Khi mọi người theo ngón tay của Tiêu Hoằng mà nhìn lại, chỉ thấy ở phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một con quái vật lớn, đó là một loại Ma Văn Xa vận chuyển hàng hóa to lớn, thân xe màu đen tinh khiết, nhìn qua có vẻ toàn ngập lực lượng và dữ tợn.
Khi mọi người ở đây còn chưa kịp ngạc nhiên thán phục, thì lại nhìn hai sườn Cự bá đã xuất hiện bốn cánh tay cơ giới cứng rắn, sau đó từng chút từng chút một khởi động Ma Văn Xa vận tải thật lớn này, rồi giống như loài bò sát, “đi” về phía mọi người.
Không chút nào khoa trương mà nói, nhìn thấy một màn như vậy, khóe miệng mọi người đều hơi mở ra, không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Loại Ma Văn Xa vận tải này có thể sử dụng phương thức bình thường để đi lại, cũng có thể dùng loại chân cơ giới này để thong thả di động, chân cơ giới này có chỗ tốt là, một khi Ma Văn Xa bị kẹt tại các địa hình phức tạp, thì không cần cứu viện mà cũng có thể tự mình thoát vây, hơn nữa cũng có thể xử lý được với một số địa hình phức tạp mà Ma Văn Xa vận tải không thể thông qua được. Hơn nữa trước đây ta đã nhìn một chút bản đồ giao thông trên Vĩnh Ngạn Tinh, thấy có rất nhiều đường nhỏ, Ma Văn Xa vận tải không thể đi được. Nguyên nhân chính là có một số đoạn đường phi thường gập ghềnh, nhưng nếu sử dụng Cự bá, thì sẽ không cần phải lo lắng nữa, hơn nữa tải trọng của nó có thể lớn gấp hai các Ma Văn Xa vận tải có cùng thể tích.
Tiêu Hoằng cầm cây gậy nhỏ, giới thiệu cho mọi người rất rõ ràng.
Mọi người vẫn không đáp lại, tiếp tục nhìn Cự bá phía xa xa, cùng với bốn chiếc Ma Văn Xa phía sau Tiêu Hoằng kia.
Có thể hoàn toàn khẳng định, sự quật khởi của Công ty cơ giới Thợ Săn đã trở thành điều tất nhiên.
Vốn đã chỉ lên kế hoạch dùng một giờ để công bố sản phẩm mới, kết quả là chỉ hơi không lưu ý, đã kéo dài tới tận hai giờ. Khi Tiêu Hoằng tuyên bố buổi giới thiệu chấm dứt, đi xuống đài, thì ngoài Hoàng Mặc Lâm và Hạng Văn Sâm ra, gần như tất cả mọi người đều ùa lên, bao quanh Tiêu Hoằng, mục đích chỉ có một, đó là mua loại Ma Văn Xa này.
Trong các người mua Ma Văn Xa thì cũng có một số phú hào trẻ tuổi.
Đối với việc này, Tiêu Hoằng chỉ hơi vươn tay, nhẹ giọng nói:
- Chuyện bán ra thì ta không quản, sáng sớm ngày mai thì mọi người có thể tìm chủ quản Vạn Nại của Tập đoàn cơ giới Thợ Săn để ký đơn đặt hàng.
Nói xong, Tiêu Hoằng cười hữu hảo với mọi người một phen, sau đó liền đi vào trong Ma Văn Xa bản xa hoa của Công ty cơ giới Thợ Săn thiết kế ra.
Toàn bộ Ma Văn Xa được phun sơn màu xám bạc, dùng kim loại hiếm để chế tạo ra, thân xe làm cho người ta có một loại cảm giác tôn quý, hơn nữa sau khi Ma Văn Xa được khởi động, một hình điêu khắc nhỏ bằng hợp kim Vi Mễ ngay trước thân xe cũng chậm rãi nhô lên, có hình một người một ngựa bắn cung, mũi tên chỉ thẳng về phía trước.
