Hắc Trạch Sâm vừa nhấc tay, trên bầu trời, rậm rạp bia mộ băng đập xuống Hắc Trạch Sâm.
Không đợi Hắc Trạch Sâm phản ứng lại, vô số bia mộ băng liền đánh vào người hắn, nháy mắt hình thành núi băng, đồng thời mặt đất còn hình thành ba cái vòng sáng. Tiếp đó, ba vòng sáng đột nhiên trồi lên ba tấm bia băng, tiếp theo tất cả Hàn băng vạn năm màu tím đồng loạt nổ tung.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, Hàn băng vạn năm màu tím văng khắp nơi.
Lúc này, mọi người ở quảng trường trung tâm ngây ngốc, trong đó bao gồm cả quốc vương Khang Du, Tần Nhược Bạch, có cả bản thân Tát Già.
Một đám há mồm, nhìn Hàn băng vạn năm bùng nổ, bọn họ không dám mơ tới Tiêu Hoằng yếu ớt trước mặt Hắc Trạch Sâm, nhưng lại dám chủ động công kích Hắc Trạch Sâm.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, tuy ràng thực lực Tiêu Hoằng yếu ớt, nhưng ánh mắt tràn đầy không khuất phục, trước mặt kẻ địch cũng không có chút yếu thế hay xin tha.
Gióng như dù có chết, cũng phải cắn xuống một miếng thịt của đói phương.
Ánh mắt như vậy, không khỏi làm mọi người phát lạnh.
Chỉ là sau đó, Hàn băng vạn năm tản ra, Hắc Trạch Sâm vẫn đứng yên ở đó, trên người có một tầng khí màu xám nhàn nhạt, công kích của Tiêu Hoàng không chút ảnh hưởng tới Hắc Trạch Sâm.
- Ngoại đồ cấp thấp, lại dám có gan công kích đệ tử cao cấp, đúng là tội không thể tha, hôm nay không ai cứu được ngươi.
Hắc Trạch Sâm lớn tiếng quát, khí màu xám trên người càng sôi trào hơn.
- Là ngươi ra tay muốn giết ta trước.
Tiêu Hoằng mặt lạnh băng, kẽ răng nghiến ra mấy chữ.
- Ta giết ngươi thì được, nhưng nếu ngươi đánh trả, đó là tội chết.
Hắc Trạch Sâm âm trầm quát, sau đó xòe tay, lại bắn ra bó năng lượng màu xám về phía Tiêu Hoang.
Lần này Tát Già cũng muốn cản trở, nhưng ra tay lại chậm hơn, những người khác khẩn trương muốn ngừng thở.
Lần này, theo họ thấy Tiêu Hoàng chạy trời không khỏi nắng, đồng thời họ cũng cho ràng đây là Tiêu Hoằng gieo gió gặt bão. Chỉ là ngoại đồ, gặp Hắc Trạch Sâm đại nhân, cúi đầu nhận lỗi là không phải xong rồi sao? Đừng có cứng đầu, bây giờ hay rồi, mạng nhỏ cũng tiêu luôn.
Nhưng trong khi mọi người cho ràng Tiêu Hoàng chạy trời không khỏi nắng, Hàn sương long ở bên cạnh Tiêu Hoàng đột nhiên tiến tới, trực tiếp chắn ngay trước mặt Tiêu Hoằng, phun ra băng đá dày đặt vào bó năng lượng màu xám của Hắc Trạch Sâm.
Nói thể nào Hàn sương long cũng là Vũ thú siêu cấp Ngự hồn, hai cổ năng lượng đối đầu, nháy mắt phát ra tiếng nổ nặng nề.
Chẳng qua Hắc Trạch Sâm là Ngự hồn cấp bốn, thật sự quá mạnh mẽ, sau va chạm ngắn ngủi, bó năng lượng màu xám của Hắc Trạch Sâm vẫn đánh thẳng vào thân thể Hàn sương long.
Khoảng khắc, Hàn sương long khổng lồ bị đánh bay mấy chục thước, lăn lộn một vòng mới ngừng lại, xương màu lam trước người đã đầy vết rạn, lập tức suy yếu vô cùng.
Đồng thời bị cổ lực lượng đánh sâu vào, Tiêu Hoàng cũng không khỏi lui lại mấy bước.
