Bản thân Hắc Trạch Sâm rất
rõ ràng, trong thời khắc này, mình phải có thực lực ngăn chặn được Tát
Già, thì mới có thể nắm chắc hơn.
- Sáu tiếng, Tần Nhược Bạch ngươi có chống đỡ được hay không?
Trầm tư một lát, Hắc Trạch Sâm thông qua Ma Văn thông tin hỏi Tần Nhược Bạch.
- Sáu tiếng? Hoàn toàn không có vấn đề.
Tần Nhược Bạch nghĩ ngợi một chút, rồi thoải mái nói.
- Tốt lắm.
Hắc Trạch Sâm đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng cắt liên lạc.
Lại lần nữa nhìn vào màn hình, Tập đoàn Thợ săn và Gia Đô hạm đội đang
hùng hổ đi tới, Hắc Trạch Sâm khẽ suy tính, cho dù Tiêu Hoằng có thể
trong thời gian ngắn giải quyết xong hạm đội của Phục Thản Đế Quốc,
nhưng nếu muốn giết tới đây, cũng tuyệt đối không có khả năng hoàn thành trong vòng sáu tiếng đồng hồ được.
Nghĩ vậy, Hắc Trạch Sâm liền ngay lập tức phân phó cho Du Khải Minh tăng mạnh phòng ngự và khống chế Vệ đội Thánh Vực. Sau đó hắn liền cầm lấy
một lọ máu Kim quan điêu biến dị, mở ra uống một ngụm.
Gần như ngay khi Hắc Trạch Sâm vừa mới uống một ngụm máu Kim quan điêu
biến dị, trong phòng điều khiển chính của Phổ Hưu Tư Hào, Tiêu Hoằng đã
thấy Ma Văn đạn tín hiệu trước mặt trở nên mờ đi rất nhiều.
Điều này có nghĩa gì, không cần nói cũng biết, đó chính là Hắc Trạch Sâm đã bắt đầu uống máu Kim quan điêu biến dị mà hắn đưa tới, tiến vào giai đoạn tu luyện dài sáu tiếng.
Đương nhiên, điều này thì Tiêu Hoằng cũng không quá bất ngờ, giả thiết
hắn ở trong vị trí của Hắc Trạch Sâm, lại không biết rõ, hơn nữa còn cần có sức chiến đấu áp đảo được Tát Già, thì chỉ có cách này mới có thể
tăng lên Ngự lực được.
Trước đó cũng đã nói qua, Ngự lực mà được tăng lên một cấp bậc thì sức
chiến đấu sẽ tăng mạnh, có thể khống chế Chiến Văn cấp cao hơn, vượt qua cảnh giới sẽ mang đến biến hóa về bản chất, mỗi một luồng Ngự lực được
tăng lên, thì sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên một chút.
- Xem ra, tất cả đều có số của nó, rốt cuộc cũng không trốn được.
Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn đạn tín hiệu, lại nhìn vào màn hình, trên đó có
hình ảnh gần 66 chiếc Ma Văn chiến hạm của Phục Thản Đế Quốc đã tới gần
rồi.
Đồng thời, hạm đội của Tập đoàn Thợ săn, Gia Đô Đế Quốc lại không đi về
phía Thánh Đàn, mà quay đầu giết về phía Phục Thản Đế Quốc, tin tức này
cũng giống như siêu cấp virus, nhanh chóng lan ra.
Thấy vậy, toàn thể dân chúng Gia Đô liên hợp thể gần như đồng loạt há
hốc mồm, bất kể là Gia Đô Đế Quốc hay là Phục Thản Đế Quốc, hoặc là một
ít tiểu quốc, trên cơ bản mỗi người đều có cảm giác da đầu run lên, hai
chân như nhũn ra.
Lần này đã không phải giống như khi đánh chết Vận Trung nữa, không còn
là giao chiến cục bộ, hoặc là các tập đoàn giao chiến với nhau, mà chính là hai đại đế quốc trong Gia Đô liên hợp thể va chạm.
Bất kể là lưỡng bại câu thương hay là một bên bị tiêu diệt, thì đều là một vết thương trí mạng đối với Gia Đô liên hợp thể.
Nếu kiểm soát không được, Gia Đô liên hợp thể sẽ sụp đổ, đến lúc đó Á Tế Á liên hợp thể, Bắc Áo liên hợp thể tuyệt đối sẽ cùng tới tấn công,
điều tiếp theo sẽ là gì? Bọn họ đã không dám tưởng tượng nữa.
Càng làm cho dân chúng không thể tưởng tượng được chính là, khởi xướng
cho tất cả mọi việc lại chính là một mình Tiêu Hoằng mà thôi.
Trong lúc nhất thời, bất kể là tinh cầu nào, phố lớn ngõ nhỏ, mọi người
đều ngừng lại, ngửa đầu lên, dùng sắc mặt tái nhợt nhìn vào màn hình gần đó, nhìn hai đại hạm đội đang từng chút một tới gần nhau.
Điều này giống như hai viên tinh cầu sắp va chạm lẫn nhau vậy.
- Tại sao lại như vậy được?
- Trời ạ, Tiêu Hoằng kia rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn định hủy diệt cả thế giới hay sao?
- A Di La trên cao, mau ngăn cản a!
Giờ khắc này, bất kể là người mang quốc tịch gì, bất kể là giàu nghèo
sang hèn, thì đều thốt lên câu này. Trong mắt họ có chấn kinh, nhưng
càng nhiều hơn chính là sợ hãi.
Năm phút đồng hồ, chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủn thôi, trong tinh
không gần Áo Tát Tinh, hai hạm đội vô cùng khổng lồ đã xuất hiện trong
tầm nhìn của nhau, tất cả hạm pháo đều đã đồng loạt nhắm ngay vào đối
phương, các cửa phóng ra phi đạn được mở ra, lộ ra từng viên Ma Văn phi
đạn, không khí hết sức căng thẳng.
Tần Nhược Bạch trong văn phòng trên An Bố Tinh tự nhiên có thể thông qua màn hình, nhìn thấy tất cả cảnh này, vẻ mặt cũng dần dần trở nên lạnh
như băng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Hắn phi thường rõ ràng, hiện tại Hắc Trạch Sâm đang tiến hành ứng đối
tương ứng, sáu tiếng, cho dù hiện tại lập tức giao chiến, thì cũng không nhất định có thể trong vòng sáu tiếng đồng hồ mà chấm dứt được.
Dựa theo quy mô như vậy, nếu không phải xuất hiện bất ngờ gì, thì tối
thiểu cũng cần phải sống mái với nhau tận mấy ngày, mà trong thời gian
mấy ngày này, Hắc Trạch Sâm đã có thể toàn bộ hoàn toàn thu phục Thánh
Đàn từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu lại, liền có thể chém rơi đầu
Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, vì kéo dài một chút thời gian, Tần Nhược Bạch vẫn bày ra một bộ dáng lạnh nhạt, gọi cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không chút tạm dừng hay cố kỵ gì, trực tiếp nối liên lạc.
- Tiêu Hoằng, tên ma đầu nhà ngươi, ngươi cho rằng như vậy là có thể làm cho Phục Thản Đế Quốc lâm vào cảnh bị động hay sao?
Tần Nhược Bạch nhìn vẻ mặt bình thản đáng ghét kia của Tiêu Hoằng, liền nheo mắt nói.
Rất khó tưởng tượng, ngay hai năm trước, Tiêu Hoằng ở trong mắt Tần
Nhược Bạch thì vẫn là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, mà hiện giờ hắn lại trưởng thành tới tình trạng này rồi.
- Đúng vậy, ở trong kế hoạch của ta, ngươi đã xong đời.
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, nhìn Tần Nhược Bạch, thản nhiên nói, cũng
giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nhược Bạch, chỗ khác nhau duy nhất
chính là sự tự tin, tuyệt đối tự tin.
- Ta biết ngươi có Ma Văn Hắc Động Đạn, nhưng trong khoảng cách gần như
vậy, ngươi cũng nên cẩn thận, kích nổ thì sẽ là đồng quy vu tận đó.
Tần Nhược Bạch nói, đồng thời nheo mắt suy nghĩ, nói thật ra đối mặt với Ma Văn Hắc Động Đạn, trong lòng Tần Nhược Bạch cũng rất lo lắng.
Bởi vậy hắn đã đặc biệt chuẩn bị phi đạn chặn lại có cự ly siêu xa.
- Ma Văn Hắc Động Đạn ư? Không, chỉ bằng Tần Nhược Bạch nhà ngươi thì
không tư cách để ta vận dụng Ma Văn Hắc Động Đạn, hiện tại ta khuyên
ngươi, nên tự mình đầu hàng là tốt nhất, tối thiểu cũng không đi theo
con đường của Vận Trung.
Tiêu Hoằng bình thản nói, gần như là đang
khuyên bảo Tần Nhược Bạch.
- Đầu hàng? Ha hả, không thể tưởng được ngươi cũng sẽ ngây thơ như vậy, ngươi cẩn thận mà nhìn một cái, đây là cái gì?
Tần Nhược Bạch cười lạnh hai tiếng, liền trực tiếp chuyển Ma Văn hình ảnh bên cạnh tới trước mặt Tiêu Hoằng.
Trên đó là hình ảnh Liên hợp hạm đội đang nhanh chóng tiến lên từ phía
sau Phục Thản hạm đội, không ngừng tới gần Phục Thản hạm đội, tất cả hạm pháo cũng đồng loạt điều chỉnh góc độ.
- Thế nào? Tiêu Hoằng, ngươi cho rằng 116 chiếc Ma Văn chiến hạm, ngươi có thể nuốt trôi được hay sao?
Tần Nhược Bạch nói xong, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý càng lúc càng đậm, chỉ có điều nụ cười kia ít nhiều có chút dữ tợn.
- Ta chỉ muốn nói, vốn ta cho rằng ngươi còn có chút thực lực, nhưng
tuyệt đối không nghĩ tới, mấy trăm năm rồi, mà ngươi cùng sĩ quan của
Phục Thản Đế Quốc lại vẫn ngu như nhau, tranh giành nội bộ thì các ngươi rất lợi hại, giỏi tới mức chỉ bằng một ánh mắt mà các ngươi cũng có thể hiểu ra rất nhiều điều, nhưng là chiến tranh với bên ngoài thì quả thật là cặn bã, ngay cả Duy Lâm Công Quốc cũng đều có thể khi dễ bọn ngươi
đến loại trình độ này, như vậy cũng có thể thấy rất rõ ràng rồi, ta có
thể nói rằng người Phục Thản Đế Quốc chỉ biết nội đấu, nhưng đối ngoại
lại cực kỳ yếu kém, càng làm cho ta cảm thấy kinh ngạc chính là, cho tới bây giờ, ngươi thân là chủ soái của Phục Thản Đế Quốc, vậy mà lại còn
không biết biến hóa gần khu trực thuộc của ngươi!
Tiêu Hoằng gần như dùng một loại giọng điệu trào phúng và răn dạy để
nói, sau đó hắn cũng đưa Ma Văn hình ảnh bên cạnh cho Tần Nhược Bạch
xem.
Sau khi Tiêu Hoằng chuyển Ma Văn hình ảnh tới trước mặt Tần Nhược Bạch,
vẻ đắc ý và khinh thường trên mặt Tần Nhược Bạch lập tức đại biến, sắc
mặt trở nên tái nhợt, hai mắt trợn lên.
Trong Ma Văn hình ảnh của Tiêu Hoằng chỉ có một tấm tinh đồ vô cùng đơn
giản, chỉ có điều trên tám quốc gia gần Phục Thản Đế Quốc thì đã rõ ràng treo quốc kỳ của Liên bang An Ni Á rồi.
Điều này có nghĩa gì? Không cần nói cũng biết, đó chính là Liên bang An
Ni Á đã thừa dịp tám quốc gia này trống rỗng, thừa dịp tiến vào, giống
như thu cải trắng mà chiếm lấy tám quốc gia này.
Nhưng ngay khi Tần Nhược Bạch đang cảm thấy vô cùng kinh hãi, thì Liên
hợp hạm đội phía sau Phục Thản hạm đội đã cùng lúc hướng nòng pháo vào
các Ma Văn chiến hạm của Phục Thản hạm đội.
Trên cơ bản chính là trạng thái một chọi một, mỗi một chiếc chiến hạm
của Liên hợp hạm đội đã nhắm ngay một chiếc chiến hạm của Phục Thản Đế
Quốc, giống như dùng Ma Văn súng trường nhắm ngay địch nhân từ phía sau.
Có thể nói, hiện tại chỉ cần Liên hợp hạm đội cùng bắn một lượt, Phục Thản hạm đội sẽ không khác gì bị hủy.
- Tiêu Hoằng, ngươi... ngươi thật là đê tiện!
Tần Nhược Bạch không kiềm thốt lên, trong lúc nhất thời đầu óc ong ong, trước mắt thậm chí có chút choáng váng.
Cho tới bây giờ, Tần Nhược Bạch vẫn còn không thể tưởng tượng được,
chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra? Gần như chỉ trong nháy mắt, hạm
đội của hắn đã hoàn toàn bị khống chế.
Kế hoạch mà mình đặt ra từ trước đã sụp đổ toàn bộ.
- Tự ngươi ngu ngốc, cũng không nên trách người khác đê tiện, hiện tại
phải nói là 178 chiếc Ma Văn chiến hạm chống cự lại 66 chiếc thì mới
đúng chứ? Hơn nữa một lát sau có lẽ chính là 244 đối chiến với 0 chiếc!
Tiêu Hoằng nhìn vẻ mặt sợ hãi và không biết làm sao của Tần Nhược Bạch, tươi cười nói.
Đồng thời, Tác Phổ đã bắt đầu không ngừng phát ra cảnh cáo, ra lệnh
cưỡng chế toàn bộ 66 chiếc Ma Văn chiến hạm của Phục Thản Đế Quốc thu
hồi Ma Văn pháo, tiếp nhận đầu hàng, nếu không chỉ có đường chết.
Về phần hạm viên của Phục Thản Đế Quốc, nhìn thấy Liên hợp hạm đội đã
hướng nòng pháo về phía mình, thấy minh hữu đột nhiên biến thành địch
nhân, đều bắt đầu bối rối.
Tuy nhiên, có một điều mà bọn họ hiểu rất rõ, đó chính là trong lúc
không ai biết, đại thế của bọn họ đã mất, chưa khai chiến mà toàn quân
đã bị diệt, đây là châm chọc cỡ nào a.
Đúng lúc này, gần như mỗi một chiếc Ma Văn chiến hạm của Phục Thản hạm
đội hiện lên một tin tức thời gian ngược, thời gian chỉ còn hai phút
nữa.
Tuy rằng không có bất kỳ chú thích nào, nhưng điều này đã rất rõ ràng,
trong vòng hai phút thời gian, nếu không đầu hàng sẽ bị bắn chết, trên
thực tế, lúc này Phục Thản hạm đội đã gần như mất đi tất cả cơ hội
chuyển bại thành thắng, mặc dù hiện tại 66 chiếc Ma Văn chiến hạm cùng
bắn một lượt về phía hạm đội Thợ săn, thì Tập đoàn Thợ săn cũng sẽ chặn
lại được toàn bộ.
Mà hậu quả bọn họ phải đối mặt chính là hủy diệt toàn bộ.