Có phát hiện như vậy, Ba La không kiềm được thụt lui về phía sau hai bước, trong lòng lại một trận rét lạnh. Một chút màu xám vừa rồi kia, tự nhiên hắn có thể nhìn thấy là ai, Hồng Lượng! Không sai biệt lắm hiện tại toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh đều xưng người này là Hồng gia!
Tuy nhiên, Ba La tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Hồng Lượng, cùng với Tập đoàn Thợ Săn sau lưng hắn, không ngờ lại có được sức chiến đấu như thế, đúng như lời nói trước kia: cũng đủ xóa số vài cái căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Thậm chí thời điểm này, Ba La dường như đã hiểu được hết thảy, cái gì Tập đoàn Thợ Săn, đó căn bản là biểu hiện giả dối, hiện giờ Tập đoàn Thợ Săn chuẩn xác định nghĩa phải là tập đoàn khoác áo quân đội.
Hơn nữa là thuộc loại cường đại đến mức quân đội thường quy không thể lay chuyển.
về phần hai gã sĩ quan phụ tá, cùng với Tham mưu trưởng Kim Hải Ưng, tự nhiên có thể nhìn thấy một màn trước mắt, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được thực lực của Tập đoàn Thợ Săn, toàn bộ đều kinh ngạc đến ngây người tại đương trường.
Mà trọng yếu hơn là, bọn họ còn thấy được sự tàn nhẫn và lớn mặt của Hồng Lượng, chính là một đường giết tới, đồng thời dám công khai trắng trợn oanh kích căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn như vậy, điều này đối với tập đoàn bình thường, cho họ mượn mười lá gan cũng không dám, nhưng Hồng Lượng dám làm, đồng thời đây là một loại thủ đoạn cực kỳ trực tiếp.
Điều mỉa mai là bọn họ còn đầy mặt ngây ngô tự tin chờ đợi Hồng Lượng can thiệp, hoặc là khẩn cầu, nhưng khi Hồng Lượng thực sự đến, lại phát hiện dĩ nhiên là ác mộng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong phòng liền bị bao bọc trong vô tận sợ hãi, thậm chí bầu không khí nóng bức, giờ khắc này, đều bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Rốt cuộc kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ không dám tưởng tượng. Thậm chí cho tới bây giờ bọn họ còn không thể tin được, hết thảy lại là một tay Hồng Lượng bày ra.
“Kẹt kẹt...”
Ngay thời điểm đám người Ba La đang rơi vào vô tận hoảng sợ, lại nhìn cửa phòng đóng chặt đã chậm chậm mở ra, ngay sau đó, thân ảnh Tiêu Hoằng liền xuất hiện ở ngoài cửa, trang phục thẳng nếp, nhìn không ra mảy may dấu vết từng đánh nhau, dấu hiệu trang bị không đổi, cây gậy nhỏ, đôi mắt kính nhỏ, ngậm một điều xỉ gà, ánh mắt bình thản, thần sắc bình tĩnh đứng ở bên ngoài.
Nhưng thân ảnh như vậy truyền vào trong mắt Ba La, Kim Hải Ưng cùng với hai gã sĩ quan phụ tá, lại còn đáng sợ hơn so với ánh mắt dữ tợn của ác ma. Cả bọn gần như theo bản năng lấy ra Chiến Văn, sau đó khởi động.
“Rầm!”
Ngay khoảnh khắc đám người Ba La vừa mới lấy ra chiến văn, cửa sổ phía sau Ba La trực tiếp vỡ vụn. Ngay sau đó, sáu gã thành viên Đoàn tinh anh Thợ Săn cấp bậc Đại Ngự Sư, đều khởi động Dực Văn xông vào trong. Đồng thời bốn gã Đại Ngự Sư ở phía sau Tiêu Hoằng cũng đồng loạt vọt tới phía trước Tiêu Hoằng, rồi phóng thẳng đến đám người Ba La!
Mười Đại Ngự Sư, chống cự lại một Đại Ngự Sư là Ba La, cộng thêm ba gã Ngự Sư cấp bốn cấp năm, ai mạnh ai yếu đã không cần nói cũng biết.
Chỉ trôi qua thời gian ngắn ngủn một phút, Ba La trực tiếp đã bị ba Đại Ngự Sư ném nằm trên mặt đất, đồng thời bức bách thu hồi Chiến Văn. Về phần đám người Kim Hải Ưng, thì bị ấn trên vách tường kim loại, cưỡng ép đoạt lấy hết Chiến Văn, không có mảy may lực trả đòn.
Tiêu Hoằng hào hoa phong nhã đứng ở cửa, nhìn thấy hết thảy không có lên tiếng nói lời nào, chậm rãi đi vào trước bàn giấy, thật cẩn thận cắm điều xì gà ở trong gạt tàn. Sau đó mặt không đổi sắc nhẹ nhàng ngồi trên vị trí Quan tổng chỉ huy của Ba La, đùa nghịch Ma Văn thông tin của Ba La.
- Ba La Tướng quân! Nói vậy ngươi chờ ta can thiệp, đã chờ thật lâu rồi nhỉ! À, ta tự mình đến đây!
