Ma Ngân

Đánh Đêm (Hạ)


trước sau

Nếu là linh thú bình thường, Ba La hoàn toàn có thể dùng Chiến văn chống đỡ, nhưng trước mặt là Hàn sương long đang ở trạng thái đỉnh cao, Ba La không dám đi thử.

Không chút do dự, Ba La nhanh chóng lướt ngang, trực tiếp tránh né sương mù công kích.

Chỉ là không phải ai cũng may mắn như thế, đối mặt công kích bất ngờ, tổ 10 người có 3 tên thành viên Ngự lực hơi thấp, không tránh né kịp. Bị sương mù quét qua liền đông cứng 3 người tại chỗ, trên thân thể đầy những lỗ máu do băng vụn quét qua, nhưng đã bị đông cứng. Một lát sau, thi thể đứng đó như khối băng chầm chậm xuất hiện vết nứt, tiếp theo vỡ vụn tại chỗ.

Nhìn cảnh này, đám người Ba La biến sắc, hơi lạnh cùng băng vụn của Hàn sương long thật là kinh khủng.

- Các đơn vị không cần hoảng, chúng ta không có đường lui, mọi người nhắm ngay Hàn sương long, giết.

Ba La cố gắng khiến mình bình tĩnh, ra lệnh.

Khoảng khắc, vô số thể năng lượng dâng trào bắn về phía Hàn sương long.

Hàn sương long tự nhiên không ngốc, vỗ cánh bay lên trời, không ngừng vặn vẹo thân hình tránh né công kích, tuy rằng thường có thể năng lượng đánh trúng, nhưng không uy hiếp lớn.

Đám người Tiêu Hoằng ở mặt đất, cũng không thể nhìn một mình Hàn sương long chơi đùa, ngay khi Hàn sương long vừa bay lên, Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm lại xông vào những đối thủ cũ.

Tiếp theo đó, là một hồi hỗn chiến.

Thể năng lượng hình thái khác nhau bay tung tóe, cây cối xung quanh ngã xuống hàng loạt, bụi đất, đá vụn tung tóe.

Có Hàn sương long gia nhập, chiến đấu liền tiến vào hồi gây gấn.

Đối mặt với kẻ địch muốn giết mình, đám người Tiêu Hoằng tự nhiên không thể chờ chết, đồng thời Ba La cũng vậy, không thể nào lùi bước. Nếu không một khi tình hình bại lộ, Ba La cùng tất cả người tham dự vào đều không trốn thoát.

Nhẹ thì bị giam cầm trong không gian cả đời, nặng thì chờ tử hình tại chỗ đi.

Nên biết, nơi đây là Thánh Đàn, cho dù hắn là Đại Ngự sư, dù cho Gia Đô Đế quốc niệm hắn là Đại Ngự sư, cũng sẽ không xử nhẹ cho hắn.

Hơn nữa chức trách của hắn là bảo hộ an toàn vành đại Thánh Đàn, kết quả lại tụ tập thuộc hạ vào trong Thánh Đàn giết người, nếu chuyện này truyền ra, tuyệt đối là chuyện xấu lớn nhất thể liên hợp Gia Đô.

Đừng nói hắn chỉ là Đại Ngự sư, cho dù là Ngự hồn, cho dù là đệ tử cao cấp Của A Di La, cũng sẽ không có bao che.

Ba La đã dùng hết chiêu cuối, chiến đấu vẫn khó giải quyết, vốn chiến đấu gọn gàng đã phát triển thành hỗn chiến, quan trọng hơn là tiêu hao như thế cũng không có chút chỗ tốt.

Có ý nghĩ này, khiến áp lực trong lòng Ba La lên đến cực hạn.

Mồ hôi không ngừng toát ra trên toán, thấm sâu vào mặt nạ che mặt.

Ngược lại đám người Tiêu Hoằng càng đánh càng hăng, Hàn sương long hỗ trợ cho đám người Tiêu Hoằng tuyệt đối không ít.

Chỉ là lúc này, ở căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng chầm chậm xuất hiện một tuyển ánh sáng màu vàng, Tiêu Hoằng tự nhiên biết cái gì, Hà Phương tới lấy hàng, nhưng mà đúng là tới không phải lúc.

Không đợi Tiêu Hoằng có phản ứng, Hà Phương vui vẻ tung tăng nhảy ra.

Nhưng ngay lúc này, một viên thể năng lượng hình mũi nhọn bắn thẳng về phía Hà Phương.

-Tránh ra!

