Ở trong hạm đội chiến lược Tây Điểm, bên trong phòng điều khiển tàu Trân Ny, Tiêu Hoằng vẫn ngây ngẩn, hắn thật không biết vì sao A Di La muốn gặp mình.
Theo lý, Tiêu Hoằng dẫn quận Nam Du tấn công Phục Thản Đế Quốc, hẳn là A Di La phải bất mãn mới đúng, lẽ ra đuổi mình mặc kệ sống chết, vì sao còn muốn gặp mình?
Còn Lạc Tuyết Ninh bên cạnh, ở trước mặt Tiêu Hoằng, nàng cứ giống như cô gái nhỏ, không ngừng hỏi đông hỏi tây.
Lạc Tuyết Ninh thấy rõ Tiêu Hoằng điên cuồng, cũng cảm nhận rung động sâu sắc. Tuy rằng Tiêu Hoằng có chút tà dị, nhưng ít nhất Lạc Tuyết Ninh đặc biệt thưởng thức phong cách hành sự như thế, dám yêu dám hận, tràn ngập tâm huyết.
về phần Tiêu Hoằng, tuy rằng trả lời vấn đề của Lạc Tuyết Ninh chưa nói là có lệ, nhưng cố gắng ngắn gọn. Cũng không phải Tiêu Hoằng ngại Lạc Tuyết Ninh phiền hà, mà là trời sinh Tiêu Hoằng như thế, cảm giác lạnh băng, ai cũng thế thôi.
Thái Ngỗ thành ngày trước, chẳng phải là cái dạng này sao?
Đáng tiếc, đúng là trùng hợp, Lạc Tuyết Ninh chỉ thích cảm giác lạnh băng của Tiêu Hoằng thế này, còn mấy cái loại ẻo lả thì chỉ cười nhạt khinh thường.
- Lần này đến Thánh Đàn, Tiêu Hoằng ngươi phải cố gắng lên, một khi trở thành đồ đệ của sư phụ, sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Nhất là sư phụ A Di La có một Tàng thư các, bên trong có rất nhiều sách, bao hàm mấy triệu quyển sách từ xưa đến nay, có cái thậm chí không tìm được ở khắp vũ trụ Thái Cách.
Lạc Tuyết Ninh cười hì hì nói tiếp.
- Thật sao?
Nghe tới sách, Tiêu Hoằng lập tức có hứng thú, liền hỏi tiếp, còn thói quen ngồi vào ghế chính phòng điều khiển.
- Đương nhiên, loại dùng võ lực là chủ yếu như ta thì những sách kia không có trọng dụng, nhưng đối với người nghiêng về chế văn như ngươi, nơi đó là bảo tàng đấy.
Lạc Tuyết Ninh cũng không để ý, dù sao nơi này không có người ngoài, Tiêu Hoằng muốn ngồi sao cũng được.
Nhìn bộ dạng Lạc Tuyết Ninh thề thốt như vậy, Tiêu Hoằng không khỏi vuốt cằm. Đối với việc A Di La thu mình làm đồ đệ, Tiêu Hoằng luôn cảm thấy không ổn, nhưng nếu có thể đọc sách ở đó, dù là hai ba ngày cũng được.
- Tóm lại, đời này sư phụ ta cùng lắm có thể thu thêm một hai đồ đệ, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này... Nè, ngươi có nghe hay không đấy.
Lạc Tuyết Ninh thấy Tiêu Hoằng suy nghĩ vẩn vơ, kéo tay Tiêu Hoằng, ra vẻ bất mãn.
Trong lúc Tiêu Hoằng cùng Lạc Tuyết Ninh đi trên đường đến Thánh Đàn, quận Nam Du từng bước một tiến hành biến đổi lớn.
Ngày hôm sau khi Tiêu Hoằng bị Lạc Tuyết Ninh đón đi, đại quân Duy Lâm công quốc bắt đầu quay trở lại, tụ tập 50 đoàn phát động công kích Mãnh liệt vào 3 đường chiến tuyến quận Nam Du!
Siêu cấp hạm đội Tây Cương không chút chống cự, ngồi yên xem tình thế diễn biến, chỉ là lập tức tụ tập binh lực mạnh mẽ khóa chặt 6 hành tinh có người ở nằm phía đông nam quận Nam Du, mặc kệ những chỗ khác.
về phần ba người Tá Phu Trịnh Hạo Hiên và Cát Hưu Sâm, trải qua trị liệu ngắn ngủi ở Vũ Nhuận Tinh, liền thả ra như thẻ bạc, điều kiện là Đại Mầu Hạm Gia Thái phải rút khỏi phía đông quận Nam Du.
Biết được tin tức Duy Lâm công quốc toàn lực phát động tấn công quận Nam Du, dù là nằm trong dự kiến của Tần Nhược Bạch, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng.
Chuẩn bị ra lệnh cưỡng ép siêu cấp hạm đội Tây Cương chống cự, siêu cấp hạm đội Tây Cương căn bản không để ý tới mệnh lệnh của Tần Nhược Bạch.
Đối với Tần Nhược Bạch, cái này rõ ràng là đòi mạng, nếu chỉ là siêu cấp hạm đội Tây Cương đơn thuần chống lệnh còn dễ nói, phái đại quân diệt trừ là được, nhưng trước mắt Duy Lâm công quốc lại cắm chân vào, muốn giải quyết cũng không dễ dàng như thế.
Rơi vào đường cùng, Tần Nhược Bạch chỉ còn cách ra lệnh hạm đội quận An Kỳ Lạc chạy tới Vũ Nhuận Tinh quay đầu chạy tới ba đường chiến tuyến quận Nam Du, chống lại Duy Lâm công quốc. Trên thực tế, đây cũng là lựa chọn duy nhất.
Bằng không cố ý trừng phạt siêu cấp hạm đội Tây Cương, hậu quả có khả năng là trước sau đều có địch.
- Đáng chết.
Tần Nhược Bạch luôn luôn trầm ổn, cũng không khỏi mắng to.
Đối với thế cục trước mắt, theo Duy Lâm công quốc tham gia mà bắt đầu trở nên hỗn loạn. Chết người là thế tới của quân đội Duy Lâm công quốc quá hung mành, dựa vào hạm đội An Kỳ Lạc hỗ trợ, căn bản không kịp thời gian.
Rơi vào đường cùng, Tần Nhược Bạch phải ra lệnh Đại Mầu Hạm Gia Thái tuần tra phương bắc quận Nam Du dẫn theo hạm đội bù vào chỗ trống binh lực quận Nam Du.
Nhưng dù là thế, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản quân đội Duy Lâm có 50 đoàn, 200.000 binh lực tấn công. Chỉ bởi một nguyên nhân: Duy Lâm công quốc tấn công đẩy mạnh một tuyến, còn Đại Mầu Hạm Gia Thái cùng quân đội chỉ có một chút mà thôi.
Có thể bịt kín một lỗ thủng, nhưng không thể ngăn chặn toàn.
Huống chi ngoại trừ Thánh điện ky sĩ đoàn, hạm đội do Đại Mẫu Hạm Gia Thái dẫn đầu, gần như không có bao nhiêu binh lính tham dự chiến đấu liên hành tinh. Nhắm vào một hành tinh còn dễ nói, nếu đồng thời nhắm vào 6 đến 4 hành tinh, rõ ràng lực bất tòng tâm.
Dù sao chi hạm đội này vốn được sử dụng để áp giải Tiêu Hoằng.
Chỉ trong một ngày, ba đường chiến tuyến quân Nam Du lần lượt thất thủ, Duy Lâm công quốc đông đảo tràn vào quận Nam Du cũng không có đốt giết cướp như trong truyền thuyết, chỉ là chiếm lĩnh hoàn toàn một hành tinh, đưa tất cả tài nguyên chuyển về cho Duy Lâm công quốc.
Chẳng qua khiến các binh lính Duy Lâm bất ngờ, đó là phân lớn tài nguyên quý giá ở quận Nam Du đã bị tập đoàn Thiện Xà dựa theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng. đưa toàn bộ vào Vũ Nhuận Tinh.
Cùng lúc đó, Hà Long thuận lợi xông qua chiến tuyến Tây Cương, cũng nhanh chóng đẩy mạnh tiến tới. Bởi vì chiến tuyến Tây Cương ở phía nam, bởi vậy
không đụng tới Đại Mầu Hạm Gia Thái cùng với binh lực An Kỳ Lạc chống cự, một đường cùng Vương Ngạo - quan tổng chỉ huy tấn công Quân Thản Phúc Kiều, hai bên tiến mạnh.
Tiến lên như thế kéo dài 2 ngày, thẳng đến Lưu Ly Tinh, nơi này là hành tinh có người ở phía Tây Vũ Nhuận Tinh, cũng là vành đai biên giới siêu cấp hạm đội Tây Cương co rút binh lực.
Lên hướng đông, đó là Vũ Nhuận Tinh, nơi này là hang ổ của Tiêu Hoằng.
Bởi vì trước đó La Kiệt cùng Ngả Nhĩ Văn đều nhận được tờ giấy nhỏ của Tiêu Hoằng, bên trên ghi lại một loạt an bài cho binh lính Nam Du. Tuy rằng không phải rất chi tiết, nhưng đối với các tướng lãnh Nam Du, vừa xem là biết phải nên làm thế nào.
Còn Lưu Ly Tinh cũng là điểm mấu chốt phòng ngự của binh lính Nam Du, nếu Duy Lâm công quốc tiến lên một bước, sẽ đụng phải đả kích hủy diệt.
- Thì ra quân đội quận Nam Du đều co đầu rút cổ vào chỗ này, xem ra đã không có Tiêu Hoằng, không còn cố Hoành Thần, quận Nam Du này như đã mất đi linh hồn.
Vương Ngạo nhìn mười mấy chiếc chiến hạm Ma Văn và ba mươi mấy chiến hạm vận chuyển phía trước, hơi khinh thường nói.
- Ta khuyên Vương huynh không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.
Hà Long nói qua Ma Văn thông tin, một phần là lo nơi này có mai phục, mặt khác là lời hứa của hắn với Tiêu Hoằng.
Trước lúc chia tay, Hà Long còn buồn bực vì cái gì Tiêu Hoằng nói lời đó, hy vọng hắn không nên tấn công Vũ Nhuận Tinh, thậm chí là những hành tinh xung quanh.
Tuy rằng vẫn khó hiểu lời nói của Tiêu Hoằng trước đó, nhưng bây giờ Hà Long đã chân chính đối mặt cục diện này, mọi chuyện đều giống như Tiêu Hoằng đã nói trúng.
- Hà tướng quân sợ cái gì? Không phải chỉ là mấy chiếc chiến hạm Ma Văn thôi sao? Căn cứ ý kiến của Bệ Đồ đại nhân, chúng ta phải chiếm toàn bộ quận Nam Du, cá nhân ta đề nghị...
Không cho Vương Ngạo nói hết câu, nửa câu sau đã nghẹn trong cổ họng. Nhìn qua cửa sổ, mặt sau hai hành tinh dạng khí khổng lồ kia, có hơn 30 chiếc chiến hạm Ma Văn quận Nam Du xuất hiện trước mắt Vương Ngạo.
Cộng chung với trước đó, đã lên tới 50 chiến hạm Ma Văn, sức chiến đấu lập tức áp đảo tổng binh lực Vương Ngạo nắm giữ.
- Sao... sao lại nhiều như thế?
Ánh mắt Vương Ngạo trừng ra, nhưng mà nghĩ lại, cũng không có gì kỳ quái, vốn binh lực cả một quận Nam Du đã tụ tập ở chỗ này, còn có thể không nhiều hay sao?
- Vương tướng quân, nếu ngài không hy vọng thuộc hạ của mình sinh linh đồ thán, ta đề nghị chúng ta dừng lại đi thì tốt hơn.
Hà Long nói tiếp.
Nghe lời này, Vương Ngạo còn có lý do gì từ chối? Trừ khi là ngại mình sống lâu quá!
Cứ thế, 4 ngày trôi qua, tình thế quận Nam Du đã xảy ra biến hóa cực kỳ kinh dị.
Đại Mầu Hạm Gia Thái cùng hạm đội An Kỳ Lạc đến tiếp viện cùng nhau chống cự, Phục Thản Để Quốc chỉ bảo vệ 1/4 lành thổ phía bắc quận Nam Du, trong đó bao gồm Nam Du Tinh.
về phần Duy Lâm công quốc thì hoàn toàn bị đánh xuyên qua trung bộ quận Nam Du, một nửa phía tây nam bộ bị chiếm cứ.
1/3 lành thổ còn lại, bao gồm Vũ Nhuận Tinh, 6 hành tinh có người ở Lưu Ly Tinh, đều nắm giữ chặt chẽ trong tay binh lính Nam Du.
Chiến cuộc dường như đã bắt đầu định hình.
Bộ tổng chỉ huy An Kỳ Lạc Tinh, Tần Nhược Bạch nhìn rõ ràng cục diện chiến đấu, cẩn thận ngẫm nghĩ, sắc mặt liền khó coi.
- Sư phụ, vừa mới lấy được tình báo, binh lính Nam Du nắm giữ đông nam bộ quận Nam Du đã đạt thành hiệp nghị với vương quốc An Ni Á, tuyên bố đồng minh tự trị, trở thành Liên bang An Ni Á, người nhậm chức tổng thống là Ngả Kim Sâm, Thống soái La Kiệt.
Cáp Nhân báo cáo với Tần Nhược Bạch.
Những lời này truyền vào tai Tần Nhược Bạch, sắc mặt khó coi của Tần Nhược Bạch đột nhiên hiện ra vẻ kinh hãi!
-Cái gì...
Tần Nhược Bạch không khỏi hô lên, nháy mắt, Tần Nhược Bạch như hiểu được toàn bộ kế hoạch của Tiêu Hoằng!
Tổng kết lại chỉ có 4 chữ: cắt đất làm vua!
Tuy rằng không còn Tiêu Hoằng, nhưng Tiêu Hoằng lại cắt ra một khối lãnh thổ lớn, xét đến cùng, vẫn là của Tiêu Hoằng.
Hơn nữa Tiêu Hoằng an bài toàn bộ quá trình cực kỳ xảo diệu.
Đúng thế, dựa theo suy nghĩ của người bình thường, Tiêu Hoằng trực tiếp chiếm lấy toàn bộ quận Nam Du, chẳng phải càng thực dụng hơn?
Sai!
Như thế phải thành lập trên điều kiện mấu chốt là phòng thủ được. Thử nghĩ xem, phía bắc có quận Gia Vương tấn công thu phục, phía tây có Duy Lâm công quốc như hổ rình mồi, cho dù Tiêu Hoằng chiếm lấy quận Nam Du, há có thể sống yên ổn?