Tiêu Hoằng giọng điệu nhỏ nhẹ nói, cũng lộ ra ý tươi cười mờ nhạt. Tuy nhiên, vẻ tươi cười này lại làm cho Ba La cảm giác cực độ rét lạnh.
- Hồng Lượng! Ngươi có biết không, ngươi làm như vậy rốt cuộc hàm chứa ý gì, ngươi thật to gan!
Ba La tận khả năng bày ra một bộ dáng uy nghiêm khiển trách Tiêu Hoằng.
- Biết, nhưng điều đó có năng lực như thế nào chứ?
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
- Ngươi chỉ là một thương nhân, tự tiện tập kích căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của ngươi sao?
Ba La nói tiếp.
- Ngươi không phải cũng giống nhau sao, thân là Tướng quân của Gia Đô Đế Quốc, tự tiện xông vào Thánh Đàn, ám sát người của Thánh Đàn?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, bên trong lời nói không có chút cố kỵ.
Mà khi lời này truyền vào trong tai Ba La, lại khiến sắc mặt Ba La không kiềm được biến đổi, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi, hắn vạn lần không nghĩ tới Hồng Lượng này lại biết nhiều như vậy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Ba La lên tiếng hỏi.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng tháo đôi mắt kính nhỏ và cái mũ, một cái đầu bạc lập tức lộ ra, ngay sau đó là gương mặt thật của Tiêu Hoằng!
Nhìn thấy gương mặt của Tiêu Hoằng, có lẽ đám người Kim Hải Ưng ấn tượng cũng không có khắc sâu, dù sao nơi này cách Nam Du Quận xa vạn dặm, cộng thêm Phục Thản Đế Quốc vẫn luôn áp chế chuyện này, nếu không chuyên chú theo dõi rất khó biết được, nhưng với Ba La tự nhiên có khắc sâu ấn tượng, người đó từng suýt nữa đưa hắn đưa vào chỗ chết.
Còn biết, hắn đúng là tử địch của Hắc Trạch Sâm, chính là không nghĩ tới, tên tiểu tử trước đó bị Hắc Trạch Sâm đánh cho giống như con chó, hiện giờ không ngờ lại có thể lực lớn như vậy. Trên cơ bản chính là vung tay một cái, là có thể trực tiếp xóa số căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, dễ dàng khống chế hệ thống chỉ huy trung tâm của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn.
Tuy nhiên, một màn như vậy cũng khiến trong lòng Ba La tràn ngập dự cảm bất tường.
Thời điểm này Tiêu Hoằng đã nhẹ nhàng mở đầu cây can nhỏ của mình, tiếp theo khè rút ra, bên trong che dấu một cây lưỡi lê tam lăng (ba lưỡi) sáng lóng lánh dưới ánh đèn, tản ra từng đợt hàn quang. Ngay sau đó, Tiêu Hoằng chậm rãi đứng dậy, cũng nhìn xem thời gian, đúng mười hai giờ khuya.
Đồng thời nhìn lại phía chân trời, một cái Ma Văn báo động cơ có trang bị định hướng phát sinh tín hiệu, đã chậm rãi treo ở không trung.
Tiếp theo liền theo lệnh của Tiêu Hoằng tiếp nối Ma Văn thông tin của Ba La, lại lần nữa khôi
phục sử dụng, đương nhiên chỉ một cái của hắn, còn lại như trước vẫn bị che chắn.
Chậm rãi đi tới trước mặt một sĩ quan phụ tá trong đó tên là Ngải Ba, Tiêu Hoằng đưa Ma Văn thông tin cho Ngải Ba, nhẹ giọng nói:
- Gửi đi lời kêu gọi cho tất cả Doanh trưởng trong căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, lệnh cho bọn hắn một mình quay về Bộ tổng chỉ huy! Lý do, căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn vừa mới gặp một thể lực nhỏ không hiểu xâm nhập, hiện tại khẩn cấp mở hội nghị tác chiến!
Nghe nói như thế, ánh mắt Ngải Ba không kiềm được vừa động, hắn tự nhiên hiểu được mục đích Tiêu Hoằng làm như vậy, đó chính là muốn một lưới bắt hết sĩ quan của căn cứ quân sự trung tâm Vĩnh Ngạn.
- Đừng mơ tưởng!
Ngả Ôn trực tiếp cự tuyệt.
“Phốc!”
Gần như ngay lúc Ngải Ba vừa mới phát ra thanh âm như thế, lưỡi lê tam lăng trong tay Tiêu Hoằng liền đâm xuyên qua cổ Ngải Ba. Chỉ thấy Ngải Ba hai mắt trợn trừng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Hoằng, tiếp theo dần dần ảm đạm xuống rồi như một vật chết ngã xuống mặt đất, máu tươi theo lỗ máu ồ ồ chảy ra, giống như một dòng suối nhỏ.
Kim Hải Ưng cùng với một gã sĩ quan phụ tá Đường Lực khác, thấy Tiêu Hoằng gần như không một chút do dự, không hề cố kỵ giết chết Ngải Ba, bên trong ánh mắt ngưng trọng toát ra vô tận sợ hãi.