Chỉ riêng từ pho tượng nhỏ bằng hợp kim Vi Mễ này thì cũng đã hoàn toàn có thể nhìn ra được, Ma Văn Xa này rốt cuộc có giá trị lớn tới bao nhiêu.
Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng đã hướng ánh mắt về phía Vương Xuyên, hơi khoát tay áo về phía Vương Xuyên, ý bảo hắn lên xe, sau đó phân phó lái xe điều khiển Ma Văn Xa rời đi.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng rời đi, mọi người cũng chỉ có thể tiến vào trong Ma Văn Xa của mình, đi về phía vị trí của Công ty cơ giới Thợ Săn, chuẩn bị nộp đơn đặt hàng.
Mà Vương Xuyên ở trong Ma Văn Xa thì lại đang bắt đầu không ngừng đánh giá nội thất trong Ma Văn Xa, giống như được tiến vào trong một hoàng cung loại nhỏ vậy.
Có thể nói, Ma Văn Xa xa hoa như thế, Vương Xuyên thực sự chưa thấy nhiều, nhất là pho tượng nhỏ trên đầu xe được dùng hợp kim Vi Mễ chế tạo ra kia, nhìn như không bắt mắt, nhưng tuyệt đối là một lợi khí đẹp đẽ.
- Không biết Hồng gia tìm tại hạ có chuyện gì?
Qua một hồi lâu, Vương Xuyên mới lên tiếng hỏi, bên trong giọng điệu tràn ngập vẻ cung kính.
- Nhìn thứ này đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đặt một gói to bọc bàng tơ vàng tinh xảo vào giữa hai chân Vương Xuyên.
Nhìn thấy một gói to bằng tơ vàng như vậy, Vương Xuyên ít nhiều có chút kinh ngạc, vừa mở túi ra, thì thần sắc Vương Xuyên hơi đổi, bên trong chính là một túi gì đó trắng bóng, chính là gạo.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt Vương Xuyên lại đột nhiên biến đổi, hắn vội vàng lấy ra mấy hạt gạo, cẩn thận quan sát một chút, chỉ nhìn hạt gạo trong tay có vẻ lớn hơn và dài hơn nhiều so với gạo bình thường, vừa ngửi thì thấy hạt gạo này có mùi thơm rất nồng đậm.
Bản thân Vương Xuyên đang muốn làm sinh ý về lương thực, tự nhiên là hiểu rõ như lòng bàn tay về gạo, trên cơ bản chỉ cần sờ qua đã biết được cấp độ, phẩm chất của các loại gạo, mà trên thực tế, trước mắt có loại gạo lớn như vậy, thì từ trước tới giờ Vương Xuyên còn chưa từng thấy qua, hơn nữa phẩm chất có nó tuyệt đối có thể coi là siêu đỉnh cấp.
- Loại gạo như vậy, hiện tại ta có 100 vạn tấn, sau này vẫn còn có thể cung cấp Cuồn cuộn không dứt, ngươi có thể mang đi bán, tiền thu được chia năm - năm, khoản tiền này coi như cho không ngươi, nhưng ta có một điều kiện tiên quyết, đó chính là một tháng sau, lương thực bán ra trên mấy viên tinh cầu xung quanh Thánh Đàn này không có bất kỳ nhãn hiệu nào khác ngoài Phong Cốc.
Tiêu Hoằng thần sắc lạnh nhạt nói, đồng thời hơi hướng ánh mắt ra ohias ngoài cửa sổ.
- Xung quanh Thánh Đàn ư?
Vương Xuyên nghe vậy, thần sắc không kềm được biến đổi, bên trong ánh mắt đã tràn ngập vẻ kinh ngạc:
- Hồng gia, ngài muốn làm gì vậy?
Thánh Đàn rốt cuộc là chỗ nào, thì Vương Xuyên tự nhiên là biết rõ, chính là trung tâm của toàn bộ Gia Đô liên hợp thể, mà Tiêu Hoằng vừa mới nói, rõ ràng chính là nhằm vào Thánh Đàn.
- Đừng hỏi, cũng đừng nói ra, nếu không ngươi sẽ không sống được quá một phút đồng hồ đâu, nhớ kỹ, ngươi muốn kiếm tiền, thì ta bảo ngươi làm như thế nào, ngươi cứ làm như thế đấy, đây là ước định trước đây của chúng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp.
Đồng thời Ma Văn Xa cũng đã dừng trước cửa Tổng bộ của Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng cũng không nói thêm gì nữa, hắn chậm rãi đi xuống, lập tức bước vào trong thợ săn tổng bộ.
Chuyện cho tới lúc này, Tiêu Hoằng đã bắt đầu khởi động kế hoạch nhằm vào Thánh Đàn và Hắc Trạch Sâm, mà trước mắt, việc thứ nhất Tiêu Hoằng phải làm, đó là đoạt chức Tổng quản Phạm Cương Tinh vào nửa tháng sau.
Chỉ cần có thể chưởng quản Phạm Cương Tinh, cộng thêm bản thân ở
thế lực ngoại vi, như vậy Tiêu Hoằng đã không còn là một con kiến tứ cố vô thân nữa, mà tối thiểu cũng có vốn để đọ sức rồi!
Quay vào trong căn nhà gỗ, Tiêu Hoằng vẫn như trước chỉ tùy ý ăn một vài thứ, nhìn qua căn bản không giống với thân phận siêu cấp phú hào mang trong người vạn ức kim tệ. Ăn vài thứ đơn giản, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa đi về phía chỗ tu luyện, tiến hành các bài tu luyện buồn tẻ và đơn điệu kia.
Cùng lúc đó, bên trong Căn cứ quân sự Tiểu Vân, đám người Tác Phổ, Liệt Nông, cùng với bốn gã cấp Cao sĩ quan khác của Gia Đô đế quốc đã cơ bản khôi phục thân thể, nhận một phần tiền của Bác Sơn, sau đó trực tiếp rời khỏi Vĩnh Ngạn Tinh. Cũng không biết đi nơi nào, cũng không lưu lại bất kỳ tin tức gì.
về phần Bác Sơn thì cũng không quá để ý, dựa theo ý của Tiêu Hoằng thì bọn họ có tự do tuyệt đối, đồng thời Tiêu Hoằng cũng hoàn toàn tin tưởng, bọn họ là những người hết lòng tuân thủ lời hứa.
Cứ như vậy, mười ngày thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian cách đại hội bổ nhiệm chức vụ trên Phạm Cương Tinh cũng chỉ còn lại có năm ngày.
Mà trong mười ngày này, Tiêu Hoằng phần lớn đều âm thầm tiến hành các công tác chuẩn bị, ví dụ như gia cố Căn cứ quân sự Tiểu Vân, đồng thời tiến hành xây dựng thêm, cũng bắt đầu dùng phương thức tuyển nhận hộ vệ quân, tụ tập cấp Cao Ngự Văn Giả, thậm chí là Chế văn sư trên Vĩnh Ngạn Tinh, Ngự Phu Tinh.
Nói tóm lại, hắn đang khoách trương lực lượng.
Đồng thời trong mười ngày này, cũng lục tục có các nguyên Gia Đô binh sĩ, cầm thư giới thiệu của đám người Tác Phổ hoặc Liệt Nông, quyết nghị gia nhập quân đội của Tập đoàn Thợ Săn.
Trên cơ bản những người này chia ra làm hai loại, loại đầu tiên chính là binh sĩ
tàn phế, mà một loại khác chính là các binh sĩ đã xuất ngũ.
Chỉ sau ba ngày Tác Phổ rời đi, đã liên tục có người đến, hiện giờ đã có ước chừng 1000 người.
Trong đó có 200 người đều là vương bài phi công khi xưa, cầm thư giới thiệu của Tác Phổ mà đến.
Mà phần lớn cấp bậc Ngự lực của những người này đều từ cấp bậc Ngự Sư trở lên, hoặc là cấp bậc Ngự lực khá thấp, nhưng lại là các nhân viên công tác không thể thiếu trong hệ thống chỉ huy.
Bởi vậy trên cơ bản cũng có thển nhìn ra được, Tác Phổ và Liệt Nông đã thật sự coi Tập đoàn Thợ Săn trở thành nhà mình, bắt đầu đào móc binh sĩ xung quanh Gia Đô đế quốc.
Đối với việc này, Tiêu Hoằng cũng không chút ngần ngại, tiếp nhận hoàn toàn, đồng thời trị liệu cho toàn bộ các binh sĩ tàn phế.
Khi tới chính ngọ, mang theo hơn năm mươi người, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi ra lầu kim loại số 1, vào lúc này, Tiêu Hoằng đã rõ ràng nhìn thấy, Tác Phổ mang theo ước chừng 100 người đã quay về tới Tiểu Vân Thôn.
Những binh sĩ phía sau bọn họ kia, trên cơ bản đều mặc quân trang của không quân chính quy thuộc Gia Đô đế quốc, một số còn cạo trọc đầu, ánh mắt sắc bén, khiến cho Tác Phổ vốn cũng được coi là có tướng mạo không tồi, lúc này lại có vẻ hơi nhếch nhác.
- Lão bản, Tác Phổ về đơn vị.
Đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, Tác Phổ hướng về phía Tiêu Hoằng làm một động tác chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói, vẫn là câu nói kia, Tác Phổ có thể có ngày hôm nay, có thể giống người bình thường một lần nữa, được tự do hành động, thì hoàn toàn là nhờ vào Tiêu Hoằng.
- Những người này là...
Tiêu Hoằng hơi đánh giá các Gia Đô phi công phía sau Tác Phổ một chút, lên tiếng hỏi.
- Bọn họ đều là thuộc hạ trung thành trước đây của ta, cũng giống như Thích Khách Minh của lão bản ngài, Áo Thác Trưởng quan đã đáp ứng để cho bọn họ nghe theo điều khiển của ta, vì thế ta liền mang bọn họ tới đây, từ nay về sau trở thành Tập đoàn Thợ Săn quân, chỉ là các Ma Văn chiến đấu cơ mà khi trước lão bản làm ra tại Liên bang An M Á thì phải cần nhiều một chút!
Tác Phổ cười đáp.
- Nhiều một chút sao, việc này thì dễ thôi, tự ngươi đi vào trong Ma Văn vận tải hạm tại Căn cứ quân sự Tiểu Vân mà nhìn một cái đi, lần này ta tính toán giao cho ngươi tổng cộng 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ cao tính năng, hoàn toàn dùng hợp kim Vi Mễ để chế tạo ra, dựa theo khi trước đã nói, ngươi bỏ sức chiến đấu cho ta, ta cho ngươi toàn bộ những thứ cần thiết!
Tiêu Hoằng cũng tươi cười, nhẹ giọng nói.
1000 chiếc?
Không chút nào khoa trương mà nói, 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ thì cũng đã hoàn toàn có thể sánh bằng lực lượng không quân của một Sư đoàn không chiến rồi.
Tác Phổ có chút không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại chơi lớn tới mức này!
- Nếu ta không tính sai, hiện tại ngươi chỉ có 300 phi công, cách con số 1000 người thì còn kém rất nhiều nữa. Mặt khác, bên trong dãy núi phụ cận của Công ty Thợ Săn, ta cũng xây dựng một tòa đại hình căn cứ không quân cho ngươi, ngươi có thể tới đó để huấn luyện phi công!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó vỗ vỗ bả vai Tác Phổ, một mình đi ra, chỉ để lại Tác Phổ đang hơi có chút ngẩn ra.
Lần này Tác Phổ coi như thực sự hiểu được mục đích chân chính mà Tiêu Hoằng xây dựng Tập đoàn Thợ Săn, đó chính là mở rộng sức chiến đấu, nhưng mục đích của việc mở rộng sức chiến đấu này rốt cuộc là gì? Điều này tạo thành một dấu chấm hỏi cực lớn trong lòng Tác Phổ, công kích Phục Thản Đế Quốc ư? Không giống, Tiêu Hoằng cũng không nhất thiết phải làm như vậy.