Tuy rằng trong lòng Tiêu Hoàng cực kỳ phẫn nộ, tràn ngập không cam lòng, nhưng thực lực bày rõ ra đấy, trong lòng Tiêu Hoàng đang nhỏ máu, đồng thời bị cổ phẫn nộ này kích thích, vật thể hình trứng trong người dường như càng đập nhanh hơn.
Chẳng qua, ngoại trừ đập lên, không có phản ứng khác.
Hai tay xiết chặt không khỏi run lên, hai mắt lạnh băng muốn phim lửa.
Không có lúc nào như lần này, Tiêu Hoằng cảm giác mình nhỏ yếu như thế.
- Súc sinh vướng bận, còn con kiến Tiêu Hoằng kia, ngươi cho rằng có thể tránh được tội chết xâm phạm ta hay sao? Nói cho ngươi, không thể nào.
Nói xong, Hắc Trạch Sâm lại nhấc tay, chuẩn bị dùng toàn lực cho Tiêu Hoằng và Hàn sương long một đòn chí mạng.
Đương nhiên, lúc này Tát Già tuyệt đối không thể ngồi yên, dù là Tát Già biết rõ mình ra tay sẽ đẩy tình thế tới mức không thể vãn hồi, nhưng thân là đại đệ tử, hắn không thể cho Hắc Trạch Sâm muốn làm gì thì làm.
Chỉ là Tát Già vừa định tiến lên, Hắc Trạch Sâm mới nhấc tay, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng rít không khí.
Vốn Hắc Trạch Sâm đang nhấc tay lên cũng nghe được âm thanh này, tay vừa nhấc cũng thu lại. Ngay sau đó, một thứ vật lạ như tia chóp xẹt qua ống tay áo Hắc Trạch Sâm, để lại vết cắt nhỏ.
Ầm ầm!
Tiếp đó, vật lạ kia đánh thẳng vào tấm bia đá gần đấy, ban đầu chỉ là vết đen nhỏ, tiếp theo liền lan tràn vô số vết nứt. Nháy mắt, tấm bia đá cao mấy chục thước đã sụp đổ.
Đồng thời, một chiếc lá cây bình thường lơ lửng rơi xuống ở chỗ hình thành vết đen trên bia đá lúc ban đầu.
- Chỉ là một chiếc lá cây, có thể tạo ra uy lực lớn như thế?
Ma Sở vẫn im lặng ngồi tại chỗ không khỏi hô lên, nhướng mày.
Ở sau lưng hắn, Lạc Tuyết Ninh vẫn hung hăng vặn tay véo Ma Sở, ý tứ quá rõ ràng, là bảo Ma Sở đứng lên giúp Tiêu Hoàng. Nhưng Ma Sở chết sống cũng không đứng dậy, không phải hắn không muốn giúp Tiêu Hoằng, mà là hắn quá kiêng kỵ Hắc Trạch Sâm.
Đồng thời cấp bậc Ngự lực của Ma Sở cũng kém hơn Hắc Trạch Sâm, ở Thánh Đàn vẫn luôn là người tốt, gương mẫu không tranh với đời.
Nhìn lại Hắc Trạch Sâm thấy cảnh này, sắc mặt trịch thượng liền hiện lên một tia cảnh giác.
- Là ai, dám nhiều chuyện, cút ra cho ta!
Hắc Trạch Sâm quét mắt về phía bắn ra lá cây, quát lớn.
Ở xa xa không có lời đáp lại,
chi thấy được ở trong góc tối có cái bóng thấp bé khập khiễng đi tới.
Khoảng cách không tới 50m, cái bóng kia hiện ra rõ ràng, chính là Thương Luân giống như cây khô, tay chống trượng gỗ cũ nát.
- Thương Luân, thì ra là ngươi? Không ngờ ngươi còn chưa chết, chẳng lẽ ngươi muốn cứu Tiêu Hoằng? Nói cho ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách, cái lão già không có nhà để về kia!
Hắc Trạch Sâm nhìn Thương Luân, mặt lạnh nói, giọng diệu không chút lễ số hay yếu thế, vẫn cứ trịch thượng không ai bì nổi.
Giống như hắn muốn lập uy ở chỗ này, trấn trụ tất cả mọi người.