Tiêu Hoằng này mang tới cho bọn hắn có cảm giác trực quan nhất chính là một Ma đầu tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.
Không kiềm được, Đường Lực và Kim Hải Ưng bả vai hơi run run, khóe miệng đồng dạng co giật mấy cái.
Trái lại Tiêu Hoằng, không nói gì thêm nữa, xách theo lưỡi lê dính đầy vết máu, từng bước một đi tới trước mặt Kim Hải Ưng, chìa Ma Văn thông tin của Ba La cho hắn.
- Thuận theo sẽ không có chuyện gì!
Tiêu Hoằng chỉ nói ra như thế, lòng bàn tay buông lỏng Ma Văn thông tin của Ba La.
Giờ phút này trên trán Kim Hải Ưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn ánh mắt lạnh như bằng của Tiêu Hoằng, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, đã có tấm gương, hắn biết rõ hậu quả của từ chối.
Hắn cũng càng thêm rõ ràng, nếu hắn cự tuyệt sẽ có kết cục gì, đối mặt với sự sát phạt của Tiêu Hoằng, sớm hay muộn sẽ có người khuất phục, Ngải Ba chết chỉ làuống công.
Bởi vậy, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, Kim Hải Ưng liền cầm lấy Ma Văn thông tin... nhất nhất dùng mệnh lệnh của Bộ tổng chỉ huy, phân phó Doanh trưởng các doanh tức khắc quay về Bộ tổng chỉ huy, không được phép chậm trễ.
Thời điểm này Kim Hải Ưng cũng biết rất rõ ràng, chỉ cần hắn dám đùa giỡn, lưỡi lê của Tiêu Hoằng sẽ trong nháy mắt giải quyết hắn.
Mười phút qua đi, Kim Hải Ưng mới trả lại Ma Văn thông tin cầm trong tay cho Tiêu Hoằng. Lúc này Tiêu Hoằng lại một lần nữa quay về ngồi trên ghế của Ba La, lẳng lặng chờ đợi.
về phần Ba La nghe các Doanh trưởng đều từng người đáp ứng, trong lòng hắn hoàn toàn lạnh xuống. Ba La biết rằng, lần này Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn xem như hoàn toàn triệt để rơi vào tay giặc. Tuy nhiên, hết thảy Ba La đã không thể ngăn cản, bởi vì ngay vừa rồi, Dương Khải trực tiếp vươn chân đạp dưới hàm Ba La, hắn không thể phát ra tiếng, dù là phát ra tiếng động, thì có thể làm gì được? Lấy gì ngăn cản?
Chính là thời điểm này, Ba La tuyệt đối không nghĩ tới, nguyên vốn tưởng rằng Tập đoàn Thợ Săn chỉ là một ụ đất nhỏ vô hại, kết quả lại phát hiện là một tổ ong vò vẽ, kế tiếp Ba La phải đối mặt với chuyện gì, Ba La không còn dám nghĩ tiếp.
Nửa tiếng sau, Doanh trưởng doanh thứ 4 ở khu vực diễn tập cách căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn gần nhất, liền phong trần mệt mỏi quay về, cưỡi Ma Văn vận chuyển hành khách cơ nhìn thấy cục diện căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn bị phá hủy, trong lòng không kiềm được vừa động. Tuy nhiên, qua Ma Văn thông tin hắn đã biết được tin tức, căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn bị một thế lực nhỏ không hiểu công kích. Bởi vậy, tuy rằng ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không có để ý quá nhiều, trực tiếp ra lệnh cho Ma Văn vận chuyển hành khách đáp xuống chỗ cách Bộ tổng chỉ huy gần nhất.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc Ma Văn vận chuyển hành khách hạ cánh, Doanh trưởng doanh thứ 4 vừa mới đi xuống cầu thang, hơn mười thành viên Thích Khách Mình, liền bao quanh Doanh trưởng doanh thứ 4, sau đó bắt giữ.Về phần cảnh vệ binh của hắn cũng như thế đều bị bắt đeo còng tay năng lượng, người phản kháng liền xử quyết tại chỗ.
Thậm chí không đợi Doanh trưởng doanh thứ 4 kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã bị áp giải về phía Bộ tổng chỉ huy.
Ước chừng bốn tiếng trôi qua, thẳng đến rạng sáng bốn giờ, Doanh trưởng các doanh của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, đều toàn bộ “chui đầu vô lưới”, trên cơ bản đều theo một sách thế thuật, Ma Văn vận chuyển hành khách hấp tấp hạ cánh, chuẩn bị mở cái gì hội nghị tác chiến, kết quả mới vừa hạ xuống, liền trực tiếp bị bắt giữ, tất cả túi Ma Văn bị lột lấy.
về phần binh sĩ các doanh, cùng với binh sĩ trong nơi đóng quân đều nhận lệnh ở tại chỗ đợi lệnh, mà Liệt Nông suất lĩnh 2000 quân phô trương thanh thế, sớm đã thu công, trở về ngủ.
Doanh trưởng trú đóng bên trong nơi đóng quân, cũng từng người bị bắt giữ, ước chừng mười người.