Ma Ngân

Xem Giá Trị Vưu Kim


trước sau

Hiện giờ toàn bộ trong vườn Tiên linh thảo còn lại chừng hơn hai vạn cây Tiên linh thảo, trong đó hơn 2000 cây sinh trưởng ở trung tâm chính là Tiên linh thảo cực phẩm, những cây đó Tiêu Hoằng định giữ lại cho mình, không bán ra.

Còn lại 1 vạn 7000 cây Tiên linh thảo, bảy người liên tục hăng hái chiến đấu, mãi đến mười giờ đêm, mới hoàn toàn thu gặt xong 1 vạn 7000 cây Tiên linh thảo.

Chính là thời điểm này, phiền toái nhỏ lại tới nữa, chính là không có một nhà ngoại đồ phụ trách chăn nuôi linh thú nào muốn cho Tiêu Hoằng thuê xe linh thú.

Đây cũng là Đông Lộc ở trong bóng tối chỉ định, tất cả người ở Phạm Cương Tinh đều rớt ra một khoảng cách với Tiêu Hoằng.

Không có xe linh thú, như vậy làm sao vận chuyển Tiên linh thảo đi ra ngoài? về phần muốn dùng nhân lực khiêng gánh đi? Hơn nữa Vưu Kim cũng không có quyền bước vào bên trong Thánh Đàn.

Không hề nghi ngờ, điều này ít nhiều xem như một phiền toái. Tuy nhiên, cũng không tính là gì.

Nghe Tang Lâm nói như vậy, Tiêu Hoằng chỉ hơi trầm tư một lát, liền từ trong túi áo lấy ra một cái trữ kim văn, đưa cho Tang Lâm.

- Đi Vĩnh Ngạn Tinh, thu mua một ít xe linh thú đi!

Tiêu Hoằng nghiêm túc phân phó, trên sắc mặt lạnh nhạt thoáng lóe ra một tia tức giận.

-ừm!

Tang Lâm nhẹ giọng đáp lại một tiếng, liền suốt đêm chạy tới Vĩnh Ngạn Tinh, thu mua xe linh thú loại hình lớn, kỳ thật dựa theo đạo lý mà nói, thu mua Ma Văn Xa tiên tiến có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng trên đường núi nhỏ gập ghềnh, hiệu suất của Ma Văn Xa loại hình lớn, thường thường tính thực dụng so ra kém xa xe linh thú.

Trước đó Lạc Tuyết Ninh cũng định sử dụng Trân Ny Hào để vận tải, nhưng quái vật lớn Trân Ny Hào đó lại không thể xuyên qua khe nứt không gian tới Phạm Cương Tinh, mà nếu bay bình thường tối thiểu mất cả ngày.

Tuy rằng chuyện xe linh thú này chỉ là việc nhỏ, nhưng Tiêu Hoằng đã cảm nhận được toàn bộ Phạm Cương Tinh, dường như giờ khắc này đều chán ghét Tiêu Hoằng. Nhưng, Tiêu Hoằng nghĩ đi nghĩ lại, cho tới nay dường như mình cũng không có làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với Phạm Cương Tinh.

Điểm thành tựu, mỗi một điểm đều là bằng bản lãnh của mình kiểm ra.

Tuy nhiên, đối với chuyện này, Tiêu Hoằng chỉ là hiểu rõ trong lòng, sau đó liền đến chỗ suối mát phía sau nhà gỗ tắm rửa.

về phần đám người Bác Sơn cũng không có rời đi, ở lại ngay trên trường kỷ trong phòng khách Tiêu Hoằng đối phó qua một đêm.

Không thể phủ nhận, từ ngày đi theo Tiêu Hoằng tới nay, người trên Phạm Cương Tinh cũng bắt đầu xa lánh Bác Sơn. Đối với hết thảy chuyện này Bác Sơn cũng không hề nói với Tiêu Hoằng, ở trong đầu Bác Sơn xem ra, nếu đã lựa chọn đi theo Tiêu Hoằng, vậy phải nhất quyết theo tới cùng.

