Nhìn Tát Già biến mất ngoài cửa, Tiêu Hoằng tạm thời không để ý tới đám người Điền Tân, mà vội vàng chữa trị vết thương cho Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Câm, trừ bỏ vêt sẹo, sau đó mỗi người một viên Văn đan bổ huyêt.
Thu xếp xong hai người, Tiêu Hoằng mới âm lãnh nhìn sang đám người Điền Tân, lúc này bọn họ đẵ toát đầy mồ hôi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhưng trong lòng họ cũng rõ ràng, tuyệt đối không thể khai ra người ở sau màn, bằng không bọn họ sẽ mất đi cơ hội dùng lực lượng bên ngoài hộ mệnh, đồng thời cũng sẽ không có ai chăm lo người nhà của họ.
Lúc này, 5 người đều đã chuẩn bị sẵn sàng tra tấn vô tận, huống chi trong đó còn có Tát Già, xong rồi.
Trái lại, vẻ phẫn nộ của Tiêu Hoằng đẵ trở lại bình thản, chỉ là trong mắt vẫn lạnh băng, cầm lẩy túi da linh thú bên cạnh, bên trong không ngừng nhúc nhích, hé mở ra xem, bên trong là một con rắn độc.
Bùm!
Tiếp đó, Tiêu Hoằng ném thật mạnh túi da linh thú xuống đất, cái túi nhúc nhích, liền ngưng bặt.
Cùng với âm thanh chợt vang lên, trong lòng đám người Điền Tân không khỏi căng thẳng, khẽ run một chút.
Tiêu Hoằng vẫn không nói một lời, cũng không có vẻ ép hỏi, rút Tập Tổ chiến đao, Tiêu Hoằng từng chút một chầm chậm cắt bỏ đầu rắn ở trước mặt mọi người, động tác rất chậm, rất cẩn thận.
Theo lẽ thường, giết một con rắn độc mà thôi, không có gì quá lắm. Nhưng lúc này, đám người Điền Tân lại cảm thấy tim mình đập mạnh, mí mắt co giật, mơ hồ có cảm giác như Tiêu Hoằng không phải đang cắt đầu rắn, mà là đầu người.
Tiêu Hoằng căn bản không để ý tới phản ứng của đám người Điền Tân, để đầu rắn vào bình thủy tinh, tiếp theo lột da rắn, nuốt mặt rắn, loại bỏ nội tạng, liền cắt thịt xỏ xâu, ngay trước mặt đám người Điền Tân, dùng Ma Văn đun nóng bắt đầu nướng thịt rắn.
Con rắn này vốn dùng để ám hại Tiêu Hoằng, nhưng bây giờ lại biến thành món ăn của Tiêu Hoằng, giống như đang nói rõ tất cả kế hoạch âm hiểm của họ đã thất bại hoàn toàn. Ban đầu là thợ săn, bây giờ thành con môi, trở thành thức ăn.
10 phút trôi qua.
Ngoại trừ tiếng thịt rắn nướng phát ra tiếng xèo xèo, trong phòng không có âm thanh gì khác. Tiêu Hoằng cũng không tra hỏi những người này.
Trái lại, đám người Điền Tân, Mình Giai, đã khẩn trương không thôi, bởi vì bọn họ không biết Tiêu Hoằng sẽ ra tay lúc nào, lúc nào sẽ giết bọn họ.
Thực ra, lúc này Tiêu Hoằng muốn giết họ là hoàn toàn hợp tình hợp lý, không ai có thể kiếm cớ nào.
Thường nói, cái chết không đáng sợ, đáng sợ là chờ đợi cái chết.
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng, vẫn không lên tiếng, bản thân ăn thịt rắn, hành động nhìn như bình thường, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, đám người Điền Tân liền cảm nhận được áp lực tâm lý rất lớn.
Muốn lên tiếng cầu xin? Nhưng Tiêu Hoằng căn bản không quan tâm tới họ. Thật khó mà tưởng tượng mới mấy ngày trước, Điền Tân xuất hiện ở trong này, vẫn còn hung hăng vênh váo, muốn đuổi Tiêu Hoằng khỏi chổ này. Hôm nay lại thành tù nhân của Tiêu Hoằng, lúc nào cũng có thể bị Tiêu Hoằng giết.
Tuy rằng lúc này Tiêu Hoằng không nói gì, không làm gì, nhưng lại là tra tấn khủng khiếp vào tâm lý của đám người Điền Tân.
- Tiêu... Tiêu Hoằng, ngươi muốn làm gì?
Cuối cùng Mình Giai không nhịn được, lên tiếng hỏi, toán đầy mồ hôi.
