Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ý cười nhàn nhạt trên mặt Áo Thác càng đậm hơn, rõ ràng tâm tình của hắn rất tốt, tiếp theo bước tới chỗ ngồi của mình. Ở đó không có ghế dựa, chỉ có máy cố định xe lăn, khỏi phải nói công dụng.
- Này, ngươi, đi dọn ghế dựa tới đây, hơn nữa có thời gian gỡ cái máy cố định xe lăn đi, ta không cần nữa.
Áo Thác tùy tiện nói với một nhân viên.
Sau đó, nhân viên này vội dọn tới một cái ghế kim loại, Áo Thác liền thoải mái ngồi xuống.
Áo Thác hoàn mỹ trở về, nhìn vẻ hưng phấn của Áo Thác, phòng điều khiển cũng tràn đầy không khí thoải mái, chỉ là trong mắt mọi người vẫn tràn ngập kinh dị.
- Áo Thác chủ soái, ngài còn chưa nói, thân thể của ngài khôi phục như thế nào?
Áo Tây Đa đứng cạnh Áo Thác, trong ánh mắt vẫn tràn ngập ngạc nhiên, hơn nữa càng cảm thấy khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Áo Thác. Ngoại trừ làn da hơi hồng mịn hơn một chút, gần như không có gì khác thường, hơn nữa hết sức linh hoạt.
- Thánh Đàn này đúng là nơi tàng long ngọa hổ, nhất là Dược sư, quả thật cao mình. Có lẽ Tát Già chỉ xem như đứng đầu mặt ngoài, ngoại trừ hắn còn có đại ân nhân Thương Luân của ta, và Tiêu đại sư Tiêu Hoằng.
Áo Thác không chút cố kỵ nói.
Nhưng nói ra cái tên Tiêu Hoằng, lại làm mọi người có vẻ khác thường. Có thể ở trong phòng điều khiển Tiên Nữ, có mấy ai là loại bình thường? Cái tên Tiêu Hoằng được bọn họ khắc sâu, Phục Thản Đế Quốc gọi là đại ma đầu.
Bọn họ thật không ngờ, lúc này Áo Thác lại nhắc tới cái tên đó.
Thấy mọi người biến sắc, Áo Thác trừng mắt, cao giọng hơn:
- Cái gì? Tại sao nhắc tới Tiêu Hoằng, các ngươi lại có bộ dạng cá chết đó. Ta nói cho các ngươi, thân thể Áo Thác ta chính là được Tiêu đại sư Tiêu Hoằng trị khỏi, các ngươi không thấy được kỹ thuật Tiêu Hoằng, các ngươi chưa gặp qua bản thân Tiêu Hoằng, đừng có vọng tưởng đánh dấu Tiêu Hoằng. Cho dù các ngươi có thành kiến với Tiêu Hoằng, ta cùng phải nói, Tiêu Hoằng là ân nhân của Áo Thác ta, cả đời Áo Thác ta phải cảm tạ hắn.
Áo Thác nói thế, Khoa Lạc lại run sợ đi tới, bộ dạng run như cầy sấy, về phần những lời Áo Thác mới nói, hắn cùng nghe được.
- Chủ soái, chuyện không thoải mái xảy ra lúc trước, đã tra ra manh mối, đây là báo cáo xử lý, mời ngài xem qua.
Khoa Lạc nói xong, lấy ra số tài liệu đưa cho Áo Thác.
Áo Thác nhướng mắt, nhìn bộ dáng lo sợ của Khoa Lạc, sắc mặt không thay đổi, cúi đầu tiện tay lật xem, không thể nói cảm giác này thật là tốt.
- Xem ra hiệu suất làm việc của ngươi không tệ, cứ vậy đi. Nhớ kỹ, làm việc phải cẩn thận.
Áo Thác trả tài liệu về, nói.
- Cảm tạ Áo Thác chủ soái.
Nghe thế, Khoa Lạc mới coi như yên lòng.
- Đừng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Hồng Lượng, nếu không phải hôm qua hắn cầu xin, bây giờ ngươi đã cuốn gói chạy lấy người rồi.
Áo Thác nói thêm.
- Vâng, vâng.
Khoa Lạc vội nói, vốn còn muốn hỏi Hồng Lượng có quan hệ gì với Áo Thác, nhưng nghĩ lại liền không dám.
Ở bên kia, sau khi Áo Thác rời đi, cái giường gỗ của Tiêu Hoằng lại bị Thương Luân chiếm giữ. Tiêu Hoằng cũng không để ý, vẫn tiếp tục chấp hành kế hoạch của mình, ra lệnh Bác Sơn gom góp số lượng lớn tài chính, ngày mai cố gắng thu mua thật nhiều hạm vận tải Ma Văn trong hội đấu giá Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển.
Chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, ngành nghề vận chuyển liên hành tinh trên Vĩnh Ngạn Tinh sẽ hoàn toàn nằm trong tay Tiêu Hoằng, cũng tuyên bố lần đầu tiên Tiêu Hoằng có được thủ đoạn uy hiếp đến Thánh Đàn.
Bởi vì một bộ phận tiếp tể Thánh Đàn, đều dựa vào Vĩnh Ngạn Tinh, nhất là cung cấp lương thực.
Đương nhiên, cái này còn chưa đủ, dù sao còn có những hành tinh khác có thể cung cấp vận chuyển, chuyện Tiêu Hoằng phải làm là nắm giữ toàn bộ bọn họ.
Vây quanh toàn bộ Thánh Đàn, sau đó lớn mạnh sức chiến đấu trong tay, cuối cũng là báo thù... Trong lúc Tiêu Hoằng căn dặn một loạt hành động với Bác Sơn, chuẩn bị tiến hành tu luyện, Ma Văn thông tin trong tay Tiêu Hoằng lại rung lên, người gọi là dãy số xa lạ.
Nhìn con số, Tiêu Hoằng phát hiện người gọi là nhân viên chính phủ Gia Đô đế quốc.
Thấy thế, phản ứng đầu tiên của Tiêu Hoằng đó là Áo Thác, chẳng qua Tiêu Hoằng có dãy số của Áo Thác, hơn nữa còn là gọi cho Ma Văn thông tin của Hồng Lượng.
Cho nên vì bảo hiểm, Tiêu Hoằng đeo kính chụp mũ, che lấp mái tóc trắng, sau đó mới bấm nghe.
Màn hình hiện lên là Khoa Lạc, thấy Tiêu Hoằng đã trải qua ngụy trang, Khoa Lạc không khỏi cúi đầu, tỏ vẻ xin lỗi.
- Hẳn ngài là Hồng Lượng, ông chủ Tập đoàn Thợ Săn. Trước tiên ta tỏ vẻ xin lỗi ngài, vì trung tâm quản lý giao thông sai lầm mà dẫn đến rắc rối không đáng có, mong lượng thứ.
Khoa Lạc khách khí nói, kỳ thật theo lý thì Khoa Lạc không cần thiết phải khách khí như thế, nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng thì không giống.
Nếu hôm qua Tiêu Hoằng không nói một tiếng giúp cho Khoa Lạc, bây giờ không biết Khoa Lạc đã trôi dạt đi về đâu nữa.
- Không có vấn đề gì, không phải đã có bồi thường hay sao?
Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp.
- Mặt khác, còn cảm tạ hôm qua Hồng tiên sinh đã giải vây cho tại hạ.
Khoa Lạc nói tiếp.
- Không khách khí.
Tiêu Hoằng vẫn trả lời có lệ.
- Mặt khác có một việc, đó là gần đây trung tâm quản lý giao thông đang xét duyệt một ít tập đoàn vận chuyển liên hành tinh nổi tiếng, chuẩn bị ban phát giấy chứng nhận miễn kiểm tra đế quốc. Không biết Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn của Hồng tiên sinh có hứng thú hay không?
Khoa Lạc nói tiếp, thực ra nào có cái gì xét duyệt, đây là Khoa Lạc muốn trả ân tình cho Tiêu Hoằng, dù
sao Khoa Lạc có thể giữ được chén cơm này, hoàn toàn là nhờ câu nói của Tiêu Hoằng.
về phần giấy chứng nhận miễn kiểm tra, ở trong mắt người Gia Đô, nói trắng ra là bảng hiệu, đại biểu quy tắc tuyệt đối, đi trong biên giới Gia Đô đế quốc, hạm vận tải có thể được miễn kiểm tra, ít nhiều cũng tiện lợi hơn.
Thực ra ở Gia Đô đế quốc, cũng chỉ có 2 cái tập đoàn có được chứng nhận miễn kiểm tra, trong đó một là Công ty Khắc Lạc Y, đầu sỏ vũ khí Gia Đô đế quốc, còn một là Tập đoàn liên hành tinh Kiệt Ngạo.
Ở Gia Đô đế quốc, đó là 2 quái vật khổng lồ.
Chứng nhận miễn kiểm tra này nhìn không có tác dụng rõ ràng, nhưng nó là giúp đỡ vô hình cho Tiêu Hoàng, đó là có thể quang mình chính đại không cần che giấu vận chuyển hàng hóa từ Liên bang An Ni Á.
- Đương nhiên là có hứng thú này.
Tiêu Hoằng không cần nghĩ trả lời ngày.
- Vậy được, ta sẽ báo danh cho Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn, đợi trung tâm quản lý giao thông xét duyệt xong, sẽ quyết định cuối cùng.
Khoa Lạc nói.
về phần cụ thể là thế nào, trong lòng Tiêu Hoàng và Khoa Lạc đều tự hiểu.
Kỳ thật sở dĩ Khoa Lạc dám làm như thế, cũng là nghe Áo Thác từng tự mình chỉ đạo Hồng Lượng về quy tắc vận chuyển liên hành tinh.
Lời này truyền tới tai Khoa Lạc, rõ ràng là biến tướng nói cho hắn, Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn chỉ định của Áo Thác, cấp Cho một cái chứng nhận miễn kiểm tra, như vậy hoàn toàn có thể thông qua.
Quan trọng nhất, Khoa Lạc nhìn ra được, quan hệ giữa Hồng Lượng và Áo Thác không thấp.
Một ngày sau, Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển bị niêm phong, bắt đầu đấu giá tài sản, trong đó bao gồm bất động sản điền sản, đương nhiên quan trọng nhất là hạm vận tải Ma Văn.
Giá quy định toàn bộ giảm 50%, sau đó các thương nhân Vĩnh Ngạn Tinh có thể tăng giá tùy ý, về phần tiền đấu giá thu được, sẽ dùng hỗ trợ những công ty nhỏ tiến hành phát triến.
về phần bán đấu giá diễn ra ở thành phố Uyển Vị, Tiêu Hoàng không tham gia, cũng không có hứng thú. Bác Sơn và Phúc Thái toàn quyền phụ trách chuyện này, đã toở thành phụ tá đắc lực của Tiêu Hoàng.
Tiêu Hoàng cho bọn họ nhiệm vụ duy nhất, đó là cái khác mặc kệ, nhưng nhất định phải mua ít nhất 300 chiếc hạm vận tải Ma Văn, chỉ có như vậy mới đảm bảo được địa vị của Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn.
Đối với điền sản và sản nghiệp khác của Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, những tập đoàn khác điên cuồng cướp đoạt, dù sao giảm 50%, đúng là giá cải trắng mà.
Chỉ có hạm vận tải, khi Tập đoàn Thợ Săn ra giá, lại không có một ai cạnh tranh, thương nhân nhỏ không cần nói, còn những tập đoàn khác đều hiểu rõ, dù có bỏ vốn lớn thu mua hạm vận tải Ma Văn, kết quả cuối cùng cũng kẹt cứng trong tay. Tất cả các ông chủ đều không ngốc, khối vận chuyển liên hành tinh này, ngay cả Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển đầu sỏ lâu năm cũng ngã xuống, những người khác làm gì có sức cạnh tranh.
Đồng thời 3 tập đoàn lớn còn lại trên Vĩnh Ngạn Tinh: Tập đoàn chế tạo cơ giới Lăng Vân, Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc và Tập đoàn Văn Sâm, cũng bắt đầu đều có ý riêng!
Bọn họ muốn giữ địa vị của mình, vậy nhất định phải nắm chắc thời gian, tỉm kiếm biện pháp tự bảo vệ mình.
Lúc này, ở trong phòng đấu giá không lớn trong thành phố Uyển Vị, ông chủ 3 tập đoàn lớn bắt đầu hoạt động.
Trong đó Hoàng Mặc Lâm - ông chủ Tập đoàn chế tạo cơ giới Lăng Vân, đã ngồi chung với Hạng Văn Sâm ông chủ Tập đoàn Văn Sâm, kéo gần quan hệ, bình thành sợi dây thừng chống lại Tập đoàn Thợ Săn đánh sâu vào.
về phần Vương Xuyên, ông chủ Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc, thì cẩn thận ngồi cạnh Bác Sơn, cúi đầu khom lưng tỏ vẻ thiện chí, hơn nữa còn đưa cho Bác Sơn và Phúc Thái mỗi ngừoi một cây xì gà đắt giá. Theo Vương Xuyên thấy, Hồng Lượng và Tập đoàn Thợ Săn muốn ăn hết các tập đoàn lớn là giả, muốn hoàn toàn thống trị Vĩnh Ngạn Tinh mới là mục đích thật sự.
Như thế, chỉ cần thần phục Tập đoàn Thợ Săn, cam nguyện làm tiểu đệ, có lẽ còn trốn thoát một kiếp, thậm chí còn kiếm được chô tốt từ trong đó, chỉ cần mọi chuyện đều làm theo ý nguyện của Tập đoàn Thợ Săn, sẽ bình yên vô sự.
Thường nói không đánh mặt người cười, thấy thế, Bác Sơn cũng làm ra vẻ hữu nghị, miệng ngậm xì gà.