- Chuyện này ta sẽ có chừng mực, không cần Tướng quân Mạn Kiều nhiều lời.
Vận Trung lên tiếng, giọng điệu quyết liệt.
Tiếp theo, nghi thức chuyển giao bình thản hơn. 1 tiếng sau, Mạn Kiều cũng không quay đầu lại, đi vào trong chiến hạm vận chuyển chuyên dụng của mình, không dừng bước rời đi.
Để lại cho binh lính quân đoàn 15, là thương cảm.
Trái lại Vận Trung lúc này không đổi sắc, đầy uy nghiêm đi lên giữa khán đài, cao giọng nói:
- Có lẽ mọi người đều biết thân phận của ta, ta cũng không nói thêm gì. Đối với mọi người, ta chỉ có một yêu cầu, đó là phục tùng, ta hy vọng mọi người không nên khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta, lại càng không nên khiêu chiến thủ đoạn của ta.
Nói xong Vận Trung xiết chặt một tay, chỉ thấy một cỗ sóng năng lượng đỏ máu phát ra, mấy chục mét xung quanh đều cảm nhận được không khí phát ra chấn động.
Đúng thế, thực lực này quả thật làm cho người ta phải cố kỵ, tất cả binh lính không dám làm bừa, nhưng trong lòng gần như toàn bộ binh lính đều đầy khó chịu đối với Vận Trung, thậm chí là phản cảm và đối ch��i.
Cứ thế, Vận Trung đứng trên đài nói chừng nửa tiếng, mới cho binh lính giải tán, triệu tập sĩ quan trung tâm quân đoàn 15,15 phút sau mở hội nghị tác chiến đấu tiên, tất cả sĩ quan phải trình diện.
Đối với mệnh lệnh của Vận Trung, tất cả sĩ quan tự nhiên không dám chậm chân, dù cho bọn họ một lòng với Mạn Kiều, cho dù bọn họ có chút phản cảm Vận Trung, nhưng thực lực và địa vị Vận Trung bày ra đó, tuyệt đối là đứng tít trên cao.
Thực lực cấp Ngự hồn, thử hỏi xem, Gia Đô Đế Quốc có mấy cái? Trong toàn bộ thể liên hợp Gia Đô, lại có mấy người? Khoảng nửa tiếng sau, phòng họp số 1 căn cứ quân sự trung tâm, 20 sĩ quan bước vào, toàn là cấp tướng quân.
Mà ngồi trên ghế chính không còn là Mạn Kiều, đã biến thành Vận Trung tới bây giờ cũng không thay quân phục. Không thể không nói, bộ quần áo của Vận Trung thật sự khiến người ta cảm thấy không hợp với nhau.
Ở hai bên người Vận Trung vẫn là 2 sĩ quan phụ tá, cùng với tham mưu trưởng, còn lại đều là sĩ quan cao cấp quân đoàn 15.
- Các ngươi có thể tới đúng giờ, tốt lắm, biết không, Vận Trung ghét nhất là những kẻ đến trễ.
Vận Trung liếc những sĩ quan này, nói:
- Ta biết, những người các ngươi ở đây, có rất nhiều người đang nhớ tới Mạn Kiều. Quên hắn đi, hắn là kẻ yếu đuối, những khiêm tốn của hắn chỉ là biểu hiện dối trá, kỳ thật hắn là một tên nói dối hết bài này đến bài khác.
Các sĩ quan không lên tiếng, có tư cách vào ngồi trong phòng này, ai không phải người thành tinh? Ai không phải người có kinh nghiệm sống phong phú, cái thủ đoạn châm ngòi ly gián của Vận Trung, ở trong mắt bọn họ thật là quá ngây thơ. Chỉ là thực lực Vận Trung thật sự quá mạnh mẽ, mọi người trong phòng gộp chung lại, cũng không phải đối thủ của Vận Trung, bất đắc dĩ dưới uy áp này, bọn họ đành phải lựa chọn im lặng.
- Còn nữa, từ hôm nay trở đi, mọi công việc trong quân đoàn 15 đều phải nghe theo ta.
Vận Trung nói tiếp, trong ánh mắt dần dần hiện ra một tia sắc bén, nháy mắt không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh hơn.
- Về phần trước đó Mạn Kiều nói Tập đoàn Thợ Săn như thế nào đó, theo ta thấy chính là vứt bỏ cốt khí của quân đoàn 15. Trong mắt ta, Tập đoàn Thợ Săn lòng lang dạ thú mới là thật, muốn lợi dụng tiếp tế khiến chúng ta chìm trong cuộc sống hạnh phúc, quên đi tác phong gian khổ mộc mạc, mất đi tính táo bạo. Hơn nữa ta nghiêm trọng hoài nghi, ở sau lưng Tập đoàn Thợ Săn có làm những hành động trái phép, như dựa vào giấy chứng nhận miễn kiểm tra, buôn bán những vật phẩm cấm, thậm chí có tồn trữ số lượng lớn vũ khí. Chỗ này phải tra rõ, hơn nữa vì bảo vệ trị an, ổn định trong khu vực quân đoàn 15 nắm giữ, tất cả khu trực dân cư, nghiêm cấm thương nhân mang theo Chiến Văn có tính thương tổn, tất cả tập đoàn cũng nghiêm cấm trang bị chiến hạm Ma Văn, cam đoan Gia Đô Đế Quốc tuyệt đối ổn định. Thu giữ vũ khí, bắt đầu từ Tập đoàn Thợ Săn, sau đó là các tập đoàn khác, cuối cūng là các địa khu dân cư. Hơn nữa từ nay về sau, ngoại trừ quân đội và nhân viên Ty cảnh sát ra, nghiêm cấm mang theo và buôn bán Chiến Văn.
Vận Trung mặt lạnh gắn giọng nói.
- Ta phản đối! Vận Trung vừa nói ra, phó quân trưởng Lý Thiên Hàng đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Đối với Tướng quân Vận Trung nói Tập đoàn Thợ Săn dùng tiếp tế khiển binh lính chúng ta chìm trong hạnh phúc, có chút nói quá đáng. Quân phí Gia Đô Đế Quốc luôn tính toán tỉ mỉ, các tập đoàn cung cấp tiếp tế cho binh lính là chuyện bình thường, làm sao mà Tập đoàn Thợ Săn cho nhiều, liền nói thành hại chúng ta? Chẳng lẽ để binh lính huấn luyện vất vả được ăn ngon một chút, có sai hay sao? Mặt khác, thu giữ Chiến Văn? Thu giữ vũ khí của tập đoàn và dân cư, cái này đúng là làm bừa. Chỉ có quốc gia có tật giật mình mới làm thế. Quốc vương Khang Du từng chính miệng nói, Chiến Văn đối với công dân không phải là vũ khí, mà là quyền lợi! Chỉ cần trong tay mỗi công dân có Chiến Văn, bọn họ sẽ tránh được bức hại. Về phần cái gì giở chiêu bảo vệ trị an, đúng là nói bậy. Nếu người ta muốn phạm tội, một cái đũa chuốt nhọn cũng có thể giết người, Thống soái Y Vạn cũng từng nói qua, Chiến Văn không giết người, chỉ có người mới giết người, cho nên...
Bùm! Không cho Lý Thiên Hàng nói hết, Vận Trung đã nắm chặt tay phải, đánh ra giữa không trung, nháy mắt giữa đấm gió của Vận Trung hình thành sóng
khí, trực tiếp đánh Lý Thiên Hàng đang nói bay ra ngoài.
Lý Thiên Hàng thân là Đại Ngự Sư, tuy có chống cự, nhưng tiếc rằng cấp bậc Ngự lực của Vận Trung thật sự quá cao.
PhốcLý Thiên Hàng đập mạnh vào vách tường, trực tiếp phun máu, quân phục bị sóng khí xé tan, chỉ để lại Lý Thiên Hàng hấp hối.
- Không giết ngươi, đã là ta từ bi, ta không muốn có người khiêu chiến quyền uy của ta. Trước đó ta đã nói, nơi này ta là lớn nhất, còn có ai phản đối? Ánh mắt Vận Trung quét qua phòng họp, hỏi.
Các tướng quân xung quanh bàn họp liếc Lý Thiên Hàng, cau mày, nhưng không ai đứng ra phản đối.
- Tốt lắm. Như vậy cứ làm theo lời ta nói. Tập đoàn Thợ Săn là siêu cấp đại tập đoàn đứng đầu trong khu vực trực thuộc, để cho Tập đoàn Thợ Săn làm gương đầu đi. Truyền lệnh xuống, tịch thu toàn bộ vũ khí của Tập đoàn Thợ Săn, sau đó tiến hành điều tra kỹ! Vận Trung tuyên bố mệnh lệnh.
- Rõ.
- Đã rõ.
Các tướng quân hô to, giống như khuất phục, lại như không nên bị thiệt trước mắt.
t r u y e n c u a t u i N e t
- Rất là tốt.
Vận Trung mỉm cười, tiếp theo phất tay ra hiệu giải tán, ra hiệu đưa Lý Thiên Hàng đi, tạm thời cách chức.
Đối mặt với thủ đoạn bạo lực của Vận Trung, các tướng lĩnh cao cấp trở về văn phòng đồng loạt gọi cho Mạn Kiều, phần lớn báo cáo tình huống, hỏi bây giờ nên làm gì đây.
Bây giờ các tướng lĩnh đều nhìn ra được, Vận Trung này giáng xuống quân đoàn 15 căn bản không phải giúp Gia Đô Đế Quốc tăng cường sức chiến đấu, rõ ràng là muốn chỉnh chết Tập đoàn Thợ Săn mà.
Về phần Mạn Kiều, lúc này cũng làm ra bộ dạng đau lòng, nhưng cũng không có ý kiến, chỉ là chuyển lại tin tức cho Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã từ Vạn Tôn Cốc đến tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, bản thân Tiêu Hoằng cũng biết, Vận Trung nhất định sẽ lập tức làm khó dễ.
Nhìn tin tức Mạn Kiều gửi đến, Tiêu Hoằng ngồi trong văn phòng Bác Sơn, cười khẽ, không đổi sắc.
- Trước đó ta còn sợ Vận Trung này là hạng người cao minh gì, chẳng qua chỉ đơn giản là một tên lỗ mãng mà thôi. Thật sự nghĩ rằng chỗ nào cũng dùng bạo lực để giải quyết hay sao? Đúng là ngây thơ.
Tiêu Hoằng nói, tiếp theo đưa tin tức cho Bác Sơn xem.
- Lão đại, ngài đừng nói thế, chúng ta có chuẩn bị, nếu không có chuẩn bị, đổi thành tập đoàn bình thường, lần này chắc chắc sẽ áp chế hết toàn bộ thủ đoạn chống cự của chúng ta. Không nghe theo, có nghĩa là đối đầu với quân đội. Đến lúc đó, Vận Trung có thể lấy cái cớ cực kỳ hợp lý đuổi giết chúng ta, dù cho có chỗ dựa Áo Thác, cũng không có tác dụng lớn, dù sao Hắc Trạch Sâm có quyền uy quá lớn ở Thánh Đàn.
Bác Sơn nói.
Tiêu Hoằng không nói gì, không tỏ ý kiến.
- Đúng rồi, lão đại, nếu không bây giờ chúng ta hành động đi, không làm thì thôi, đã làm thì tới cùng, trực tiếp chỉnh chết Vận Trung, cắt đi cánh tay mạnh nhất của Hắc Trạch Sâm.
Bác Sơn híp mắt nói, không thể không nói, Bác Sơn lăn lộn cùng Tiêu Hoằng lâu như thế, tính tình ít nhiều bị Tiêu Hoằng ảnh hưởng.
Tiêu Hoằng lắc lắc đầu:
- Bây giờ ra tay, ta có thể cam đoan Vận Trung chết là chắc, nhưng chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu người? Chiến thuật biển người là hữu hiệu, nhưng ngươi nhớ kỹ, dùng chiến thuật biển người đều là sĩ quan vô năng.
- Vậy chúng ta...
Lần này Bác Sơn ngây ngẩn, không dùng chiến thuật biển người, vậy làm sao chống lại Vận Trung?
- Chờ đi.
Tiêu Hoằng thoải mái nói:
- Bây giờ Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn đăng ký bao nhiêu chiến hạm Ma Văn?
- Chỉ có 6 chiến hạm Ma Văn, hơn nữa đều là loại tương đối cũ kỹ.
Bác Sơn trả lời.
- Chọn ra 3 chiếc nát nhất, ở lại Vĩnh Ngạn Tinh, phái ra 3 chiếc khác, du đãng ở bên bờ khu trực thuộc quân đoàn 15, tàu Phổ Hưu Tư bí mật ẩn núp, sẵn sàng đợi lệnh.
Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng có mục đích cuối cūng là gì, nhưng Bác Sơn vẫn nghe theo, cầm Ma Văn thông tin truyền tin tức đi.
Bác Sơn vừa truyền lệnh xong, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại rung lên, người gọi là Trương Diệu Tường, tổng tham mưu trưởng quân đoàn 15.
- Thì ra là Trương tham mưu trưởng, đã lâu không gặp, có gì thế? Nghe cuộc gọi, Tiêu Hoằng lạnh nhạt hỏi.
Bởi vì quan hệ với Mạn Kiều, Trương Diệu Tường quan hệ với Tiêu Hoằng cũng không tệ, hơn nữa ngày xưa lễ ngộ có thừa với Tiêu Hoằng. Chính vì thế, lúc này Trương Diệu Tường mới có vẻ hết sức hổ thẹn.