Trên thực tế, Bác Sơn đã có một ít hiểu biết về Tiêu Hoằng, biết rất rõ thái độ làm người của Tiêu Hoằng. Đây là một người đáng tin cậy!

Đêm khuya, đám người Bác Sơn bận rộn một ngày, cùng với Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm ở phòng trong, đều đã đi vào giấc ngủ.

Duy chỉ có một mình Tiêu Hoằng vẫn còn khêu đèn đọc sách đêm, chuyên nghiên đọc Tri thức trong sách, sau đó sửa sang lại vấn đề trước sau như một, gọi hỏi Tát Già.

Đảo mắt một đêm qua đi, tới sáng sớm. Thời điểm này, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đường núi nhỏ đi vào thung lũng, ba chiếc xe linh thú lớn đã chuẩn bị xong, không tính là mới tinh, nhưng chất lượng tuyệt đối không có vấn đề.

Không có dừng lại lâu, vừa cảm giác tỉnh lại đám người Tiêu Hoằng liền bắt đầu cho Tiên linh thảo vào hộp chất lên xe, sau đó ngựa không dừng vó, một đường hướng tới khe nứt không gian gần nhất.

Đồng thời ở trên đường, Tiêu Hoằng cũng đã lấy được liên lạc với Vưu Kim, xác mình lại địa điểm giao dịch.

Đó chính là ở ngoại ô Uyển Vị Thành, ở gần khe nứt không gian Vĩnh Ngạn Tinh, như vậy có thể tiết kiệm thời gian vận chuyển hàng hóa, Vưu Kim nghe vậy

cũng vui vẻ nhận lời, dù sao thu mua xong lượng hàng hóa này, Vưu Kim cũng định quay về Á Bình Trữ liên hợp thể.

Thời gian tới giữa trưa, khi đám người Tiêu Hoằng khống chế xe linh thú xuyên qua khe nứt không gian, chiếc hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa kia đã vô cùng chuẩn xác đậu lại ở cách khe nứt không gian không đến hai cây số.Vưu Kim cùng với hơn mười hắc y nhân, đã đứng chờ ở bên cạnh hạm.

Vưu Kim như trước là một bộ chính trang hạ thấp, trầm ổn, thu hút chú ý của người khác nhất là kia đôi mắt kính nhỏ gọng màu trà. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn ước chừng ba chiếc xe linh thú lớn xuyên qua khe nứt không gian, chậm rãi chạy tới hướng bên này.

Đợi Tiêu Hoằng đi tới hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa, vừa đúng lúc không sớm không muộn, chính ngọ mười hai giờ đúng.

Vưu Kim khẽ liếc nhìn xem Ma Văn thời gian, lại nhìn xem Tiêu Hoằng một thân ăn mặc phong cách cổ xưa, không kềm được cười cười:

- Tốt lắm! Ta luôn luôn thích người đúng giờ!

Đối với lời khen của Vưu Kim, Tiêu Hoằng không có mảy may biểu hiện, lập tức phất tay áo với Bác Sơn, ý bảo Bác Sơn mở ra xe linh thú.

- Nghiệm thu hàng hóa đi!

Tiêu Hoằng khẽ giơ tay chỉ xe linh thú phía sau, nhẹ giọng nói.

Vưu Kim không có lên tiếng, chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu cho hơn mười hắc y nhân bên cạnh. Chỉ thấy hơn mười hắc y nhân đều đi lên xe linh thú, vô cùng nhanh nhẹn tùy ý chọn ra vài cái hộp gỗ, cẩn thận kiểm tra thực hư.

Vài phút sau, hơn mười hắc y nhân liền nhẹ nhàng gật gật đầu với Vưu Kim, ý bảo không có vấn đề.

Vưu Kim cũng không có lên tiếng trả lời, chính là chậm rãi vươn tay qua trợ thủ bên cạnh. Ngay sau đó, trợ thủ liền lấy ra một cái hộp kim loại, đặt ở trên tay Vưu Kim, tiếp theo Vưu Kim liền đưa cho Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn Vưu Kim một cái, liền cẩn thận mở ra hộp kim loại, bên trong tràn đầy toàn bộ đều là trữ kim văn 100 vạn kim, vừa chẵn 34 cái, không nhiều không ít, mỗi một cái đều dùng niệm phong đặc biệt dán lại.

- Xem ra, ngươi cũng là một nhà buôn bán không tệ! Sau này có hàng hóa gì, có thể tiếp tục tìm ta, theo giá thị trường, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Bất kể thứ gì ta đều thu mua!

Vưu Kim nói xong, liền lấy ra một tấm danh thiếp, đặt trên hộp kim loại trong tay Tiêu Hoằng.

Danh thiếp đồng dạng có vẻ phi thường hạ thấp, làm bàng gỗ màu rám nắng phong cách cổ xưa, mặt trên không có tên, chỉ có một dãy số Ma Văn thông tin, không hơn không kém.

- Ngươi thật rất giống kẻ có tiền!

Tiêu Hoằng nhìn xem danh thiếp bằng gồ, thuận miệng
nói.

- Ngoại trừ tiền, ta cũng không có gì! Tuy nhiên, trước khi đi ta tặng ngươi một câu: Tiền này dùng tốt lắm, chính là căn bản của hết thảy là lực hấp dẫn nhất thế gian, đơn giản chính là quyền lực, mà quyền lực lại là thành lập trên vũ lực, mà vũ lực căn bản chính là tiền. Dong binh cần tiêu tiền, trang bị Ma Văn cần tiêu tiền... Trên thực tế chiến tranh đánh nhau chính là một chữ tiền. Đương nhiên tiền vĩnh viễn cũng không phải là vạn năng!

Vưu Kim nhẹ giọng nói, tiếp theo liền xoay người đi vào bên trong hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa.

Mà đối với những lời nói của Vưu Kim này, Tiêu Hoằng nhất thời rơi vào bên trong suy tư thật sâu.

Đồng thời ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhân viên công tác trong hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa, cũng đều đi ra bắt đầu rất nhanh chuyển từng hộp Tiên linh thảo vào bên trong thân hạm.

Mấy trầm người đồng thời hành động, đại khái chỉ mười mấy phút sau, mấy chiếc xe linh thú đã hoàn toàn dọn sạch không còn.

Ngay sau đó, chiếc hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa này không có mảy may dừng lại lâu, chậm rãi bay lên không rời Vĩnh Ngạn Tinh.

Thời điểm này trong đầu Tiêu Hoằng vẫn còn đang không ngừng suy nghĩ về câu nói của Vưu Kim. Tuy rằng không dám toàn bộ gật bừa đồng ý, nhưng vẫn còn là phi thường có đạo lý.

Tiền tài, quyền lực, vũ lực, bản thân nó chính là một mối quan hệ “kéo búa bao”. Đương nhiên, ở trong đầu Tiêu Hoằng xem ra, có tiền thực chưa hẳn có thể hình thành vũ lực cường đại, nhưng có vũ lực cường đại lại thường thường đều là thành lập dựa vào trên tài phú kếch xù.

Chưa từng có nhiều dừng lại, nhìn thấy hạm vận chuyển hành khách xa hoa kia biến mất ở phía chân trời, Tiêu Hoằng liền xách theo hộp kim loại, ý bảo đám người Bác Sơn quay trở về Phạm Cương Tinh.

Tiến vào Phạm Cương Tinh, sau đó liền phân tán tự đi về hướng của mình.

về đến Vạn Tôn Cốc, Tiêu Hoằng liền bắt đầu cầm lấy tài liệu tương ứng, chế tạo Dược văn trắng đẹp đồng thời ước định với Hà Phương, chờ tối một chút tới lấy.

Đối với chế tạo Dược Văn trắng đẹp, loại Dược văn cấp bậc không cao này, Tiêu Hoằng sớm đã như ngựa quen đường cũ, gần như nhắm mắt lại đều có thể chế tạo ra được.