Thương Luân cũng không nổi giận, ngược lại cười khễ, tiếp theo dùng giọng quỷ dị nói:
- Cứu Tiêu Hoàng? Ngươi suy nghĩ nhiều, lão già ta không có giao tình với hắn, mặc kệ ngươi bóp chết hắn hay là băm thành mảnh vụn, cũng không có chút quan hệ gì tới ta. Nhưng mà ngươi dám khi dễ đại bảo bối của nhà ta, lão già ta không thể không đứng ra lo chuyện này. Tục ngữ nói rất hay, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, huống chi là cái vật bự như thế này. Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu tinh lực cho đại bảo bối hay không, ngươi đền không nổi đâu.
- Xem mặt chủ? Bằng vào ngươi? Cút!
Hắc Trạch Sâm nói xong, vung tay lên, nháy mắt hình thành đoàn xoáy màu xám như gió lốc rít gào ụp thẳng vào Thương Luân, muốn trực tiếp cuốn bay Thương Luân đi, đuổi con "ruồi bọ" này đi chỗ khác.
Chỉ là Thương Luân vẫn khập khiễng đi tới trước, nhìn cổ gió lốc này, vẫn cứ mỉm cười, không có ý tránh né, chỉ nhẹ nhàng bấm chuỗi tràng hạt quấn trên cánh tay.
Vù!
Cơn gió lốc dữ tợn trực tiếp quét qua người Thương Luân, thậm chí một góc quần áo rách rưới cũng không xốc lên được, chẳng qua rừng cây sau lưng Thương Luân bị gió lốc xám quét ngang, trực tiếp thành đất bàng, thân cây thật to bị nhổ tận gốc.
Mọi người trên quảng trường trung tâm nhìn cảnh này, trong lòng đập rộn lên, nhẹ nhàng tránh né như thể? Bọn họ không dám tưởng tượng được, càng làm họ thấy quỷ dị là mọi người không hề cảm nhận được một chút sóng Ngự lực nào trên người Thương Luân, không khác gì lão già bình thường.
Đồng thời, Thương Luân đã chầm chậm bước tói trước mặt Hắc Trạch Sâm, vẫn cứ mỉm cười nhàn nhạt:
- Ngươi là tam sư huynh, nắm giữ Vệ đội Thánh Vực, lão già ta không dám chọc tới. Hôm nay ngươi đến đây, đơn giản là mới thăng cấp xong, tới đây khoe khoang trước mặt các sư huynh sư đệ. Mục đích của ngươi đã đạt tới, theo ta thấy chuyện này cứ bỏ qua đi, mọi người nước giếng không phạm nước sông, sao hả?
- Dựa vào lão già ngươi, dám nói điều kiện với ta? Ngươi xứng hay sao? Cút!
Hắc Trạch Sâm không kiên nhẫn quát, tiếp theo đánh một đấm vào bụng
Thương Luân.
Lần này, Thương Luân dường như không "may mắn" như thế, một đấm này thật là nặng, trực tiếp đánh bay Thương Luân lên trời cao hơn 10 m, sau đó té nặng xuống đất như một cái bao cát, tiếp đó không còn chút sức sống.
- Ngu xuẩn, tới chịu chết.
Hắc Trạch Sâm khinh thường nói, tiếp theo định nhìn vào Tiêu Hoàng. Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Hắc Trạch Sâm chợt động, ở trên tay hình thành mấy đốm sáng màu xanh lục.
Nhưng Hắc Trạch Sâm lập tức cố trấn định, làm ra vẻ uy nghiêm, thu hồi toàn bộ Chiến văn, chỉ có ánh mắt vân hung ác. Chỉ là phía sau hung ác đó, lại che giấu khác thường không cho ai biết.
- Chuyện hôm nay, ta nghĩ như vậy là thôi, Tiêu Hoằng chi là con kiến, ta lười ra tay.
Bỗng nhiên Hắc Trạch Sâm nói, tiếp theo tay chắp sau lưng, cố ý che giấu đốm xanh lục, tránh bị người ta nhìn thấy, tiếp theo liếc Tiêu Hoàng, trong lòng chợt động.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng chật vật khó coi, nhưng vẫn đứng ở đó, không chút yếu thế. Theo lễ thường, thực lực Tiêu Hoằng thật khó coi ở trước Hắc Trạch Sâm, nhưng mà ánh mắt kia, lạnh buốt như băng giá, không khỏi làm trong lòng Hắc Trạch Sâm chợt biến đổi.