Ma Ngân

Ân Lạc Như Thần!


trước sau

Thậm chí cả Bội Gia, Quách Tương Võ ông chủ Tập đoàn Khắc Lạc Y, cũng đặc biệt đến đây, đủ thấy Ân Lạc xuất hiện tạo thành oanh động cỡ nào.

Cái tên Tập đoàn Văn Sâm cũng lại đi vào tầm mắt Gia Đô Đế Quốc, xu thế muốn vượt qua Tập đoàn Thợ Săn.

Vốn Hạng Văn Sâm đã ở trong tuyệt vọng, lại mừng đến nở hoa, đối với hắn, nhân sinh đúng là lên xuống thất thường mà.

Chẳng qua, Tiêu Hoằng ở Tập đoàn Thợ Săn cũng không quá để ý, bước vào trong xe Ma Văn, dẫn Dương Khải, Bác Sơn chạy tới thành phố Uyển Vị.

Bởi vì quá đông người, rất đông khách quý, phòng đấu giá chính của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc đã không chứa nổi đông người như vậy. Cho nên, phòng đấu giá thiết lập ở hoa viên đằng sau Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, hơn nữa dựng lên lều trại siêu lớn, cùng một mặt khán đài mới, vừa nhìn giống như sân vận động.

Khi Tiêu Hoằng đi vào trong, chỉ phát hiện bên trong cũng không quá hỗn loạn như đã nghĩ, thực ra có thể vào trong này, gần như toàn là nhân vật cấp tinh anh của Gia Đô Đế Quốc.

Mọi người lúc này đều mong chờ nhìn trên khán đài, không nói quá, dù cho bọn họ có giỏi hơn, ở trước mặt Ân Lạc cũng đều là vãn bối. Ân Lạc không khác gì lão thần tiên, thần thánh không thể xâm phạm.

Bởi vì Tiêu Hoằng đã sớm biết chuyện này, cộng thêm địa vị của Tập đoàn Thợ Săn, bởi vậy đặt chỗ ngồi trong này là chuyện dễ dàng.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa bước vào phòng đấu giá, Quách TVõ liền chú ý tới Tiêu Hoằng. Bề ngoài hào hoa phong nhã, không có chút đặc biệt, chỉ là trước đó Quách Tương Võ đã biết rõ Tiêu Hoằng đối phó Đoàn hải tặc Hắc Hồ Tử như thế nào, đúng là nghe mà rợn người, 105 chiến hạm Ma Văn, có ý nghĩa như thế nào? Nhưng lúc này, Quách Tương Võ không phái tới quan sát Tiêu Hoằng, hắn chỉ là quần chúng, nhân vật chính là Ân Lạc, là Tập đoàn Văn Sâm.

Hơn nữa Quách Tương Võ dựa vào kinh nghiệm thương trường nhiều năm, hắn có thể tưởng tượng được, thu hút nhiều chú ý đến thế, Tập đoàn Văn Sâm chắc chắn nghênh đón thời kỳ quật khởi hoàng kim.

Tám phần là Tập đoàn Thợ Săn sẽ bị đè bẹp trở xuống.

Quách Tương Võ cũng có thể nhìn ra được, sở dĩ Thánh Đàn động can qua lớn như vậy, còn điều động cả Ân Lạc, mục đích quá rõ ràng: Đó là đè Tập đoàn Thợ Săn xuống, không hy vọng Tập đoàn Thợ Săn quá mạnh mẽ, cấu thành uy hiếp khu vực với Thánh Đàn.

Dễ thấy, trong mắt Quách Tương Võ, bị Thánh Đàn cường giả như rừng nhìn trúng, Tập đoàn Thợ Săn cùng với Hồng Lượng kia đúng là không hay ho, không ai có thể cứu được họ.

Tiêu Hoằng biết Quách Tương Võ, nhưng không biết một phen bình luận của Quách Tương Võ, không biết nên không để ý, không nói quá, lần này tới đây, Tiêu Hoằng đúng là tới gây chiến với Ân Lạc.

Tiêu Hoằng liền đi tới hàng ghế thứ 5 chỗ của mình, không đổi sắc, lẳng lặng chờ đợi. Chỉ từ ánh mắt, căn bản không nhìn ra trong lòng Tiêu Hoằng đang nghĩ cái gì.

Ngược lại Bác Sơn, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt khó coi. Mặc kệ thế nào, Bác Sơn cũng là đệ tử lâu năm ở Phạm Cương Tinh, hắn tự nhiên phải biết, biết quá rõ về Ân Lạc, thực lực chế văn của tên kia thật là bí hiểm.

Lần này, Tập đoàn Thợ Săn có rắc rối to rồi.

- Ông chủ Hồng.

Đúng lúc này, cách Tiêu Hoằng không xa truyền tới tiếng gọi, quay đầu nhìn lại, cách Tiêu Hoằng một chỗ ngồi là Bội Gia, đang thân thiết nhìn Tiêu Hoằng.

Tiếp theo, liền ra ý với nam trung niên ngồi cạnh, đổi vị trí một chút, ngồi ở cạnh Tiêu Hoằng. Có thể nói, Tiêu Hoằng khẳng khái để lại ấn tượng cực tốt với Bội Gia, cộng thêm quan hệ với Áo Thác, bởi vậy Bội Gia hết sức tôn kính Tiêu Hoằng.

- Đúng là trùng hợp, không ngờ mới chia tay không lâu, đã lại gặp mặt.

Tiêu Hoằng cười khẽ, cũng thân mặt nói.

- Cái này kêu là có duyên ngàn dặm cũng gặp gỡ, thế nào, ông chủ Hồng ngồi không yên? Chỉ là lần này Tập đoàn Thợ Săn có thể đối đầu kẻ địch mạnh rồi.

đ

ọc truyện tại http://truyencuatui.net/Bội Gia có vẻ nghiêm túc nói.

- Không có gì quá lắm.

Tiêu Hoằng cười khẽ nói.

- Ông chủ Hồng, ta coi ngài là người một nhà, ta khuyên ngài lúc này đừng cười nữa. Lúc này hơi yếu thế với Thánh Đàn một chút, hóa giải can qua, bằng không Thánh Đàn sẽ lấy ra vô số loại biện pháp đối phó ngài.

Bội Gia có lòng tốt khuyên bảo.

- Yếu thế, không cần thiết.

Tiêu Hoằng khẽ nói.

Ngoài Bội Gia ra, người khác cũng chú ý tới Tiêu Hoằng, không khỏi toát mồ hôi thay cho Tiêu Hoằng, có thể ngồi trong này đều là người hiểu chuyện, xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ còn không nhìn ra được hay sao? Lần này Tập đoàn Thợ Săn sẽ không chịu nổi, cho dù Tiêu Hoằng tìm được cứu binh, nhưng muốn tìm được Chế Văn Sư chống lại Ân Lạc, thật quá khó.

Không chỉ vì, vừa đánh ra danh tiếng Ân Lạc, toàn bộ Gia Đô Đế Quốc hay người thể liên hợp Gia Đô đều chờ đợi trước màn hình tin tức, mục đích duy nhất chính là nhìn thấy Ân Lạc và Chiến Văn của ngài ấy chế tạo ra như thế nào, nhìn xem có gì khác với người thường.

Như vậy, theo mọi người thấy, Ân Lạc chính là thần linh, người phàm không thể chiến thắng. Chiến Văn Hỏa Vực do Ân Lạc chế tạo ra giống như thánh vật, bình thường chỉ có đệ tử cao cấp Ngộ Giác Tinh mới có tư cách nắm giữ.

Lần này, có thể cho người phàm như bọn họ dùng tiền tài để mua lấy, giống như chỉ có một lần này.

Thậm chí cả Quách Tương Võ, đại phú ông số một số hai Gia Đô Đế Quốc cũng chuẩn bị chừng 200 triệu kim tệ.

Chỉ riêng chỗ này cũng thấy được, Hà Bác Tư và
Ân Lạc chênh lệch lớn đến mức nào.

Không có bán đấu giá sư thổi phồng quá đáng, không cần phải quảng bá trước cái gì, thấy đã tới giờ, Ân Lạc được Hà Bác Tư và Hạng Văn Sâm đi hai bên, chầm chậm bước ra từ hậu đài. Về phần bộ dáng nịnh nọt của Hà Bác Tư và Hạng Văn Sâm, còn thiểu chút cõng Ân Lạc đi lên.

Trái lại Ân Lạc thần sắc nghiêm nghị, ngay khi Ân Lạc khoác áo bào trắng xuất hiện, mọi người liền cảm thấy cỗ khí thế nhiếp người, nháy mắt lan tràn ra.

Các quyền quý phú hào bên dưới không khỏi kính cẩn, loại kính cẩn này giống như bản năng của họ, không chút giả vờ, nghiêm nghị tôn kính Ân Lạc.

Cả phòng đấu giá nhất thời lặng ngắt, không có tiếng vỗ tay, bởi vì mọi người sợ kinh động Ân Lạc, chỉ có ánh mắt thành kính.

Ngay cả mọi người chờ đợi trước màn ảnh, lúc này cũng không kìm được im lặng, cố gắng nhìn từng hành động của Ân Lạc, ánh mắt không khỏi toát ra sùng kính.

