại, nhìn thấy một búng máu bên cạnh Đại trưởng giả, trong mắt cũng hiện lên một chút bi thương và sợ hãi.

- Đây là của chiến bào Trưởng quan tối cao Tống Táng kỵ sĩ đoàn, hy vọng... ngươi có thể nhận lấy.

Đại trưởng giả nhẹ giọng nói, cảm giác rõ ràng có chút cố hết sức, hai mắt đục ngầu mang theo vẻ mong đợi nhìn Tiêu Hoằng.

- Tốt, cảm ơn sư phụ...

Tiêu Hoằng đáp lại từng chữ một, nhưng trong mắt đã lấp lánh ánh nước.

- Tất cả thành viên Thích Khách Mình, nghe lệnh!

Bỗng nhiên, Đại trưởng giả dường như dùng một tia khí lực cuối cùng, ra sức hét lớn.

Ước chừng một ngàn thành viên Thích Khách Mình, thậm chí cả các binh sĩ Bối La, đều không đáp, chi cùng lúc nửa quỳ trên mặt đất, hơi cúi đầu, động tác rất nhịp nhàng

- Từ nay trở đi, các ngươi phải nghe theo lệnh Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng là quan chỉ huy cao nhất của các ngươi, nhớ kỹ, trong cơ thể các ngươi đang chảy dòng máu của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, các ngươi không phải là binh sĩ của Tiêu Hoằng, mà các ngươi chính là tay của Tiêu Hoằng, là chân của Tiêu Hoằng, là một bộ phận thân thể của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng là chủ tử của các ngươi.

Đại trưởng giả dùng hết toàn bộ lực lượng, ra mệnh lệnh.

- Vâng, Đại trưởng giả.

Nặc Lâm, Ngả Nhĩ Văn, thậm chí tất cả thành viên Thích Khách Mình, đều rưng rưng đáp, phảng phất như đang rên rỉ, nhiệt lệ đã từ trong khóe mắt chảy xuống.

- Tiêu Hoằng, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với nhánh quân đội này, ta vẫn muốn nhìn thấy Lạc Đan Luân đế quốc quật khởi a... Nhưng ta không thể.

Đại trưởng giả nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói:

- Một nguyện vọng cuối cùng, nếu có thể, hãy chôn ta tại Ma Duệ Tinh, đó mới là quê hương của ta, tốt nhất là bên cạnh Cáp Thụy Sâm đại nhân...

Đại trưởng giả trăn trối một câu cuối cùng, cánh tay khô héo đã chậm rãi trượt khỏi tay Tiêu Hoằng, trong hai mắt đục ngầu cũng đã mất đi tia thần thái cuối cùng, chậm rãi khép lại.

Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, hơi cúi đầu, thân thể không kiềm được run rẩy, hai hàng nhiệt lệ giống như hai con sông, rửa đi vết máu khô trên mặt, chậm rãi chảy xuống dưới, khóc mà không có một tiếng động... Trên thế gian
lại có một người tốt với Tiêu Hoằng rời đi... Chẳng lẽ số mệnh của ta lại như vậy sao, khắc chết tất cả những người bên cạnh ư? Nhất định phải cô đơn suốt đời sao? Tiêu Hoằng không kim được đặt tay lên ngực tự hỏi, trong lòng tràn ngập vẻ bi thương và khô sở, loại cảm giác này khiến cho Tiêu Hoằng cảm thấy cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu, đây có lẽ chính là số mệnh a.

Các thành viên Thích Khách Mình nửa quỳ bên cạnh Tiêu Hoằng, lúc này cũng không kiềm được nghẹn ngào, thân thể run rẩy, toàn bộ Mặc Hoằng Thành vào giờ khắc này, dường như đều mất đi vẻ bình thản, toàn bộ chìm trong bi thống.

Không chi vậy, dõi mắt nhìn ra xa, toàn bộ Mặc Hoằng Thành cũng trở thành một đống hỗn độn.

Thật cẩn thận đặt Đại trưởng giả lên trên mặt đất, hơi đứng lên, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy rõ ràng, cách mình không xa có một đám trẻ con khuôn mặt nhỏ nhắn, lem luốc đang vây quanh một thi thể nhỏ bé, trong phế tích tàn phá này, có một cô bé khoảng bổn tuổi đang nằm tại đó, chính là Kỳ Kỳ.

Trên người cô bé dính đầy tiên hụyết ,tay vẫn nắm một đóa hoa trắng nhỏ, lẳng lặng nằm tại đó, không chút nhúc nhích.

Bên cạnh, một đứa nhỏ tuổi hơi lớn một chút thì đều Ma Văn hình ảnh trong tay, đặt bên cạnh hoặc trên người Kỳ Kỳ.

- Không phải ta không muốn cho ngươi mượn chơi, có biết không? Đó là ta sợ ngươi không cẩn thận làm hỏng rồi mà thôi, bây giờ nếu ngươi tỉnh lại, những thứ này thì đều tặng cho ngươi.

Một tiểu nam hài trong đó dùng tay lau khóe mắt, nghẹn ngào nói.

Tiêu Hoằng yên lặng đứng trên bậc thang, nhìn thi thể Kỳ Kỳ, tim đau như bị đao cắt, điều này dường như đã trở thành tiếc nuối mà cả đời Tiêu Hoằng cũng không thể xóa nhòa, nếu biết như thế, thì làm sao Tiêu Hoằng còn không sớm chế tạo cho nàng một vài cái Ma Vãn hình ảnh, lúc trước tại sao mình lại phải vội vã rời khỏi huyệt động Mặc Ngân như vậy a!

Thế gian chính là thứ tàn nhẫn nhất trong mọi thứ, nó trôi qua mà không thể quay trở lại được.

- Chủ tử, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Nặc Lâm lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng hỏi, không thể nghi ngờ, trong số những người này, Nặc Lâm chính là người thương tâm nhất.

Tiêu Hoằng không lập tức đáp lại, mà yên lặng nhìn Kỳ Kỳ một cái, cùng với bức tường đổ vỡ phía xa, sau đó liền hướng ánh mắt về phía khoảng 1000 nhân viên công tác của Hỏa Hồ Hạm cách đó không xa.

- Một mệnh lệnh thôi, đưa tất cả lũ nhỏ ra khỏi đây!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên rít lên.

Được Tiêu Hoằng hạ lệnh, mọi người bắt đầu đưa các tiểu hài tử vào trong các căn phòng gần đó.

Lúc này, Tiêu Hoằng lặng lẽ đi xuống bậc thang, trong tay đột nhiên ngưng kết ra một thanh băng đao, từng bước, từng bước đi tới chỗ đám tù binh.

- Tiêu tiên sinh, Tiêu Tướng quân...

Một gã hạm thể nhân viên công tác thấy Tiêu Hoằng từng bước một đi tới, không kiềm được lui về phía sau vài bước, giọng nói tràn ngập vẻ cầu xin tha thứ.

-A...!

Tiêu Hoằng đột nhiên gầm lên một tiếng, giống như ma quỷ rít gào, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém tên nhân viên công tác này thành hai nửa.

Sau đó là một cú chém ngang, chém bay đầu Hỏa Hồ nhân viên công tác đứng bên cạnh, tiên huyết lại một lần nữa bắn tung tóe vào thân thể Tiêu Hoằng, trộn lẫn với nước mắt, hình thành một dòng chảy màu hồng trên mặt hắn.

Phốc! Phốc! Phốc!

Mà Tiêu Hoằng cũng không bởi vậy mà dừng lại cuộc đồ sát, hắn vung một đao lại một đao, chém về các nhân viên công tác chiến hạm, dường như là đang phát tiết bi phẫn và áp lực trong nội tâm, lại dường như đang nói lên bi thương trong lòng mình.

- Là ngươi, là các ngươi bức ta cầm lấy đồ đao!

Tiêu Hoằng lại một lần gào lẻn, âm thanh xen lẫn với tiếng băng đao chém vào thân thể người.

Giờ khắc này, không người nào có thể hiểu được nội tâm của Tiêu Hoằng, không có một ai hiểu được.

Mà điều tất cả mọi người có thể nhìn thấy, đó là Tiêu Hoằng giống như một ác ma, không hề cố kỵ mà giết hại, không quan tâm tới tiếng cầu xin tha thứ, không có chút nương tay nào, chỉ có giết hại mà thôi.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, con đường do đá cẩm thạch lót thành đã bị tiên huyết hoàn nhuộm thành đỏ, mọi người trong Mặc Hoằng Thành, Thích Khách Mình, binh sĩ Bối La, lúc này đều chỉ yên lặng nhìn.

Bọn họ chưa từng thấy Tiêu Hoằng như vậy bao giờ, giống như đang phát cuồng, trước đây bất kể là binh sĩ đối địch nào, chỉ cần đầu hàng, thì Tiêu Hoằng thường thường sẽ đều thả cho một đường sống, nhưng lần này thì không còn như vậy nữa... Là ai bức Tiêu Hoằng cầm lấy đồ đao? Là cố Hoành Thần? Hay là số mệnh không thể kháng cự kia? Không có người nào có thể phân biệt rõ ràng cả.

Điều bọn họ có thể làm, chính là yên lặng đứng tại đây, làm bạn với Tiêu Hoằng, bất kể Tiêu Hoằng làm cái gì, thi trong cơ thể bọn họ đều đang chảy dòng máu Lạc Đan Luân, bọn họ phải sinh tồn, không kẻ nào có thể ngăn cản bọn họ đi theo Tiêu Hoằng chiến đấu!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện