Nhìn con đường bị Băng Chi Cụ Phong quét ra, Tiêu Hoằng không chút tạm dừng, từng bước đi tới trước mặt Chu Bằng đang hấp hối, ba cơn lốc vừa rồi chỉ xẹt qua bên cạnh hắn, cũng không chạm tới hắn, đây là do Tiêu Hoằng cố ý làm như vậy.
- Lúc này người chết chính là ngươi, ngay sau đó, người chết chính là Cố Hoành Thần.
Tiêu Hoằng trầm giọng nói, cũng không quan tâm Chu Bằng có thể nghe thấy hay không, sau đó hai tay hơi nâng lên, trong nháy mắt giữa hai tay đã ngưng kết ra một tấm bia một bằng băng, hắn tự tay hung hãng đập nó lên trên người Chu Bằng.
Ẩm...
Sau một tiếng nổ, Chu Bằng vốn đã\không còn chút năng lực chống đỡ nào nữa, lúc này thân thể liền bị Tiêu Hoậng đập thành hai đoạn trong nháy mắt, giống như bị chém eo, mà hai mắt tràn ngập hoảng sợ và thống khổ của Chu Bằng chỉ kịp nhấp nháy vài cái, sau đó liền hoàn toàn mất đi sinh cơ, nhưng hai mắt đó vẫn giữ vẻ kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng.
Mãi cho tới một khắc trước khi chết, Chu Bằng vẫn không thể tin được, mình lại có một ngày bị Tiêu Hoằng tự tay giết chết!
về phần Tiêu Hoằng thì không chút nào để ý tới nữa, lại khu động Lưu Văn bước trên con đường mà Băng Chi Cụ Phong quét qua, trực tiếp nhàm về phía khu cảnh giới, thẳng đến Bộ tổng chỉ huy của Cố Hoành Thần.
Theo sát phía sau hắn là Ngả Nhĩ Văn cùng Nặc Lâm, về phần các thành viên Thích Khách Mình khác thì rút ra lưỡi đao, trực tiếp lao về phía đám binh lính Nam Du, vung tay giết chóc!
Chính trong hai giây ngắn ngủi, đợi khi quân đội Nam Du kịp phản ứng thì ba người Tiêu Hoằng đã giết vào trong khu cảnh giới, các binh lính Nam Du đứng đầu tiên cũng đều bị Thích Khách Mình đánh chết ngay tại chỗ.
Hình ảnh này thì Cố Hoành Thần tự nhiên có thể thông qua cửa sổ nhìn thấy, từ khi Chu Bằng bị đánh văng ra, hắn đã nhìn rất rõ ràng tình huống tại đó, trong mắt tràn ngập hoảng sợ vả ngạc nhiên.
Nhất là khi nhìn thấy ba người Tiêu Hoằng, Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm đã đột phá vòng vây, hùng hổ đánh thẳng về phía bộ chỉ huy, nét mặt hoảng sợ của Cố Hoành Thần lại liên tục biến ảo.
Không có người nào rõ ràng hơn so với hắn, một màn trước mắt nảy rốt cuộc có nghĩa là gì, nếu bị Tiêu Hoằng bắt được, hậu quả sẽ lả các cuộc hành hạ đến chết.
Giờ này khắc này, hắn đã biết ràng bản kế hoạch mà mình thiết kế ra, sau khi bị Tiêu Hoằng giết vào khu cảnh giới nảy, thì đã hoàn toàn tan vỡ.
Nhìn thân ảnh của Tiêu Hoằng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, Cố Hoành Thần đứng cạnh cửa sổ, không kìm được lui về phía sau hai bước.
- Các vị Tướng quân, chuyện tới mức nảy, chúng ta chỉ có thể huyết chiến đến cùng với Tiêu Hoằng, chúng ta vẫn còn có cơ hội!
Cố Hoành Thần bỗng nhiên hùng hồn nói, đôi mắt dõi qua những lão Tướng quân tại đây, sau đó khoác túi Ma Văn lên người, bước ra ngoài.
Chỉ là, ngay khi Cố Hoành Thần bước ra Bộ tổng chỉ huy, các lão Tướng quân đang chuẩn bị ứng chiến bỗng nhìn thấy Cố Hoành Thần đang nhanh chóng khu động Lưu Văn, phá cửa sổ sau của Bộ tổng chỉ huy mà ra, bỏ trốn mất dạng, trực tiếp bỏ lại các lão Tướng quân này.
Đây chính là cái gọi là chết tử tế cũng không bằng còn sống, nói thế nào thì Cố Hoành Thần cũng lả Trung tướng, làm sao hắn lại không biết thế cục hiện tại rốt cuộc như thế nào? Khu cảnh giới bị công phá, tất cả đều đã mất, trước mắt thì điều quan trọng nhất tự nhiên là giữ mạng, trông cậy vào vải lão già kia tới chiến đấu với Tiêu Hoằng ư, lại còn tử chiến nữa? Quả thực chính là vô nghĩa.
Thấy Cố Hoành Thần trực tiếp từ cửa sổ sau của Bộ tổng chỉ huy mà thoát đi, những Tướng quân này tự nhiên hiểu được, Cố Hoành Thần đã hoàn toàn mất đi dũng khí đối kháng cùng Tiêu Hoằng, cụp đuôi chạy trốn.
Mà mấy lão Tướng quân già cả bọn họ, làm sao có thể chạy nhanh hơn Tiêu Hoằng được? Tuy nhiên, vẫn có hai gã Tướng quân cũng phá cửa sổ mà ra, theo sát Cố Hoành Thần mà chạy trối chết, hai gã Tướng quân này có thể nói là tuyệt đối thân tín của Cố Hoành Thần, cũng khá trẻ tuổi.
- Tướng quân! Chờ chúng ta đã!
Sau âm thanh này, bóng dáng hai gã Tướng quân cũng đã hoàn toàn biến mất.
Rầm... rầm...
Gần như ngay một phút sau khi Cố Hoành Thần chạy trối chết khỏi đây, cửa sổ sát đất của Bộ tổng chỉ huy đã bị Tiêu Hoằng dùng Hàn băng vạn năm oanh kích tới mức vỡ vụn, ngay sau đó, ba người Tiêu Hoằng liền lần lượt lao vào khu vực trung tâm nhất của Nam Du Quận: Bộ tổng chỉ huy Nam Du!
Thấy Tiêu Hoằng mặt đầy máu, ánh mắt dữ tợn xuất hiện trước mặt các Tướng quân, những lão già này đâu còn mang vẻ mặt xu nịnh như trước nữa, lúc này đều bị nỗi sợ hãi thay thế.
Lúc trước nhìn trong màn hình, có lẽ còn không cảm nhận được hết, nhưng lúc này Tiêu Hoằng như dã thú, cách bọn họ gần như thế, bọn họ đã có thể thật sự cảm nhận được, trên thân thể Tiêu Hoằng đang tản ra một cỗ khí thế làm cho người ta phải sợ hãi, giống như một con mãnh thú, dường như muốn xé nát tất cả mọi thứ xung quanh thành mảnh nhỏ.
Thậm chí những lão Tướng quân này còn có thể ngửi được mùi máu tươi khiến người ta phải hít thở không thông trên người Tiêu Hoằng. Một đường giết chóc tới đây, rốt cuộc Tiêu Hoằng đã giết hại bao nhiêu người? Bọn họ không dám tưởng tượng tới, dường như chỉ cần Cố Hoành Thần khống chế, thì loại giết hại này sẽ không dừng lại.
Nghĩ đến đây, những lão Tướng quân kiến thức rộng rãi này bắt đầu cố gắng trấn định, nhưng vẫn không kìm được lạnh run, ra sức tránh xa Tiêu Hoằng một chút.
Tuy nhiên, ngay khi những lão Tướng quân này vừa định kéo ra khoảng cách với Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đột nhiên thò tay ra, trực tiếp kéo Khương Chính Thuần tới trước mặt mình.
-Cố Hoành Thần đâu?
Tiêu Hoằng dùng giọng lạnh như băng hỏi Khương Chính Thuần.
- Ách... Cố... Cố Hoành Thần đã chạy rồi!
Khương Chính Thuần không dám có chút phản kháng nào, nơm nớp lo sợ nói, đồng thời chỉ tay về phía hành lang, nơi đó có cánh cửa sổ bị phá vỡ.
Từ cửa sổ nhìn lại, Tiêu Hoằng dường như vẫn còn có thể nhìn thấy thân ảnh chật vật chạy trốn của Cố Hoành Thần.
- Nhớ kỹ, mấy người các ngươi, ai mà dám rời khỏi nơi này nửa bước, ta sẽ tiêu diệt cả nhà các ngươi.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền trực tiếp ném Khương Chính Thuần sang một bên, sau đó lại lần nữa khu động Lưu Văn, dân theo Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm, trực tiếp từ cửa sổ mà Cố Hoành Thần đã phá vỡ, lao thẳng ra ngoài, mang theo ngọn lửa báo thù cuồn cuộn cháy, truy đuổi đến cùng!
Chỉ nói về tốc độ, thì trong ngang cấp, Tiêu Hoằng tuyệt đối được coi như đỉnh cao, bởi vậy, mặc dù là chỉ có thực lực Ngự Sư cấp bốn, nhưng hắn vẫn có thể đuổi được Cố Hoành Thần có thực lực Ngự Sư cấp năm, nhất là dưới tình huống mà Tiêu Hoằng đã nổi điên, giờ khắc này, không ai có thể ngăn cản quyết
tâm đánh chết Cố Hoành Thần của Tiêu Hoằng, cho dù có là đế quốc ra mặt, thì Cố Hoành Thần cũng phải chết!
- Cố Hoành Thần Tướng quân, đại sự không tốt rồi, Tiêu Hoằng đang đuổi theo.
Một gã Tướng quân theo sát phía sau Cố Hoành Thần, sắc mặt hoảng sợ nói với Cố Hoành Thần, đồng thời điên cuồng khu động Lưu Văn, không ngừng tăng tốc.
Dù vậy, hai gã Tướng quân này vẫn nhìn thấy, thân ảnh màu trắng phía sau kia đang không ngừng trở nên rõ ràng hơn.
Tình cảnh này, Cố Hoành Thần tất nhiên thấy rất rõ, trên trán hắn đã đầm đìa mồ hôi, từ khi giữ chức Trưởng quan quân sự cao nhất tại Nam Du Quận, trên cơ bản hắn cũng rất ít khi phải hoạt động kịch liệt như thế, mồ hôi trên trán thì một nửa là bị dọa mà toát ra, mà một nửa còn lại là do mệt.
- Hai vị Tướng quân, chuyện tới nước này, trốn cũng không phải là biện pháp, chúng ta chỉ có thể hợp lực lại, liều mạng với đám người Tiêu Hoằng, bọn chúng có ba người, chúng ta cũng là ba người, sợ cái gì? Nghe mệnh lệnh của ta, dừng lại, xông lên!
Cố Hoành Thần phát ra mệnh lệnh.
Nhận được mệnh lệnh của Cố Hoành Thần, hai gã Tướng quân này gần như theo bản năng mà dừng chân lại, đột nhiên xoay người, lao về phía Tiêu Hoằng, nhưng đúng lúc này, hai gã Tướng quân lại kinh ngạc phát hiện, Cố Hoành Thần căn bản là không chút dừng chân, mà ngược lại còn điên cuồng khống chế Lưu Văn, nhanh như một tia chớp đã kéo giãn khoảng cách với bọn họ.
Ngay sau đó, bộ dáng hùng hổ của Tiêu Hoằng đã gần ngay trước mắt.
- Chết đi cho ta!
Tiêu Hoằng khẽ quát nhẹ, trong tay đã ngưng kết ra một thanh băng chùy cực đại, trực tiếp nện xuống đỉnh đầu của một gã Tướng quân chỉ có thực lực Ngự Sư cấp ba!
Đối mặt với cảnh nảy, Tướng quân này theo bản năng chuẩn bị chống cự, đáng tiếc, thực lực của hắn kém Tiêu Hoằng một cấp bậc, ngay sau đó, Tướng quân nảy không kịp khu động phòng hộ Chiến Văn mà đã trực tiếp bị băng chùy của Tiêu Hoằng đạp chết, rơi xuống mặt đất.
Một gã Tướng quân khác thì trực tiếp bị Ngả Nhĩ Văn đâm xuyên qua cổ, một kích mất mạng!
Chỉ là vào lúc này, Cố Hoành Thần lại lần nữa kéo giãn được khoảng cách với Tiêu Hoằng.
Thấy thân ảnh Cố Hoành Thần càng lúc càng xa, Tiêu Hoằng căn bản không có ý định bỏ cuộc, hắn lại lần nữa khu động Lưu Văn, điên cuồng truy kích Cố Hoành Thần!
Ước chừng truy đuổi mười mấy phút, Cố Hoành Thần liền phát hiện ra, Tiêu Hoằng đã lại lần nữa xuất hiện cách hắn hơn một trăm thước, ánh mắt dữ tợn, vẻ mặt cùng hung cực ác, làm cho người ta có cảm giác hắn giống như một con thiết quy, phát hiện ra mục tiêu thì sẽ cắn đến chết, vĩnh viễn không nhả ra.
Cố Hoành Thần không khỏi càng thêm hoảng sợ, hắn dường như đã có thể đủ ngửi được hương vị của cái chết, chưa bao giờ hắn thấy cái chết lại gần mình đến the.
Đối mặt với Tiêu Hoằng đang bị ngọn lửa báo thù bao phủ, Cố Hoành Thần dùng hết mọi khả năng của mình, nhưng dường như cũng không cách nào thoát khỏi Tiêu Hoằng được.
-Chết tiệt!
Cố Hoành Thần không kìm được thất thố kêu lên, nhưng trong lòng hắn đã hoàn toàn bị sự sợ hãi tràn ngập, rất khó tưởng tượng nổ, vải ngày trước hắn vẫn còn sống trong cảnh cầm y ngọc thực, nhưng hiện giờ lại trở nên chật vật như thế, còn phải cố gắng giãy giụa để giữ mạng.
Tàn khốc chính là, lúc này Tiêu Hoằng căn bản không có ý định buông tha cho hắn, mà đang ra sức tăng tốc đuổi theo.
Lại mười phút nữa trôi qua, Tiêu Hoằng điên cuồng tăng tốc, chỉ còn cách Cố Hoành Thần 50 thước, đây tuyệt đối là một khoảng cách chết người.
Lúc này mồ hôi trên mặt Cố Hoành Thần bị gió hong khô, nhưng lại một lần nữa chảy ra, toàn thân bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt thể lực.
-Ân?
Bỗng nhiên Cố Hoành Thần tâm thần vừa động, đột nhiên lao tới các nhân viên công tác của quân khu ở bên cạnh, sau đó không chút do dự, tiện tay bắt lấy hai người, trực tiếp ném về phía Tiêu Hoằng đang đuổi đằng sau.
Không đợi hai gã nhân viên công tác này kịp phản ứng, cả người đã văng ra ngoài, lập tức bay về phía Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng căn bản không có chút cố kỵ nào, hai tay kết thành hai cái băng nhận, trực tiếp chém hai gã nhân viên công tác này thành hai nửa, không có chút thương hại nào cả.
Trên thực tế, toàn bộ binh sĩ trong Nam Du căn cứ quân sự, thậm chí cả các nhân viên công tác, đều là thân tín của Cố Hoành Thần, một kẻ mà ngay cả thân tín của mình cũng đều hãm hại, trông cậy vào Tiêu Hoằng thương hại ư? Nằm mơ đi!
Thấy Tiêu Hoằng gần như không có chút tạm dừng nào, ngay lập tức đã chém hai gã nhân viên công tác Nam Du Quận thành hai nửa, Cố Hoành Thần khóe miệng không kìm được co rút lại, hắn chỉ cảm thấy sau lưng đã bắt đầu trở lên rét run.
Giờ khắc này, Cố Hoành Thần đã thực sự cảm nhận được, Tiêu Hoằng cũng không phải là kẻ chính nghĩa gì, đối mặt với tả ác, điều duy nhất Tiêu Hoằng làm chính là còn tà ác hơn nữa, đây hoàn toàn chính là lối suy nghĩ của một Ma đầu, chứ không phải là của một người chính nghĩa, không giảng cái gì mà nhân nghĩa đạo đức với đối thủ, cũng không có chút thương hại nào.
Đối mặt với ám toán, thứ đáp lại chỉ có giết chóc! Một cuộc giết chóc đầy máu tanh!