Tiêu Hoằng vẫn đang quấn lấy đám người Phác Ngân, đã toát mồ hôi như mưa, nhưng vẫn rồng to với Hà Phương.

Đối mặt tình cảnh này, Hà Phương không có chút chuẩn bị, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt, trực tiếp sững sờ tại chỗ. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ, lại có ngày ở trong Thánh Đàn xảy ra hỗn chiến kịch liệt như thế.

Nhưng tiếng quát của Tiêu Hoằng vẫn làm bừng tỉnh Hà Phương, đối mặt với thể năng lượng hình thoi, nàng lắc người theo bản năng. Nhưng ít nhiều vẫn hơi chậm, thể hình thôi xuyên qua bả vai Hà Phương, để lại vết máu thật sâu.

- A!

Hà Phương hét to một tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng là Ngự sư cấp một, Hà Phương nhanh chóng ổn định thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh dị hiện lên vẻ đau đớn, sau đó khởi động Chiến văn Bách Hoa mà Tiêu Hoằng cho nàng.

Ba La ở cực xa tự nhiên nhận ra Hà Phương, tuy rằng thực lực không ra sao, nhưng lại có địa vị cực kỳ tế nhị ở Thánh Đàn. Lúc này đụng tới Lạc Tuyết Ninh đã đủ rắc rối, lại đụng phải Hà Phương, Ba La đã không dám nghĩ tiếp nữa.

Đành phải kiên trì, quyết định hạ sát thủ, giết diệt khẩu trước rồi tính.

Nghĩ thế, Ba La liền đổi hướng, lao thẳng tới Hà Phương, dựa vào thực lực Đại Ngự sư thì xử lý Hà Phương là rất dễ dàng.

Nhưng Ba La vừa quay đầu, Gia Nại Cầm lại chắn trước mặt hắn.

- Đối thủ của ngươi là ta, khi dễ tiểu cô nương, đúng là không có nhân phẩm.

Gia Nại Cầm cười lạnh nói, mở Chiến Văn đánh về phía Ba La.

Nửa giờ trôi qua, chiến đấu vẫn tiếp diễn, nhưng mà chiến cuộc đã bắt đầu nghiêng dần về phía đoàn người Tiêu Hoằng, tổ 10 người tiếp viện bây giờ chỉ còn 4.

về phần Hà Phương, tuy rằng bị thương, phần lớn ở trong trạng thái trốn tránh trối chết, nhưng ngẫu nhiên bắn ra một cái thể năng lượng Bách Hoa, cũng làm đám người Ba La lãnh đủ.

Mà Hà Phương xuất hiện, giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Không chỉ thế, Ba La chiến đấu với Gia Nại Cầm lúc này cũng rơi xuống thế yếu, Ba La không có cách nào, cô gái xinh đẹp trước mặt này, thủ đoạn lại hoàn toàn ngược lại với dung mạo.

Sắc mặt Ba La không khỏi tràn ngập sợ hãi, rõ ràng lúc này Ba La đã không có chút phần thắng, tiếp
tục tiêu hao, sẽ chỉ có một hậu quả: đó là chết.

Nghĩ tới đó, trong lòng Ba La không khỏi tuyệt vọng, rút lui, bỏ lại những thi thể đồng bọn? Sẽ dễ dàng tra ra thân phận, đến lúc đó hắn không thoát khỏi liên can, nhưng nếu không trốn? Vậy thì phải chết.

Trăm điều rối rắm, cuối cùng Ba La vẫn quyết định rút lui, dù sao có tiếp tục chém giết nữa cũng vô ích, còn không bằng kiên trì trốn khỏi chỗ này, ngày sau hãy tính.

- Từ bỏ nhiệm vụ, rút lui!

Ngừng một lát, Ba La phát ra mệnh lệnh, tiếp theo lao tới dốc núi gần đó, đám người Phác Ngân cũng bỏ chạy khắp nơi, nháy mắt tan đàn xẻ nghé.

Thấy thế, đám người Tiêu Hoằng làm sao có thể buông tha? Nơi này là Vạn thảo viên, chẳng lễ là chỗ muốn tới thì tới muốn đi thì đi hay sao?

Tuy rằng không có người bên mình chết, nhưng vẫn có người bị thương.

- Còn muốn chạy? Ở lại đi!

Thấy một tên Ngự sư cấp bốn áo xám muốn lách qua mình, Tiêu Hoằng gầm lên, Hấp Bàn Chiến văn tóm chặt lấy Ngự sư cấp bốn này, sau đó dùng sức.

Ầm!

Trực tiếp ném tên áo xám này xuống đất.

Dùng sức rất lớn, thậm chí còn nghe được tiếng xương vỡ vụn, nháy mắt mất đi phân nửa sức chiến đấu. Tiếp theo Tiêu Hoằng đấm đá mấy cái liền đánh cho tên áo xám này tàn phế, khởi động Lưu văn đuổi theo người gần nhất.

Gia Nại Cầm cùng Lạc Tuyết Ninh cũng thế, đồng loạt đuổi theo Ba La và Phác Ngân.

Các nàng cũng nghĩ như Tiêu Hoằng, đánh xong rồi chạy, không dễ thế đâu.

Nhìn hai con cọp cái Gia Nại Cầm và Lạc Tuyết Ninh càng đuổi càng gần, lên đến triền núi còn phải đối mặt với cạm bẫy Ma Văn khó xơi, Phác Ngân không khỏi hoảng lên.

Ba La cũng vậy, đành phải thường quay đầu bắn ra thể năng lượng liên tục, muốn bức lui Gia Nại Cầm, nhưng nói dễ hơn làm?

Chẳng qua hắn tốt hơn Phác Ngân một chút, bởi vì hắn là Đại Ngự sư cấp một, có được Dực văn có thể chạy thoát đường sống.

Thấy Phác Ngân đã bị cạm bẫy Ma Văn dây dưa, Ba La liền dứt khoác. Phác Ngân căn bản không cứu được, tiếp tục bị Phác Ngân kéo chân, chỉ có thể chôn vùi cả hai.

- Giữ kín miệng mình, ta bảo đảm cho cả nhà ngươi.

Đây là một câu cuối cùng của Ba La, tiếp theo liên tiếp tấn công Gia Nại Cầm, sau đó mở cánh Ma Văn bay lên trời.

Nhìn Ba La thoát đi, Gia Nại Cầm tự nhiên biết rõ giặc cùng đường đừng đuổi, đối mặt ba viên thể năng lượng bắn tới, Gia Nại Cầm nhanh chóng tránh né.

Nhưng Gia Nại Cầm mới tránh né một nửa, sắc mặt biến đổi, lại làm chậm động tác tránh né.

Phốc!

Ngay sau đó, một thể năng lượng xẹt qua bả vai Gia Nại Cầm, để lại vết thương, máu phun ra.

Lạc Tuyết Ninh chỉ cách Gia Nại Cầm hơn 10m, đã chế ngự được Phác Ngân, đồng thời cũng thấy rõ cảnh Gia Nại Cầm bị thương, không khỏi nhíu mày.

- Vừa rồi ngươi có thể tránh, vì sao không tránh?

Lạc Tuyết Ninh ép hỏi.

-Ui da.

Gia Nại Cầm không trả lời, yếu ớt rên một tiếng, trực tiếp té xuống mặt cỏ.

- Ngươi ti bỉ, ngươi cố ý có phải không? Ngươi muốn được Tiêu Hoằng đồng tình, tiếp tục dưỡng thương ở trong này phải không?

Trong lòng Lạc Tuyết Ninh nổi lửa giận, nắm đấm đánh mạnh xuống lưng Phác Ngân, suýt nữa trực tiếp đánh chết hắn.

Gia Nại Cầm không trả lời, cứ nằm yên trên mặt đất.

Ở bên kia phần lớn là Ngự sư cấp ba bốn, cộng thêm cạm bẫy Ma Văn và Hàn sương long ngăn chặn, Tiêu Hoằng bắt được 3 tên đánh lén.

Tính cả Phác Ngân cùng tên trước đó, tổng cộng 5 tên tù binh đánh lén.

Dùng dây gai trói chặt ba tên này, để Hàn sương long kéo theo, Tiêu Hoằng dẫn Tiêu Hoầng đi tới triền núi.

- Lạc Tuyết Ninh! Gia Nại Cầm!

Đi xuống triền núi, Tiêu Hoằng nhìn bóng tối trước mặt, hô lớn.

Thung lũng trở lại yên bình, không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng dội lại của Tiêu Hoằng, không khỏi làm cho trong lòng Tiêu Hoằng có ý nghĩ không hay.Vội cho chim ưng năng lượng vòng vèo trên bầu trời xem xét, Tiêu Hoằng liền thấy được ở trên triền núi, Gia Nại Cầm cùng Lạc Tuyết Ninh nằm dưới đất không nhúc nhích, bên cạnh là Phác Ngân bị đánh hôn mê.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện