Không hề nghi ngờ, hành vi như thế của Tiêu Hoằng chính là đã làm cho toàn bộ những đệ tử chính quy trên Phạm Cương Tinh cảm thấy áp lực rất
mạnh, bài danh trước mười thì đều đã định hình, đứng đầu là Đông Lộc,
thứ hai là Phó tổng quản Mạc Tu Tử, thứ ba là Triệu Quần...
Một đường sắp xếp xuống dưới, chính là dựa theo địa vị cao thấp, mười mấy năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng mà Tiêu Hoằng xuất hiện, không thể nghi ngờ đã gây ra một sự
bất ngờ, hoàn toàn không có chút danh phận nào, chỉ là một tên ngoại đồ, hơn nữa còn không có lai lịch gì lớn, chỉ mới tới đây không đến hai
mươi ngày.
Mà trọng yếu hơn một chút đó là, sau lưng mười đệ tử đứng đầu này, ai cũng có chỗ chống đỡ, trên đó còn có cả các đệ tử trên Di đã Tinh, tiếp tục cao hơn nữa là đệ tử cấp cao trong ngộ Giác Tinh, mỗi người nắm giữ chức vụ và địa quan trọng trong ba hành tinh này, đạt tới một loại cân
bằng.
Bởi vậy, giờ khắc này, trên cơ bản thì mười đệ tử đầu tiên đều ít nhiều có khúc mắc với Tiêu Hoằng, tràn ngập vẻ bất mãn.
Ghét ít thì bảo hắn là trong mắt không có tôn ti trật tự, ghét nhiều
thì cho rằng hắn không tuân thủ quy tắc ngầm trên Phạm Cương Tinh.
Dám giẫm chân lên đầu các đệ tử trọng yếu trên Phạm Cương Tinh, đây
là khiêu khích một cách trắng trợn, bất kể là có lý do gì, mặc dù là có
tài hoa thì cũng phải nhẫn xuống, nếu không thì chính là không coi ai ra gì.
Ngoài Mạn Ba bị Tiêu Hoằng đá ra khỏi xếp hạng trước mười, thì người
cảm thấy khó chịu nhất chính là Phùng Vĩnh Niên, trực tiếp bị một tên
ngoại đồ đạp xuống dưới chân, hắn há có thể nhẫn chịu được hay sao?
Mà trọng yếu hơn là, lúc aần đi thì Tần Nhược Bạch đã từng dặn dò cần phải áp chế Tiêu Hoằng, nhưng không nghĩ tới, Tần Nhược Bạch vừa đi,
Tiêu Hoằng chẳng những không bị chèn ép xuống, mà thành tích ngược lại
còn tăng cao thêm một bước.
Giờ phút này, Phùng Vĩnh Niên đang ở trong Nhân Sự Các, thương lượng với Triệu Quần về kế hoạch chèn ép Tiêu Hoằng tiếp theo.
Hiển nhiên, do phải chịu quy tắc hạn chế, nên muốn chèn ép Tiêu Hoằng thì đã là chuyện không có khả năng, vừa rồi bọn họ mới biết được, Tiêu
Hoằng đã tự tay hỗ trợ Tát Già cứu chữa cho Gia Nại cầm.
Đối với Gia Nại cầm thì không phải ai cũng biết, nhưng mà xin hỏi có
tư cách hỗ trợ Tát Già, thì tại Thánh Đàn này có mấy người đây? Mà trọng yếu hơn là, đây còn là cứu chữa nữa, việc này đối với tăng lên danh
tiếng của Tiêu Hoằng thì có tác dụng tuyệt đối không nhỏ.
- Xem ra, đã đến lúc chúng ta phải chủ động xuất kích rồi!
Triệu Quần ánh mắt lạnh lùng, hơi trầm tư một lát rồi nói, nếu không
cứ để cho Tiêu Hoằng tiếp tục truởng thành như vậy, thì sẽ không thể bàn giao cho Tần Nhược Bạch được, hơn nữa còn làm cho Tần Nhược Bạch nghĩ
rằng bọn họ là một lũ vô năng, như vậy thì rất không hay.
- Xuất kích? Xuất kích như thế nào cho tốt đây?
Phùng Vĩnh Niên nhẹ nhàng hỏi.
- Đầu tiên là phải chọn dùng
thủ đoạn cưõng chế, đổi nhiệm vụ cho Tiêu Hoằng, khó trách khi trước hắn không có chút phản cảm nào đối với việc gieo trồng Tiên linh thảo, thì
ra là đã có chủ ý rồi, mặt khác, chính là tuyên truyền ra, ra sức truyền bá những gì mà Tiêu Hoằng đã làm ở Phục Thản Đế Quốc, gặp ai thì cùng
phải tìm cách nói xấu Tiêu Hoằng, nói rằng hắn chỉ biết tàn sát, diệt
tộc, tất cả những người hắn giết đề là bình dân, tóm lại chính là thêm
mắm thêm muối vào những việc đó, biến hình ảnh của Tiêu Hoằng trở thành
một Ma đầu, khiến cho hắn bị xa lánh, hơn nữa, cùng đổi công tác cho
hắn, tìm việc gì thật khó hoàn thành vào, ta không tin cái gì mà hắn
cũng có thể tinh thông.
Triệu Quần vuốt cằm, gằn từng chữ một.
- Tán phát tin tức bất lợi cho Tiêu Hoằng thì dễ làm thôi, dù sao thì Tiêu Hoằng cũng chỉ là một
người, chúng ta lại có cả bọn, tìm vài tên ng0ại đồ đi truyền tin thì
rất dễ dàng, nếu thật sự không được, thì chúng ta còn có thể thông báo
khắp nơi, chỉ là việc tìm nhiệm vụ cho Tiêu Hoằng, thì nên chọn thế nào
đây?
Phùng Vĩnh Niên mở miệng hỏi, trong đầu cũng ra sức suy nghĩ.
Bất kể là Triệu Quần hay là Phùng Vĩnh Niên, trong lòng đều rất rõ
ràng, công tác được phân phối cho Tiêu Hoằng phải có độ khó cực cao, hơn nữa còn là loại tốn sức không thu được gì, nói cách khác là loại việc
mà đầu tư cao hơn thu hoạch một trời một vực.
- Di? Ta dường như có một biện pháp.
Nhóm dịch Lãng Khách conmaỉs
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Triệu Quần bỗng nhiên nói.
- Biện pháp gì?
Phùng Vĩnh Niên mở miệng hỏi.
- Còn nhớ Thương Luân không?
Triệu Quần bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi.
- Đương nhiên nhớ rõ, chính là lão già điên điên khùng khùng kia.
Phùng Vĩnh Niên đáp, đồng thời vẻ mặt vốn hơi nhíu mày, cũng đột
nhiên vừa động, nghe nói người tên là Thương Luân kia đã ở trong này tận mấy trăm năm, địa vị của hắn tại Phạm Cương Tinh thì rất đặc biệt,
không phải ng0ại đồ, cũng không phải là đệ tử chính quy, càng không là
đệ tử cấp cao gì cả, mà chí là một kẻ được A Di La cho phép ở lại Phạm
Cương Tinh.
- Mười năm trước, hắn không
phải là la hét, để cho người trên Phạm Cương Tinh tới trị liệu cho bảo
bối của hắn hay sao? Kết quả là cho tới tận giờ vẫn không có một người
nào có thể trị liệu được, thậm chí còn có hai gã ng0ại đồ bị chết dưới
tay bảo bối của hắn, như vậy thì vừa đúng lúc, cho Tiêu Hoằng nhiệm vụ
này, thế nào?
Triệu Quần biểu tình âm lãnh nói.
Nghe vậy, vẻ mặt vốn âm hiểm của Phùng Vĩnh Niên cũng đột nhiên hơn
cứng lại, trở nên có chút tái nhợt, trên thực tế, thử trị liệu cho cái
gọi là “bảo bối” kia thì tới giờ cũng chỉ có ba người mà thôi, vậy mà đã chết tận hai người, đủ để có thể thấy trình độ nguy hiểm của việc này
tới mức nào.
Tuy rằng sau khi trị liệu thì tên Thương Luân điên khùng kia nói rằng sẽ treo giải thưởng rất lớn, nhưng mà trình độ nguy hiểm của này thì
không cần nói cũng biết.
- Triệu sư đệ, ngươi đang muốn đẩy Tiêu Hoằng vào chỗ chết a!
Phùng Vĩnh Niên hơi có chút cố kỵ nói, đúng vậy hắn đúng là đang đứng đối lập với Tiêu Hoằng, nhưng mà giữa bọn họ cùng căn bản là không có
thâm cừu đại hận gì cả.
- Ngươi nói đúng, đã muốn áp
chế Tiêu Hoằng, thì biện pháp tốt nhất đương nhiên đẩy hắn vào chỗ chết! Ta thấy cứ quyết định như vậy đi!
Triệu Quần nheo mắt suy nghĩ, nói tiếp:
- Đương nhiên bước đầu tiên vẫn là đuổi Tiêu Hoằng ra khỏi Vạn Thảo Viên.
Cùng lúc đó, ở Vạn Thảo Viên số 7, thời gian đã đi tới nửa đêm về sáng.
Giờ phút này Tiêu Hoằng vẫn đang ngồi trước bàn gỗ, thần sắc chuyên
chú, điêu khắc Tái thạch trước mặt, bên người đã có bốn Chiến Văn được
đặt ra.
Những thứ này đều là do Tiêu Hoằng chế tạo cho đám ng0ại đồ Tang Lâm
kia, so với khí chế tạo Lưu Tinh Chiến Văn khi trước cho Bác Sơn, thì
lúc này Tiêu Hoằng chế tạo nhanh hơn nhiều, rất lưu loát, trên cơ bản
không sai biệt lắm chí mất hai mươi phút đã được một cái.
Nguyên nhân thì
một là do cấp bậc Chiến Văn thấp hơn, hai là Tiêu
Hoằng đã có chút thuần thục đối với kỹ thuật thẩm thấu năng lượng.
Về phần Gia Nại Cầm ở phía sau Tiêu Hoằng, thì đã sớm ngủ, thậm chí
Tiêu Hoằng đang chuyên tâm chế tạo Chiến Văn, thì cũng đã quẳng Gia Nại
Cầm ra khỏi đầu từ lúc nào không hay rồi.
Khi Tiêu Hoằng hoàn thành chế tạo Chiến Văn thứ 5, thời gian đã tới hai giờ sáng.
Đặt 5 Chiến Vãn này vào trong hộp gỗ, lại dùng một lọ Ôn nhuận dịch,
Tiêu Hoằng liền trực tiếp nằm trên dây thừng mà ngủ, may mà Tiêu Hoàng
có kỹ năng ngủ trên dây thừng, nếu không thì có Gia Nại Cầm ở đây, e
rằng Tiêu Hoằng đã sớm phải chạy ra phòng khách mà nằm trên cái trường
kỷ rách nát đó rồi.
Đảo mắt một ngày đã trôi qua, vào 8h sáng, không đợi Tiêu Hoằng tính ngủ, Ma Văn thông tin trong người liền rang lên.
Người gọi chính là Bác Sơn.
- Sớm như vậy, có chuyện gì?
Hơi mở ra mí mắt, nối liên lạc Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Lão đại, đại sự không tốt a, không biết là ai, vừa sáng sớm đã truyền ra tin tức về thời gian ngài ở Phục Thản Đế Quốc, nói là ngài chuyên môn giết hại bình dân, vì tiền
tài mà đã tiêu diệt rất nhiều gia tộc, còn có rất nhiều chuyện khác nữa!
Nhóm dịch Lãng Khách
conmals
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Bác Sơn lo lắng nói.
, ,
Tin đồn này thì không ảnh hưởng thực chất gì tới Tiêu Hoằng cả, nhưng mà cũng là đả kích lớn tới danh dự của hắn, nhất là sau này Tiêu Hoằng
còn muốn lăn
lội trong này thì nó có ảnh hưởng rất lớn.
Nên biết rằng, Thánh Đàn chính là một nơi vô cùng thánh khiêt, nên
làm sao mọi người lại có thể để cho một tên Ma đầu như Tiêu Hoằng sống
tốt tại đây được?
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Hoằng cũng hiểu được, hắn đã trở thành cái
đinh trong mắt của một số người nào đó, có vài người muốn dùng thủ đoạn
đâm sau lưng hắn.
- Không đi để ý đến chuyện đó, mặt khác để cho đám người Tang Lâm tới đây lấy Chiến Văn đi.
Hơi trầm tư một lát, Tiêu Hoằng mới nhẹ nhàng nói, sau đó trực tiếp rời khỏi sợ dây thừng này, bắt đầu làm việc của mình.
Đầu tiên đó là sửa sang lại bàn viết một chút, sau đó lại cho Gia Nại Cầm uống một lọ Ôn nhuận dịch, rồi khiêng cuốc đi ra nhà gỗ, bắt đầu
sửa sang lại vườn Tiên linh thảo hơi có chút hỗn độn kia.
Hiện giờ đại bộ phận Tiên linh thảo đều đã bị lấy đi, nên nơi này có
vẻ rất lộn xộn, Tiêu Hoàng cần phải sửa sang lại chỗ này một lần nữa,
sau đó gieo trồng lứa thảo dược tiếp theo.
Gia Nại Cầm trong nhà gỗ, nhìn thấy Tiêu Hoằng một mình yên lặng làm
việc trên khu vườn. trong mơ hồ, Gia Nại Cầm cùng đã nhận ra trên người
Tiêu Hoằng một chút cảm giác tang thương, dường như hắn đang gánh vác
rất nhiều thứ kinh người trong quá khứ.
Nghe nói hắn chỉ có hai mươi tuổi a, tại sao lại có cảm giác như vậy được?
Gia Nại cầm âm thầm tự nhủ, đối với Tiêu Hoằng thì có thể nói là hắn
tràn ngập tò mò, bỗng nhiên, Gia Nại Cầm nhớ tới cuộc trò chuyện giữa
Tiêu Hoằng và Bác Sơn, tuy rằng không hoàn toàn nghe rõ tất cả, nhưng
Gia Nại Cầm vẫn lờ mờ nhận ra, hình như bọn họ nói về quá khứ của Tiêu
Hoằng.
Gia Nại Cầm vốn đã tràn ngập chú ý đối với Tiêu Hoằng, nên đối với
quá khứ của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ gì, hắn luôn tràn ngập tò mò.
Tuy rằng cánh tay vẫn có cảm giác yếu ớt vô lực, nhưng so với ngày
hôm qua thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, tối thiểu thì cùng đã nhấc lên
được, vẫn có khí lực để lấy tin tức tuần tra Ma Văn trong bộ quần áo bên cạnh ra.
Hơi liếc nhìn Tiêu Hoằng một cái, người kia vẫn đang im lặng sửa sang lại khu vườn. Gia Nại Cầm liền thật cẩn thận khu động tin tức tuần tra
Ma Văn, nhanh chóng nối liên lạc với đài tin tức của Gia Đô liên Hợp
Thể, sau đó thông qua điều động ngự lực, đưa vào hai chữ “Tiêu Hoằng”.
Ngay lập tức, thứ hiện ra trước mặt Gia Nại Cầm chính là vô số tin
tức cuồn cuộn mãnh liệt về Tiêu Hoằng, từ ngữ hiện ra nhiều nhất chính
là Ma quỷ, giết chóc, diệt tộc, từng dẫn theo đại quân lên phía bắc, dám đối nghịch cùng Phục Thản Đế Quốc cường đại, liên tục tiêu diệt Bộ tổng chỉ huy của hai đại quận trung tâm.
Từng tấn công nhiều gia tộc theo kiểu diệt tộc, số người hắn trực
tiếp giết hại đã cao tới hơn sáu vạn người, trong đó còn chưa tính quân
đội của Duy Lâm Công Quốc.
Mục lục các tin tức cùng loại này thì có không dưới trăm trang, các
loại tin tức cũ thì cái gì cần có cũng đều có, có tin còn đăng cả bức
ảnh ngày xưa trên chiến truờng của Tiêu Hoằng, ánh mắt lăng lệ, mái tóc
bạc dính đầy máu, một thân chiến bào màu trắng, cùng với thanh băng nhận bị tiên huyết nhuộm đỏ kia nữa.
- Trời ạ...!
Nhìn thấy tin tức, hình ảnh như vậy, Gia Nại Cầm không kiềm được thốt lên, trong đôi mắt đẹp thì ng0ài sự rung động, còn có một tia tình cảm
thiếu nữ không nói nên lời nữa.
Không hề nghi ngờ, hình ảnh như vậy, nam nhân như vậy, chính là tuyệt đối hoàn mỹ trong lòng Gia Nại Cầm, không kìm được, hai má Gia Nại Cầm
đã xuất hiện một chút hồng nhuận, trái tim lại không ngừng đập thình
thịch.