- Có tin không, 5 người các ngươi, chỉ cần ta muốn là có thể giết hết.
Tiêu Hoằng xé một miếng thịt rắn, nói:
- Nhưng mà, các ngươi cũng không phải không có chút đường sống.
- Muốn chúng ta nói ra người bỏ chạy là ai? Ta khuyên ngươi đừng có mơ.
Bỗng nhiên Phác Ngân lên tiếng.
Tiêu Hoằng mỉm cười, chẳng qua nụ cười này lại lạnh buốt, kẻ nào trốn sau tấm màn đen, Tiêu Hoằng biết rõ ràng, chỉ là không có chứng cớ trực tiếp mà thôi.
Chẳng qua, trong lòng Tiêu Hoằng đã có kế hoạch.
Đã có người muốn dồn Tiêu Hoằng vào chỗ chết, như vậy để xem
cuối cũng là ai chết, ai tàn nhẫn hơn, tất cả đều là bị bức ra.
Bước vào sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, vuốt đầu Hàn sương long, ánh mắt Tiêu Hoằng hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng khổ sở.
- Tiêu Hoằng ta không muốn chống lại ai, vì sao mặc kệ đến chỗ nào cũng sẽ bị người ta coi là cái đinh trong mắt?
Tiêu Hoằng nhìn Hàn sương long, một mình yên lặng cảm thán nói.
- Đây là số mệnh trong truyền thuyết, trốn không thoát đâu.
Tiếng nói già yếu hơi the thé bông vang lên sau lưng Tiêu Hoằng.
Nghe giọng nói xa lạ này, Tiêu Hoằng liền trở nên cảnh giác, lập tức xoay người. Tiêu Hoằng nhìn thấy trong bóng tối, có một cái bóng người thấp bé, tay chống gậy, khập khiễng đi về phía Tiêu Hoằng.
Từ từ đến gần, diện mạo cái bóng thấp lùn kia cũng hiện lên, mái tóc trắng xám, lộn xộn xõa trên đầu như bụi cỏ xám, con mắt đục ngầu, thậm chí không còn thấy được tròng mắt ở chỗ nào, chỉ có màu xám xịt, làn da xám xạm, quần áo rách rưới.
Tay chống gậy gồ, tay còn lại quấn chuỗi tràng hạt, cao khoảng 1.6 m, lưng hơi còng.
Cảm giác đầu tiên, là người này giống như thi thể đã chết thật lâu đang bước đi.
- Ngươi là ai?
Tiêu Hoang cảnh giác hỏi.
- Tiểu tử ngươi, vừa mới thu 30.000 điểm thành tựu, liền không quen biết nữa?
Lão già lùn kia nói.
Tiêu Hoằng liếc Hàn sương long, không có chút hành động lạ gì, cứ vùi đầu gặm Hàn băng vạn năm.
- Nói vậy, ngài chính là Thương Luân tiền bối, sao ngài lại ở đây?
Tiêu Hoằng đầy cảnh giác hỏi.
- Ta không có mặt ở đây, vậy thì ngươi đã sớm chết rồi, còn đứng đây nói chuyện với ta? Ngươi nghĩ rằng ta và đại bảo bối xuất hiện ở đây, là trùng hợp hay sao?
Thương Luân chống gậy, khập khiễng đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, lạnh nhạt nói, ngón tay khô quắp vuốt ve Hàn sương long.
Hàn sương long vẫn cứ ngoan ngoãn như cũ.
- Nói vậy, là Thương Luân tiền bối đã cứu vãn bối?
Tiêu Hoằng thoáng khách khí nói.
- Không tính là thế, đi ngang qua mà thôi.
Thương Luân lạnh nhạt đáp.
- Quên đi, ta cũng không có gì tạ ơn ngài, chỉ là không biết tiền bối đến đây vì chuyện gì?
Tiêu Hoằng nghe thế, trực tiếp quay lại vuốt đầu Hàn sương long.
về phần Hàn sương long, vẫn rất là ngoan ngoãn.
- Rất đơn giản, vừa rồi ta quan sát một chút, cảm thấy ngươi cũng được, làm
trợ thủ của ta, thế nào?
Thương Luân ung dung hỏi.
- Làm trợ thủ của ngài, đi Phong ma cốc? Thôi đi.
Tiêu Hoằng quay đầu trả löi, tiếp theo đi lên triền núi.
- Không cần đi Phong ma cốc, ở trong này là được rồi, chỉ cần ngươi giúp ta trông một loại thực vật, tên là Quỷ châm thảo, 10 ngàỵ một lần, ta muốn 100 gốc, môi gốc 100 điểm thành tựu, sao hả? Nhưng mà nhất định phải trong vòng 10 ngày.