Ma Ngân

Thay Trời Làm Ác 1


trước sau

Chu Bằng sợ hãi, không phải vì hạm đội siêu cấp của Tiêu Hoằng, mà là phản ứng của tất cả các quân đoàn quận Nam Du. Đối mặt với Tiêu Hoằng, hoặc là tuyên thệ trung thành, hoặc là bỏ chạy, không có một chút dũng khí chống cự.

Đây mới là chỗ chết người, điều này có nghĩa là không thể tổ chức hệ thống phòng ngự hữu hiệu đối với Tiêu Hoằng.

cố gắng làm mình bình tĩnh lại, Chu Bằng nhìn sang màn hình khác.

Bên trên là bản đồ biểu hiện phân bố tất cả quân đoàn quận Nam Du.

Trong đó gần Nam Du Tinh có 11 quân đoàn, 21 chiến hạm Ma Văn, xem như phòng hộ trọng điểm đối với hành tinh trung tâm như Nam Du Tinh.

Cơ bản có thể tính là thủ hạ của Cố Hoành Thần, gần với quân đội tâm phúc quân đoàn Hỏa Hồ.

Còn lại 20 quân đoàn có thể chạy tới trong vòng 2 ngày, nhưng những quân đoàn đó có đi đầu nhập vào Tiêu Hoằng, hoặc là lùi bước, vậy thì không thể biết được.

- Bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách, nắm giữ chặt chẽ 20 quân đoàn kia trong tay, phòng ngừa họ lại phản bội.

Cố Hoành Thần mặt lạnh trầm giọng nói, không cần nhiều, nếu trong 20 quân đoàn đó có 5 cái ngã sang Tiêu Hoằng, vậy thì quận Nam Du đối mặt hạm đội liên họp Tây Cương sẽ lọt xuống thế yếu tuyệt đối.

- Chuyện tới bây giờ, chỉ có thể áp dụng sách lược cực đoan thôi.

Chu Bằng nói xong, trong ánh mắt lại xuất hiện âm độc vô tận, sau đó nhìn vào lão già khoảng 60 tuổi ở trước mặt, lão ta là Khương Chính Thuần, sư trưởng sư đoàn Cưu Xuyên.

- Thiếu tướng Khương Chính Thuần, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi phái ra binh lính tinh nhuệ trong sư đoàn, dựa theo tư liệu này bắt toàn bộ những người liên can đến Nam Du Tinh.

Chu Bằng nói xong, giao một phần danh sách cho Khương Chính Thuần.

Khương Chính Thuần mở danh sách ra xem, đôi mắt già nua không khỏi run lên, ở trên danh sách đánh dấu toàn là người nhà, cha mẹ, vợ con của các đoàn trưởng 20 quân đoàn kia.

-Cái này...

Khương Chính Thuần không khỏi run lên, lão tự nhiên biết Chu Bằng muốn làm gì, dùng những người nhà làm con tin, bức ép các đoàn trưởng bán mạng cho mình, chống lại Tiêu Hoằng.

Cách làm như thế, căn bản đã lệch khỏi thước đo đạo đức của quân chính quy, còn đáng hận hơn cả thổ phỉ.

Nhưng mà ngẫm lại, ngoại trừ cách này ra, còn có thể nghĩ ra cách nào khiến những quân đoàn kia bán mạng cho mình?

- Sao hả? Khương tướng quân, ngài có dị nghị gì?

Chu Bằng thấy Khương Chính Thuần do dự, hỏi.

- Không... Không có.

Khương Chính Thuần vội vàng nói.

- Vậy ngài ngoan ngoãn đi làm đi, nếu còn có thời gian, hy vọng đưa hết những người nhà 7 đoàn trưởng phía đông quận Nam Du đến đây, thống nhất bảo vệ, tránh cho ma đầu Tiêu Hoằng kia giết hại, nhớ kỹ phải làm bí ẩn một chút.

Chu Bằng vỗ vỗ vai Khương Chính Thuần, nhỏ giọng giao phó.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng trong tàu Ưng Trảo nhìn các mảnh vỡ phía trước, ánh mắt không có chút thả lỏng, vẫn tràn đầy lạnh băng.

- Trưởng quan, thời điểm hạm đội Giao Long bị phá huỷ, phát hiện một chiếc tàu cứu sinh thoát ra, đang rơi xuống tầng khí quyển Thiên Hình Tinh, có lẽ là khoang thuyền cứu sinh chuyển dùng cho quan chỉ huy cao nhất hạm đội.

Nhân viên thăm dò bỗng báo cáo với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nghe thế, híp mắt, một tia sáng xẹt qua, dường như nghĩ tới gì đó.

- Tàu Ưng Trảo, đổi hướng đi, lập tức đến chỗ tàu cứu sinh chạm đất, những người khác ở tại chỗ đợi lệnh.

Tiêu Hoằng ra lệnh.

Tiếp theo, tàu Ưng Trảo nhanh chóng thoát khỏi tạo đội hình khổng lồ, lập tức lao xuồng Thiên Hình Tinh.

Bởi vì chiến hạm Ma Văn Lão Nha được thiết kế đặc thù, khi cần thiết thì phòng điều khiển có thể tách rời, sử dụng như khoang cứu sinh, bởi vậy Hạ Kỳ Phong mới tạm thoát một mạng.

Nhìn sau lưng hạm đội Giao Long bị 50 chiến hạm Ma Văn hủy diệt, Hạ Kỷ Phong tràn ngập sợ hãi, bây giờ đối với hắn thi có thể giữ được tánh mạng đã phải đốt nhang tạ trời tạ đất rồi.

Nhưng mà, Tiêu Hoằng sẽ cho hắn cơ hội này?

Tàu cứu sinh vừa đi vào tầng khí quyển Thiên Hình Tinh, Hạ Kỳ Phong liền phát hiện tàu Ưng Trảo cũng lập tức lao thẳng tới.

- Mở tất cả phản lực tới mức lớn nhất, nhanh!

Hạ Kỳ Phong ra lệnh nhân viên, bây giờ Hạ Kỳ Phong chỉ hy vọng duy nhất là đáp xuống Thiên Hình Tinh, liền nhanh chóng ẩn trốn, mai danh ẩn tích.

Nhưng mà, Hạ Kỳ Phong đang trong kích động cực độ, loại ý nghĩ này thật là ngây thơ. Tàu cứu sinh của Hạ Kỳ Phong vừa xuyên qua tầng khí quyển Thiên Hình Tinh, chiến đấu cơ Ma Văn của quân đoàn Mạt Khuê Xà đã bao vây, tiến hành "hộ tống".

Tàu cứu sinh mấy lần muốn chạy trốn, nhưng tàu cứu sinh làm sao so sánh được tính linh hoạt với chiến hạm Ma Văn, 8 chiếc chiến đấu cơ Ma Văn ờ sau lưng đã tập trung vào tàu cứu sinh, chỉ cần một câu của Tiêu Hoằng là sẽ phá hủy hoàn toàn.

10 phút sau, tàu cứu sinh bị hai mươi mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn ép tới cửa toà án tối cao quận Nam Du, bức đầu hàng.

Tiếp theo đó, chừng 300 binh lính Bối La mặc trang phục tử tù cầm theo vũ khí Ma Văn bao vây xung quanh, kế đó là tàu Ưng Trảo của Tiêu Hoằng hạ cánh.

Tiêu Hoằng chầm chậm bước ra từ tàu Ưng Trảo, Hạ Kỳ Phong cũng bị 300 binh lính Bối La mạnh mẽ lôi ra khỏi tàu cứu sinh.

- Quỳ xuống!

Bì Nặc đứng bên cạnh nhắc chân đá ra, khiến Hạ Kỳ Phong quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng.

Tuy rằng Hạ Kỳ Phong là Ngự sư cấp ba, nhưng đổi mặt với 300 binh lính Bối La như sói như hổ, cùng với Bì Nặc ở đây, làm gì có vốn kiêu ngạo?

Không nói nhiều, Tiêu Hoằng chầm chậm vươn tay phải, một lưỡi dao
băng màu tím dài ra, mũi nhọn chi thẳng vào cổ họng Hạ Kỳ Phong.

Nháy mắt, Hạ Kỳ Phong cảm nhận được hơi lạnh thấu tới xương truyền tới, trên lười băng tràn ra những làn sương lạnh tan vào không trung.

Nhìn Tiêu Hoằng, sắc mặt bình thản xẹt qua tia hung ác.

- Lúc trước khi ngươi làm chuyện xấu, ngươi có đoán được sẽ có ngày hôm nay.

Tiêu Hoằng bình thản nói.

- Đừng... đừng mà, ta cũng bị ép bất đắc dĩ... Hơn nữa ta là Tướng quân, ngươi không có quyền...

Hạ Kỳ Phong nơm nớp lo sợ nói, trong lòng sợ hãi không thôi.

- Tướng quân? Chó má!

Tiêu Hoằng nói xong, túm tóc Hạ Kỳ Phong, đâm thẳng vào cổ hắn, sát phạt quyết đoán!

Phập một cái, lưỡi dao băng trong tay Tiêu Hoàng đâm xuyên qua cổ họng Hạ Kỳ Phong, lưỡi băng dính máu chọc thủng qua gáy hắn!

Hai mắt toàn ngập sợ hãi của Hạ Kỳ Phong co rút, mắt trợn ra , vô thần nhìn xa xa, Tiêu Hoằng từ từ buông tay, trực tiếp té xuống

- Người trong tàu cứu sinh, không tha một người, giết đi.

Tiêu Hoằng lấy ra khăn tay màu trắng, lau máu tươi, thuận miệng nói.

Ngay sau đó, bên trong tàu cứu sinh truyền ra tiếng hét thảm thiết trước khi chết, đối với điều này, Tiêu Hoằng không hề có thương hại.

Chỉ mười mấy giây, từng thi thể đẫm máu bị binh lính Bối La kéo ra, ném vào bên cạnh thi thể Hạ Kỳ Phong, có tới 50 người.

- Trưởng quan, Kinh Vân quan thẩm phán quận Nam Du đã bị chúng ta khống chế, chính là hắn dùng hình thức toái pháp luật phán xử tử các binh lính chúng ta. May mà Khắc Lợi Bá nghe nói ngài trở về, không chấp hành.

Bì Nặc báo cáo với Tiêu Hoằng.

- Trái pháp luật? Có quan tòa như hắn, quận Nam Du còn có "pháp luật" hay sao?

Tiêu Hoằng cười khẽ nói, tiếp theo ngẩng đầu, ý bảo Bì Nặc dẫn đường đi gặp Kinh Vân kia.

Lúc này, toàn bộ thành viên Thích Khách Mình ở Thiên Hình Tinh chỉ còn lại một mình Bì Nặc, những người còn lại đã bị Tiêu Hoằng phân tán, chấp hành kể hoạch tiếp theo.

Đi vào văn phòng Kinh Vân, lúc này Tiêu Hoằng thấy Kinh Vân đã bị hai binh lính Bổi La mặc áo tù kéo tới, trán đầy mồ hôi, nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng toàn thân áo trắng đi tới, sắc mặt càng hoảng sợ.

Không lâu trước, hắn còn muốn dồn thuộc hạ của Tiêu Hoằng vào chỗ chết, bây giờ Tiêu Hoằng còn có thể bỏ qua cho hắn hay sao? Hơn nữa vừa rồi hắn cũng thấy được, Hạ Kỳ Phong bị Tiêu Hoằng không chút do dự đâm chết tại chỗ, người trong tàu cứu sinh cũng không thoát khỏi, Tiêu Hoằng ở trong mắt Kinh Vân, đã biển thành một cái ma quỷ.

- Tiêu... Tiêu tướng quân, ngài có thể trở về bình an, thật là đáng mừng, xem ra... xem ra không lâu sau quận Nam Du chúng ta đã có thể quật khởi.

Thấy Tiêu Hoằng chầm chậm ngồi vào ghế, Kinh Vân cười nịnh nọt nói.

Tiêu Hoằng không lên tiếng, cầm lấy ghi chép xét xử của Kinh Vân, trên đó đều được Bì Nặc sửa sang lại, đều là những phán xét hoang đường.

Mở toang thứ nhất, sắc mặt bình thản của Tiêu Hoằng liền xẹt một tia âm trầm. Án thứ nhất, Liên đội trưởng Tái Văn đoàn số 112, thổ lộ không thành với một cô gái trường cao đẳng, trực tiếp dẫn thuộc hạ phanh thây cô gái này, chém chết em trai nàng.

Kết quả xét xử: giam cầm chung thân.

Xét xử như thế, chỗ nào cũng có.

- Đây là kết quả xét xử của ngươi?

Tiêu Hoằng trực tiếp đưa toang tài liệu trước mặt Kinh Vân, hỏi.

- Ẩy... cái này...

Nhìn kết quả xét xử này, Kinh Vân liền nghẹn lời:

- Là thế này, ta căn cứ nguyên tắc cẩn thận, cho ra phán quyết. Nói lại, hắn... hắn có tình tiết tự thú, cũng là xúc động nhất thời!

- Ngươi nghĩ rằng ta là người mù pháp luật hay sao? Hay là coi thường chỉ số thông minh của ta?

Tiêu Hoằng bỗng nhiên trừng mắt, nghiến ra mấy chữ từ kẽ răng.

- Trưởng quan, ta đã điều tra rộ, cha của Tái Văn kia là ông chủ tập đoàn khoáng sản Nam Khoa, từng đưa cho Kinh Vân 5000 kim dìm xuồng chuyện này, bây giờ Tái Văn đang nhậm chức ở tập đoàn cha hắn.

Bỉ Nặc tới cạnh Tiêu Hoằng, nói ro.

- Đây là giam cầm chung thân như ngươi hói?

Tiêu Hoằng ánh mắt âm lãnh, nghiến răng nói mấy chữ.

- Ta... ta...

Kinh Vẫn không biết nói gì chống đỡ.

- Người đâu, dùng dao nhỏ khắc từng chữ luật pháp đế quốc lên người hắn, sau đó treo cỗ Kinh Vân trước cửa toà án quấn sự quận Nam Du!

Tiêu Hoằng ra lệnh!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện