Bộ tổng chỉ huy, Tá Phu nhìn ra cửa sổ, nhìn ra cực xa cũng toàn là xe tăng Ma Văn, cùng với binh lính quận Nam Du.
- Khốn kiếp, chẳng lẽ các ngươi không biết các ngươi là đang nhắm họng pháo vào chỗ nào? Chẳng lẽ các ngươi không biết Tá Phu ta đang ở trong này? Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi, lui ra!
Tá Phu dùng Ma Văn phát thanh, lớn tiếng quát lên, muốn để binh lính Nam Du nhận rồ bọn họ đang làm cái gì, đương nhiên có thể quát lui là tốt nhất.
Nhưng liên tục hô mấy lần, tất cả binh lính Nam Du không động đậy một chút, căn bản không để ý tới, hơn nữa đều khởi động Chiến văn, súng trường Ma Văn, sẵn sàng đánh vào trong căn cứ quân sự Gia Vương.
Vào lúc này, lời của Tá Phu không hề có hiệu quả đối với binh lính Nam Du.
Thấy lời nói của mình không có một chút tác dụng, Tá Phu thật sự luống cuống rồi, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, sống lưng rét run.
Theo Tá Phu thấy, bây giờ chỉ có một con đường, đó là kéo dài thời gian, kéo dài tới khi Đại Mẩu Hạm, Thánh điện kỵ sĩ đoàn đến nơi đây.
-Còn bao lâu nữa Đại Mẫu Hạm Gia Thái mới đến?
Tá Phu quay đầu hỏi Trịnh Hạo Hiên.
-Nhanh nhất cũng phải 2 tiếng.
Trịnh Hạo Hiên lau mồ hôi nói, nhìn bên ngoài cửa sổ, 5000 họng pháo kia, Trịnh Hạo Hiên biết rõ cái mạng nhỏ của họ hoàn toàn nằm trong tay Tiêu Hoằng.
Càng làm Trịnh Hạo Hiên sợ hãi, đó là lúc này Tiêu Hoằng như đã mất đi lý trí, giống như dã thú không thể nắm giữ tính tình. Lúc này có lẽ đứng yên, nhưng ngay sau đó sẽ nhào tới, dùng răng nhọn xé nát mọi thứ.
-2 tiếng, xem ra còn kịp, xem ta làm sao bám trụ Tiêu Hoằng.
Tá Phu nói xong, lại cầm Ma Văn thông tin gọi cho Tiêu Hoằng, tuy ràng lúc này hắn hận Tiêu Hoằng thấu xương, nhưng vẫn có gắng thu lại bộ mặt dữ tợn của mình.
Tiếp theo, hình ảnh Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt Tá Phu, tuy rằng nhìn như bình thản, nhưng trên người Tiêu Hoằng vẫn phát ra khí thế tràn đầy dữ tợn, như muốn xé nát mọi thứ.
- Tiêu Hoằng, ngươi không phải muốn cố Hoành Thần hay sao? Điều này có thể cân nhắc, nhưng mà...
-Thật không may.
Không đợi Tá Phu nói hết lời, Tiêu Hoằng đã lên tiếng cắt lời Tá Phu:
-Bây giờ ta không chỉ muốn cố Hoành Thần, ta còn muốn ngươi cùng toàn bộ căn cứ quân sự trung tâm Gia Vương chôn cùng!
Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp ngắt liên lạc, dùng Ma Văn thông tin của mình ra lệnh:
-Các đơn vị chú ý, san bàng căn cứ quân sự Gia Vương, tất cả trọng pháo nhắm ngay căn cứ quân sự Gia Vương, bắn!
5000 xe tăng Ma Văn đồng loạt nhắm vào căn cứ quân sự Gia Vương, tiến hành điên cuồng bắn phá!
Từng chiếc chiến đấu cơ Ma Văn bay ra khỏi chiến hạm vận chuyến, tiến hành tấn công san bằng căn cứ quân sự Gia Vương.
Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đạn năng lượng rậm rạp trút xuống căn cứ quân sự Gia Vương, Tá Phu không thể tin vào mắt mình, ngây ngốc tại chỗ!
Trịnh Hạo Hiên, Cát Hữu Sâm ở bên cạnh cũng hóa đá tại trận, đây chính là kết cục mà họ sợ nhất, cũng là kết quả mà họ cho rằng không có khả năng nhất, bây giờ đã trình diễn ra
- Tiêu Hoằng, tên khốn nhà ngươi, ngươi là ác ma!
Bỗng nhiên Tá Phu hét to, lúc này bộ mặt dữ tợn đã bị sợ hãi thay thế hoàn toàn!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm
Cùng với tiếng thét to của mình, tiếng nổ gầm rú liên tiếp truyền vào trong tai Tá Phu.
Quân đồn trú trong căn cứ quân sự Gia Vương cũng rối loạn, bọn họ không thể tưởng tượng được kết quả này. vốn họ cho rằng Tiêu Hoằng tới bức ép Tá Phu giao ra cố Hoành Thần, nhưng cảnh tượng bây giờ đang vô tình nói cho bọn họ, một khi Tiêu Hoằng đến đây, sẽ không chỉ bức hiếp đơn giản, mà là giết chóc!
Bây giờ chi giao ra cố Hoành Thần? Chậm rồi.
Nếu căn cứ quân sự Gia Vương hy vọng bảo vệ cố Hoành Thần như thế, vậy thì chôn vùi theo cố Hoành Thần đi!
Dùng mạng sống của bọn họ, chôn cùng tên ác nhân muốn phản bội đế quốc. Dù là họ chết đi cũng sẽ không được người ta ca tụng, sê chỉ trở thành trò cười của vũ trụ Thái Cách.
-Bắn!
Vòng oanh tạc đầu tiên kết thúc, Tiêu Hoằng lại rít gào.
Trên bầu trời, chiến hạm Ma Văn bắn ra đạn oanh tạc Ma Vãn, cộng thêm xe tăng Ma Văn, súng trường cự liên của Ma Văn khung máy móc, một vòng oanh tạc này càng hung mãnh hơn lần thứ nhất!
Bên trong căn cứ quân sự Gia Vương, lầu cao bắt đầu sụp đổ, binh lính bỏ chạy xung quanh trực tiếp bị bắn không còn cả thi thể.
Vào lúc này, trong đầu Tiêu Hoằng chỉ còn nhớ Đại trưởng giả qua đời như thế nào, đóa hoa trắng trong tay Kỳ Kỳ, từng binh lính Bối La ngã xuống trước mặt Tiêu Hoằng...
Vì bọn họ, vì báo thù cho bọn họ, Tiêu Hoằng tình nguyện phủ thêm áo khoác ác ma, tình nguyện nhận vô số người phê phán khiển trách của người khác. Không sao cả, Tiêu Hoằng muốn tắm máu, tiến hành báo thù!
Ở An Kỳ Lạc Tinh, Tần Nhược Bạch đang điều khiển Đại Mẫu Hạm cùng Thánh điện kỵ sĩ đoàn chạy tới Gia Vương Tinh.
Nhưng vào lúc này, Cáp Nhân bỗng nhiên tràn ngập sợ hãi chạy tới báo cáo cho Tần Nhược Bạch:
-Sư phụ, xong đời rồi, Tiêu Hoằng đã bắt đầu triển khai tàn sát căn cứ quân sự Gia Vương.
Xoát!
Cáp Nhân vừa nói thế, sắc mặt nghiêm trọng của Tần Nhược Bạch đột nhiên cứng lại, tay cầm Ma Văn thông tin cũng buông ra, đầu óc "oong" một cái, ánh mắt mê muội.
Tình huống như vậy chính là điều mà Tần Nhược Bạch sợ nhất, cũng là chuyện mà Tần Nhược Bạch nhận định
có tỷ lệ xảy ra thấp nhất.
Chỉ là Tần Nhược Bạch tuyệt đối không ngờ, chuyện mà ở trong mắt người thường là không có khả năng xảy ra nhất, ở chỗ Tiêu Hoằng lại đã xảy ra.
- Thật độc ác mà.
Qua hồi lâu, Tần Nhược Bạch mới nói thể, dù hắn đã mấy trăm tuổi, kiến thức rộng rãi, nhưng hẳn chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
Không lâu sau, hình ảnh căn cứ quân sự Gia Vương truyền tới, Tàn Nhược Bạch suýt nữa trực tiếp phun máu,chỉ thấy toàn bộ căn cứ Gia Vương bị mười mấy đợt vũ khí hạng nặng bắn phá, đã trở thành hỗn độn, không còn một chút hoa lệ trước kia, thay vào đó là vách tường đổ nát, thi thể tan tành trong giết hại, hơn nữa bắn phá vô tình vẫn đang tiếp tục, như muốn dùng đạn Ma Văn mạnh mẽ san bằng căn cứ quân sự Gia Vương!
Trên thực tế, đây là cách làm quen thuộc của Tiêu Hoằng, chi là lần này sử dụng trên người một nhà mà thôi.
- Ma đầu này, chẳng lẽ hắn không biết mình phạm phải bao nhiêu tội nghiệt hay sao?
Tần Nhược Bạch nghiến răng đẩy ra mấy chữ, trên mặt phủ kín mồ hôi hoảng sợ.
Không chỉ Tần Nhược Bạch, tin tức căn cứ quân sự Gia Vương bị tập kích nháy mắt truyền khắp ngõ ngách quận Gia Vương.
Các đài tin tức lớn đều cùng một tiêu đề: Ác ma xâm nhập, Gia Vương nguy hiểm!
Những chữ này dẫn tới khủng hoảng rất lớn trong dân chúng quận Gia Vương, bọn họ không biết giết hại như vậy có thể rơi xuống đầu minh hay không.
Quan trọng hơn là lực lượng quân sự quận Gia Vương không thể ngăn cản được, ngay cả trung tâm quận Gia Vương cũng bị Tiêu Hoằng hủy diệt, những bình dân này tính là cái gì?
Khủng hoảng lập tức lan tràn khắp quận Gia Vương,
Oanh tạc tàn bạo kẻo dài chừng nửa tiếng, toàn bộ căn cứ quân sự Gia Vương đã khó thấy được kiến trúc nguyên vẹn.
Đúng là dùng đạn pháo Ma Văn quét qua một lượt mà.
Cái này còn chưa xong, tiếp theo Tiêu Hoằng đưa Ma Văn khung máy móc, binh lính Nam Du xông vào căn cứ quân sự Gia Vương, bắt đầu tìm tòi binh lính sống sót, sau đó giết sạch, tuân theo nguyên tắc như căn cứ quân sự Nam Du, chi có hai chữ: tàn sát.
Trải qua mấy chục lượt đạn Ma Văn tập kích, căn cứ quân sự Gia Vương vốn có 30.000 người, bây giờ còn không tới 10.000, hơn nữa phần lớn đều bị thương.
Đối mặt 300.000 binh lính Nam Du, còn có Ma Văn khung máy móc, làm sao chống cự? Chi có một kết cục, vì bảo hộ cố Hoành Thần mà hy sinh chính mình.
về phần thành thị phồn hoa xung quanh căn cứ quân sự Gia Vương, cũng đã trở nên hôn loạn, tất cả dân chúng lên xe chạy trối chết, làm người ta cảm giác như đến ngày tận thế.
Cùng lúc đó, Đại Mẩu Hạm Gia Thái, hạm trưởng Lôi Cách cũng thấy được hình ảnh trong căn cứ quân sự Gia Vương, sắc mặt uy nghiêm cũng tràn ra sợ hãi.
Hàng năm đóng quân ở hoàng đô, hắn không biết, cũng không hiểu Tiêu Hoằng. Trước đó chi cho là một tên tướng quân phản loạn, một tên Thiếu tướng có bao nhiêu bản lãnh chứ?
Nhưng nhìn hình ảnh trước mắt, làm hắn dẹp hết toàn bộ khinh miệt. Sau khi giết hại căn cứ quân sự Nam Du, quay đầu tàn sát căn cứ quân sự Gia Vương, thử hỏi xem, từ khi Phục Thản Đế Quốc thành lập cũng chưa từng xảy ra chuyện này.
- Tiêu Hoằng này, cuối cùng có lai lịch gì? Trước đó không phải chỉ là một tên Thiếu tướng trẻ tuổi thôi sao?
Lôi Cách thì thào.
Thánh điện kỵ sĩ đoàn ngồi trên Đại Mẫu Hạm, đoàn trưởng Hải Nhân Sách cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Rồ ràng tình thế khó giải quyết hơn hắn tưởng tượng, ngay cả Gia Vương cũng dám tàn sát, vậy còn có gì mà Tiêu Hoằng không dám làm. Nếu Tiêu Hoằng thật sự điên cuồng tận cùng, dẫn dắt 310.000 đại quân ôm nhau chết cùng quận Gia Vương, cùng Đại Mẫu Hạm, cùng Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Trên thực tế, tình huống này rất có khả năng xảy ra, hậu quả sẽ là tai họa
Cho dù Tá Phu nằm mơ cũng không thể ngờ được cảnh tượng này, Tiêu Hoằng không nói đạo lý gì với đối phượng, trực tiếp hạ lệnh nổ súng với Thượng tướng như hắn?