Hơn nữa phí tổn đối với Tiêu Hoằng mà nói tương đối rẻ tiền, tài liệu đại khái cũng chỉ chừng hai kim tệ, có thể sử dụng được hai mươi lần. Đương nhiên, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể sử dụng Hàn băng vạn năm, cùng với kỳ thuật cao hơn để tăng số lần sử dụng lên rất cao, nhưng đâu cần thiết phải làm như vậy?

Số lần sử dụng tăng cao không thể nghi ngờ sẽ làm người sử dụng thời gian lâu hơn, kể từ đó sao bảo đảm được lượng tiêu thụ?

về phần giá cả bán ra chính là tương đối cao, nghe Hà Phương nói: trước đó tung chiêu bài giảm giá 50%, một cái chính là 1000 điểm thành tựu, như vậy hiện tại không giảm giá một cái chính là 2000.

Dù vậy, còn có điều cũng không đủ cầu đây.

Mà trên thực tế, đây cũng món lợi chính xác hợp lý! Tiêu Hoằng xem được ở trong một quyển sách. Trên thế giới, chỉ có hai loại người dễ lấy tiền nhất: một loại là kẻ có tiền, một loại khác chính là nữ nhân.

Trên thực tế, ở Ngộ Giác Tinh ngoại trừ mười bảy đệ tử cấp Cao kia, còn có đồ đệ của đệ tử cấp Cao cùng loại như Hà Phương, cũng có gia quyến của đệ tử cấp Cao.

Nhân số đó cũng đã nhiều rồi, mỗi một đệ tử cấp Cao trẻ tuổi nhất cũng đều có hơn 300 tuổi, thậm chí có ba vợ bốn nàng hầu, hậu đại thành đàn.

Đương nhiên, điều này cũng không tính phá hư quy củ, không có một quy định nào, trở thành đồ đệ của A Di La sẽ song chết không thể kết hôn.

Hơn nữa ở giới bên ngoài cũng có một lời đồn đãi nói Hà Phương chính là con gái tư sinh của Tát Già. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn đãi, không có căn cứ xác thực, mọi người suy đoán căn cứ duy nhất chính là Tát Già sủng ái Hà Phương không phải bình thường.

Tuy nhiên, với chuyện loại này Tiêu Hoằng cũng không có quá mức để ý.

Cùng lúc đó, ở bên kia, đám người Ba La đều đã tụ tập ở Phạm Cương Tinh, bên trong một căn phòng bằng đá không bắt mắt.

Dựa theo đạo lý mà nói, Ba La là nghiêm cấm bước vào Phạm Cương Tinh nửa bước, nhưng trước mắt Ba La còn có thể cố kỵ nhiều như vậy sao? Mà trọng yếu hơn là, còn có Đông Lộc trong bóng tối cường lực duy trì.

Trên cơ bản phụ trách canh gác khe nứt không gian giữa Phạm Cương Tinh và căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, đã hoàn toàn thay phiên trở thành kẻ tâm phúc tuyệt đối của Đông Lộc, khi Ba La tiến vào sẽ làm như không thấy.

Giờ phút này đám người Ba La, ở bên trong căn nhà đá đơn sơ mà bí ẩn, cũng đều thay đổi y phục dạ hành, một thân quần áo màu xám sậm, bao đầu kín mít, chỉ để lộ ánh mắt và miệng.

Đồng thời ở bên hông Cát Tư còn đeo một cái túi hành trang, bằng da, bên trong chứa một con răn cạp nong đen nhánh. Loại rắn này nếu bị căn trúng, trong vòng năm phút đồng hồ không có giải được sẽ bị chết ngay, thi thể trong một đêm sẽ hoàn toàn tan rã biến thành máu loãng, xương cốt cũng bị ăn mòn.

Trên thực tế, kế hoạch của bọn họ cũng rất đơn giản, có thể chế tạo cảnh bất ngờ bị rắn cắn là tốt nhất. Nếu không được thì trực tiếp cho Tiêu Hoằng bốc hơi khôi nhân gian.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện