-Ách Tề Nhĩ, chuyện gì?
Nối liên lạc xong, Tiêu Hoằng trầm giọng hỏi.
-Trưởng quan, Gia Thái Hào Đại Mẫu Hạm đang tới gần chúng ta, mặt khác còn có hơn năm mươi chiếc Ma Văn chiến hạm và rất nhiều Ma Văn vận binh hạm nữa.
Ách Tề Nhĩ báo cáo chi tiết cho Tiêu Hoằng, tiếp tục nói:
-Tuy nhiên, bọn họ cũng không dám tới gần chúng ta, chỉ là các vận binh hạm đang tìm cầu đổ bộ xuống Gia Vương Tinh.
Nghe vậy, thần sắc Tiêu Hoằng khẽ nhúc nhích, hơi trầm tư một lát, sau đó ra lệnh:
-Duy trì áp lực đối với Đại Mẫu Hạm, về phần Ma Văn vận binh hạm, cứ để cho bọn họ đến là được.
Cùng lúc đó, hạm trưởng Lôi Cách của Gia Thái Hào Đại Mẫu Hạm tự nhiên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn một trăm chiếc Ma Văn chiến hạm đã phái ra hàng ngũ chinh tề, nhắm pháo khẩu về phía Đại Mẫu Hạm, về phần Gia Vương Ma Văn chiến hạm bên cạnh Đại Mẫu Hạm thì căn bản là không chút bận tâm.
Cảnh tượng như vậy, trong mắt Lôi Cách thì thật sự là quá độc ác.
Hiển nhiên, Tiêu Hoằng lại một lần nữa bắt được chỗ yếu hại của Phục Thản Đế Quốc, đó chính là Đại Mẫu Hạm không thể để tổn thất được, toàn bộ Phục Thản Đế Quốc cũng chỉ có ba chiếc Đại Mẫu Hạm như vậy mà thôi, chủ chiến cũng chỉ có hai chiếc, đây cũng là tượng trưng của quốc gia cấp bậc đế quốc.
Không sai, mặc dù Đại Mẫu Hạm có sức chiến đấu cường hãn, nhưng đối mặt với hơn 100 chiếc Ma Văn chiến hạm điên cuồng cùng bắn, hậu quả mang tính chất huỷ diệt.
Không dám có quá nhiều do dự, Lôi Cách liền quyết đoán mệnh lệnh Đại Mẫu Hạm và Ma Văn chiến hạm lui ra ngoài tầm bắn của Tây Cương siêu cấp hạm đội, ra sức quan sát đối thủ, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện tại Lôi Cách rất rõ ràng, đối với Tiêu Hoằng, đối với hạm đội của hắn, thì đã không gì là không dám làm nữa.
Tại một chỗ khác trên Gia Vương Tinh, Thánh điện kỵ sĩ đoàn, thậm chí mười lăm vạn Gia Vương binh sĩ chắp vá lung tung, đã cùng lúc tiến vào tầng khí quyển, sau đó liền một đường chạy như điên, đi về phía bắc bán cầu, nơi đó chính là vị trí của căn cứ quân sự Gia Vương.
Nhưng khi những Gia Vương sĩ này thông qua cửa sổ vận binh hạm quan sát, nhìn thấy thảm trạng của căn cứ quân sự Gia Vương, thì một số người đã mang ánh mắt tràn ngập phẫn uất cùng sợ hãi.
Hơn nữa giữa các bức tường đổ vẫn còn có các binh sĩ Nam Du giống như một đàn kiến, cùng với trên trăm bộ Ma Văn khung máy móc, làm cho làm cho bọn họ không kìm được nuốt một ngụm nước miếng.
Không hề nghi ngờ, hiện tại căn cứ quân sự Gia Vương đã bị san phẳng, như vậy thì còn có điều gì Tiêu Hoằng không dám làm nữa! Mà trọng yếu hơn là, nhân số đối phương vẫn đang chiếm ưu thế tuyệt đối, mặc dù có Thánh điện kỵ sĩ đoàn, nhưng nếu làm không tốt, thì vô số thương vong cũng là điều không thể tránh được.
Quan chỉ huy lần này là Hải Nhân Sách, lúc này hắn cũng đang mang sắc mặt nghiêm trọng, không sai, hắn đúng là có Thánh điện kỵ sĩ đoàn cường hãn, là chí bảo của đế quốc, nhưng là Hải Nhân Sách cũng biết, trong tay Tiêu Hoằng cũng có một chi quân đội thần bí, mặc dù không có nhiều người như Thánh điện kỵ sĩ đoàn, nhưng chất lượng đơn thể thì tuyệt đối cao hơn Thánh điện kỵ sĩ đoàn.
Bản nhân Hải Nhân Sách rất rõ ràng, lần này mà làm không tốt, hai bên rất có thể sẽ đồng quy vu tận, đây tuyệt đối không phải là điều mà bất kỳ người nào muốn nhìn thấy.
- Truyền lệnh, tất cả vận binh hạm đậu lại cách l km tại phía nam căn cứ quân sự Gia Vương, không, là 2 km, cũng duy trì cảnh giác cao độ.
Hải Nhân Sách cầm Ma Văn thông tin, phân phó.
Hơn mười phút sau, Gia Vương vận binh hạm đội liền cẩn thận đậu cách căn cứ quân sự Gia Vương 2 km về phía nam, tất cả Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ đều sẵn sàng đợi lệnh, ước chừng mười lăm vạn Gia Vương binh sĩ đã dưới sự chỉ huy của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, bày ra một hàng ngũ dày đặc.
Trái lại, khoảng 31 vạn binh sĩ Nam Du cũng đã cùng lúc tập trung tại mặt phía nam của căn cứ quân sự Gia Vương, vũ khí trong tay đều hướng về phía các Gia Vương binh sĩ đến tiếp viện, khí thế mênh mông, trong mắt tràn ngập sát khí, không hề nghi ngờ, giờ khắc này, ngay cả căn cứ quân sự Gia Vương mà bọn họ cũng dám san phẳng, đánh Tá Phu không khác gì đánh một con chó chết, đối với binh sĩ Nam Du mà nói, đã không có gì là họ không dám làm nữa.
Bao gồm cả việc giết chết 15 vạn Gia Vương binh sĩ trước mắt này, nhưng bọn họ rất rõ ràng, làm như vậy sẽ có hậu quả gì, đó chính là bản thân Nam Du quân đội cũng phải chịu tổn thất cực kỳ thảm thiết.
Rất nhanh, Hải Nhân Sách mang theo Mã Khảo, đi ra khỏi một chiếc Ma Văn vận binh hạm, đứng đầu đội ngũ, hướng ánh mắt nghiêm trọng về phía căn cứ quân sự Gia Vương, dõi mắt mà nhìn tới, ngoài các đống đổ nát, thì chỉ thấy các binh sĩ Nam Du cùng hung cực ác, giống như những con dã thú đói khát đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Bọn họ làm cho người ta có cảm giác như đang đứng im không nhúc nhích, nhưng ngay sau đó sẽ nhào lên cắn người, khiến cho Hải Nhân Sách tràn ngập cố kỵ, trong lòng cũng vô cùng nghiêm trọng, chuyện tới nước này rồi, Hải Nhân Sách cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
Bên Hoàng đô đang rất giục giã, nhưng bên này thì Tiêu Hoằng cũng không phải là kẻ dễ chọc, nếu là không tốt, rất có thể đưa tới tai nạn vô cùng vô tận.
Nhưng ngay khi Hải Nhân Sách cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi, hắn thấy các thành viên Thích Khách Minh mặc áo trắng đang chậm rãi xuất hiện trên đỉnh của một khu nhà tàn phá, tư trên cao nhìn xuống Hải Nhân Sách, ngay sau đó, Hải Nhân Sách liền có thể rõ ràng nhìn thấy, ba người Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên, Cát Him Sâm, cùng lúc được đưa ra, bị các sợi dây năng lượng trói gô lại, trên người còn buộc thêm Ma Văn nổ.
Tất cả đều có vẻ chật vật không chịu nổi, nhất là Tá Phu, hai mặt đã sưng lên.
Đường đường là Quan tổng chỉ huy Tây Nam, Tổng tham mưu trưởng và Quan tổng chỉ huy Quân khu Gia Vương, lại dùng bộ dáng chật vật như thế xuất hiện, không thể nghi ngờ đã mang đến chấn động rất mạnh cho Gia Vương binh sĩ./,
Lần này thì to chuyện rồi, Tiêu Hoằng chẳng những cường thế, mà còn có cả siêu cấp con tin, chỉ riêng Tá Phu thôi đã quan trọng tới mức nào, không cần nói cũng biết, huống chi còn có người lãnh đạo trực tiếp Cát Hưu Sâm của những binh sĩ này.
Còn chưa giao chiến mà ba
đại quan chỉ huy đã bị địch quân bắt được, cuộc chiến đấu như vậy đúng thật là không thấy nhiều a!
Sau một lát, tất cả Gia Vương binh sĩ, bao gồm cả Hải Nhân Sách, đều biến sắc, chỉ thấy trên đỉnh khu nhà mà Tá Phu vừa được áp giải ra, thân ảnh của Tiêu Hoằng đã chậm Vãi xuất hiện, tay phải máu chảy đầm đìa đang nắm lấy tóc của cố Hoành Thần, chậm rãi kéo tên này đang hấp hối tới chỗ Thích Khách Minh, cùng Hải Nhân Sách bốn mắt nhìn nhau.
- Tiêu... Tiêu Hoằng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Hải Nhân Sách hỏi, giọng điệu rất nhẹ, vốn hắn muốn dùng phương thức quát lớn, nhưng khi nhìn thấy hai mắt điên cuồng của Tiêu Hoằng, thanh âm này không kìm được mềm xuống, hắn biết rõ, nếu kích giận Tiêu Hoằng, thì rốt cuộc sẽ có kết cục đáng sợ tới mức nào.
Tiêu Hoằng không lập tức đáp lại, bước tới bên cạnh kiến trúc này, cánh tay phải dùng một chút lực, trực tiếp nhấc thân thể cố Hoành Thần lơ lửng giữa trời cao.
Lúc này, tay chân cố Hoành Thần đều đã bị Tiêu Hoằng đạp cho gãy nát biến dạng, trên mặt đầy máu, bộ quân phục Trung tướng đã trở nên rách nát, vô cùng thê thảm.
Ngay cả Gia Vương binh sĩ, nhìn thấy bộ dáng này của cố Hoành Thần, khóe miệng không khỏi giật giật, chỉ thấy da đầu run lên, tra tấn một người thành cái dạng này, còn không để cho người này được chết, hiển nhiên chỉ có tên Ma đầu Tiêu Hoằng này mới có thể làm được, rất tàn nhẫn.
- Các ngươi... không phải là liều mạng phải bảo vệ hắn hay sao? Nhìn lại đi, đã chết bao nhiêu người? Hiện tại có bản lĩnh thì tiếp tục bảo hộ hắn đi chứ?
Tiêu Hoằng gằn từng chữ một, ánh mắt quét qua các Gia Vương binh sĩ rậm rạp trước mặt tiến, giọng điệu tràn ngập vẻ khinh miệt cùng trào phúng, thậm chí còn có cả giọng răn dạy nữa.
Trái lại các Gia Vương binh sĩ, không một người nào dám lên tiếng trả lời, cứ như vậy mà yên lặng nhìn, bao gồm Hải Nhân Sách cũng như vậy, bởi vì lúc này trong tay Tiêu Hoằng có rất nhiều lợi thế.
- Các ngươi nói tới pháp luật đế quốc ư? Đế quốc đặc quyền ư? Phi! đều là phân chó mà thôi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đã rút Tập Tố chiến đao ra, đâm vào cổ của cố Hoành Thần, tiếp theo từng chút một cứa cổ hắn, từ từ cắt rời đầu cố Hoành Thần ra.
Cố Hoành Thần giãy giụa một phen, sau đó hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Cuối cùng, toàn thân cố Hoành Thần rơi xuống, chỉ còn cái đầu vẫn đang ở trong tay Tiêu Hoằng, thi thể không đầu đập vào nền đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Trước mặt tất cả Gia Vương binh sĩ và binh sĩ Nam Du, dùng một phương thức tàn nhẫn nhất để giết Tướng quân của họ, không hề nghi ngờ, đây chỉ là một quá trình giết người, nhưng mà trước mặt Hải Nhân Sách, đây cũng là một sự giẫm đạp lên pháp luật đế quốc.
-Tiêu Hoằng, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn hai bên đồng quy vu tận thì ngươi mới cam tâm ư?
Hải Nhân Sách hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, không dám có chút lỗ mãng nào.
Tiêu Hoằng vẫn không đáp lại, hơi nhìn La Kiệt một cái, sau đó thả người nhảy từ tầng năm kiến trúc xuống, sau đó cầm theo đầu của cố Hoành Thần, từng bước một đi về phía Gia Vương binh sĩ.
Nhìn thấy khí thế tràn ngập huyết tinh của Tiêu Hoằng, không chút nào khoa trương mà nói, ước chừng mười lăm vạn Gia Vương binh sĩ, bao gồm Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đều cùng lúc lùi về phía sau nửa bước, dường như đây là biểu hiện của một loại khiếp đảm vậy.
Đi đến vị trí đất trống giữa hàng ngũ binh sĩ Nam Du và Gia Vương binh sĩ, Tiêu Hoằng bỗng nhiên hơi nâng hai tay lên, sau đó cao giọng nói:
-Tất cả gia quyến của binh sĩ Nam Du, đều bị ta bắt được, bọn họ bị ta áp bức, mới phạm tội nghiệt như thế, bởi vậy, tất cả tội lỗi không có liên quan gì tới bọn họ, tất cả đều chỉ do một mình ta tạo thành, không hề quan hệ tới những người khác, hiện tại, ta đầu hàng!
Gần như ngay khi câu này của Tiêu Hoằng vừa được nói xong, trên mặt tất cả Gia Vương binh sĩ đều đồng loại hiện lên vẻ giật mình, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại đầu hàng như vậy.
Chẳng lẽ tình thế thật sự được giải quyết dễ dàng như vậy ư? Gia Vương binh sĩ có chút không dám tin vào mắt mình.
Hải Nhân Sách hơi nhìn Tiêu Hoằng đang có bộ dáng đầu hàng này, không kìm được nheo mắt suy nghĩ, Tiêu Hoằng đầu hàng, dựa theo lý mà nói, đây là một phương thức giải quyết tốt nhất, nhưng mà Hải Nhân Sách đa mưu túc trí lại không cho là vậy.
-Chiêu này thật là độc a!
Hải Nhân Sách trong lòng không kìm được bật thốt ra, Hải Nhân Sách phi thường hiểu rõ Tiêu Hoằng rốt cuộc đang làm gì, đó là cho nhau một bậc thang để hòa giải, đừng nhìn hiện tại Tiêu Hoằng đã đầu hàng, nhìn như mất đi quyền chủ động, nhưng chỉ cần đại quân Tiêu binh không tan rã, chỉ cần Tá Phu còn trong tay Thích Khách Minh, Tiêu Hoằng vẫn không hoàn toàn mất thế chủ động.
Mà Tiêu Hoằng làm như vậy, mục đích trực tiếp nhất chính là hy sinh thân mình, bảo hộ toàn bộ thuộc hạ, Hải Nhân Sách không thể không thừa nhận, đối với một đội quân mà nói, chỉ có tướng lãnh như vậy mới đáng để cho người ta kính
Đáng tiếc chính là, cả đời này Tiêu Hoằng phỏng chừng đã không thể cống hiến cho Phục Thản Đế Quốc nữa, điều này không thể nghi ngờ chinh là một tổn thất lớn