Theo đạo lý, cái này cũng không có gì lạ, trở thành Đại Ngự Sư, trên cơ bản coi như hoàn toàn thoát khỏi cấp bậc người phàm, trở thành Ngự hồn sẽ là người bất tử ngàn năm. Về phần Ngự không, khỏi phải nói.

Chỉ có riêng Tiêu Hoằng, híp mắt lại, không bị cỗ khí thế này ảnh hưởng. Bây giờ hắn chỉ muốn xem, Ân Lạc này đã đến trình độ nào, kỹ thuật thẩm thấu năng lượng do mình nghiên cứu cộng thêm kỹ thuật văn trong văn và khổ học ngày ngày, cuối cùng có thể so sánh được với Ân Lạc hay không.

Tuy rằng rất có khả năng liên quan tới phát triển sau này của Tập đoàn Thợ Săn, cùng với kế hoạch mà hắn thiết lập thật lâu.

Quanh năm tĩnh tu ở Ngộ Giác Tinh, không thể không nói, Ân Lạc sẽ không cần diễn xuất linh tinh thần sắc vẫn uy nghiêm, quét nhìn Phòng đấu giá một lần, liền chầm chậm lấy ra Chiến Văn Hỏa Vực mà mình chế tạo.

Nhẹ nhàng đặt trên đài, kỹ thuật Để văn tám chiều chính tông, trùng hợp là phần lớn đường lối xấp xỉ như Tiêu Hoằng, giữa văn lộ rực lửa như động mạch chủ, những chi nhánh vậy kín xung quanh như mạch máu.

Giống như nói lên một điều, đối với Chiến Văn Hỏa Vực hay Thủy Vực, mặc kệ là Ân Lạc hay Tiêu Hoằng đều có chung nhận định, loại kết cấu này là hợp lý nhất, cũng là dạng có thể phát huy nhiều tính năng đến mạnh nhất.

Nhìn lại mọi người bên dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm Chiến Văn Hỏa Vực trên đài, không kìm được tiếng hít thở nặng nề, giống như đang áp chế hưng phấn cực độ trong lòng.

Chỉ nhìn bề ngoài, đã tốt hơn rất nhiều so với Chế văn đại sư bình thường.

- Chiến Văn Hỏa Vực ở đây, không biết có ai sẵn sàng biểu hiện thử.

Đây là câu nói đầu tiên của Ân Lạc, ngữ khí thản nhiên, không có tàn nhẫn như Hắc Trạch Sâm, cũng không có tiên phong đạo cốt như Hà Bác Tư, chỉ là mỗi một chữ truyền vào trong tai mọi người, khiến người ta có cảm giác trang trọng.

Người phía dưới không ai dám trả lời.

Chỉ là Hạng Văn Sâm đã tìm sẵn người, chính là Nhâm Quang Nhất, ngôi sao sáng chói của Gia Đô Đế Quốc, sư trưởng sư số 17 Gia Đô Đế Quốc, chỉ mới 29 tuổi, nhưng đã có cấp bậc Đại Ngự Sư, mặt mày thanh tú, nhìn không khác gì cô gái. Chỉ là tuyệt đối đừng bị bề ngoài che mắt, khi chiến đấu hắn rất là tàn nhẫn.

Nhưng lúc này, mặc kệ Nhâm Quang Nhất biểu hiện như thế nào trong quân đội, lúc này hết sức kính cẩn đi tới trước Ân Lạc, hai tay khép lại, cúi người thật sâu, sau đó cứ cúi người như thế nâng hai tay lên, giống như đang đón thánh vật, nhận lấy Chiến Văn Hỏa Vực do Hà Bác Tư đưa tới tay hắn, nháy mắt khởi động.

Tiếp theo, văn năng lượng giống như mạch máu màu đỏ hiện ra trong mắt mọi người, kỹ thuật đao tinh tế hết sức, khiến người ta cảm giác như mạch máu đang co thắt.

Nhâm Quang Nhất thật cẩn thận kích hoạt một cổ năng lượng, trên đài bán đấu giá liền bị một mảnh lửa đỏ bao phủ như biển lửa. Thậm chí ở cách thật xa, mọi người vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng, Nhâm Quang Nhất đứng ở trong đó không bị ảnh hưởng, chỉ là trên người hình thành một tầng màng năng lượng cách nhiệt nhàn nhạt.

Đồng thời ở một bên đài bán đấu giá, mọi người nhìn thấy bia Ma Văn cực kỳ tiên tiến được dựng lên.

Ngay lập tức, Nhâm Quang Nhất nhấc tay phải lên.

Hống! Ngọn lửa vào lúc này như thiêu đốt càng thêm dữ dội, tiếp theo trong biển lửa có vô số con rắn lửa bùng lên!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện