Hắc Trạch Sâm có lòng muốn phản kháng, nhưng dường như đã hoàn toàn mất hết khí lực, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn Tiêu Hoằng, giống như một con mãnh thú cùng đường.
Đi tới trước mặt Hắc Trạch Sâm, Tiêu Hoằng từ trên cao nhìn xuống, va chạm với ánh mắt dữ tợn của Hắc Trạch Sâm. Trên mặt hắn đồng dạng toát ra lạnh như băng và phẫn hận, tiếp theo đột nhiên tung ra một cước, gần như sử dụng lực lượng toàn thân đá thẳng vào bụng Hắc Trạch Sâm! Hắc Trạch Sâm đã vô cùng suy yếu, thời điểm này chỉ cảm thấy bụng giống như bị một chiếc xe tải chạy nhanh lủi vào, cả người liền bay ra hơn mười thước xa, lập tức quay cuồng một trận, ngã thật mạnh trên mặt đất, lăn quay mấy vòng trên mặt đất.
Rất khó tưởng tượng, nhân vật ngày xưa cao cao tại thượng ở Thánh Đàn, giờ này khắc này, lại biến thành bộ dáng như thế. Về phần vệ đội bên người Hắc Trạch Sâm, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không có bảo hộ, không có đánh trả, cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn, giống như mười mấy pho tượng điêu khắc. Dù vậy, Thích Khách Minh vân cầm Ma Văn nỏ trong tay nhắm ngay bọn họ, nếu có chút ý đồ gây rối, nhất định sẽ bị bắn chết ngay đương trường.
Trái lại Hắc Trạch Sâm ở bên kia, bộ dáng càng trở nên vô cùng dữ tợn, hơi hoạt động một chút cánh tay trái còn sót lại, Hắc Trạch Sâm cũng chưa từ bỏ ý định đang ở cố gắng điều động một tia Ngự lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể.
Đối với con kiến Tiêu Hoằng này, Hắc Trạch Sâm hận thấu xương, dù có chết, Hắc Trạch Sâm cũng muốn lôi kéo theo Tiêu Hoằng làm đệm lưng.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc một tay còn lại của Hắc Trạch Sâm vừa mới chống trên mặt đất, lại phát hiện, chân của Tiêu Hoằng không lưu tình chút nào giẫm lên trên bàn tay máu chảy đầm đìa của Hắc Trạch Sâm.
Lúc này Tiêu Hoằng chỉ còn lại là vẻ mặt lạnh như băng và tàn nhẫn, tăng lực dưới chân, dùng sức nghiền một cái, chỉ nghe liên tiếp truyền đến tiếng xương ngón tay của Hắc Trạch Sâm vỡ vụn, giống như nhánh cây gãy đoạn.
Mọi người ở chung quanh chứng kiến, đều không kìm được khóe miệng giật giật. Hiển nhiên, giờ khắc này Tiêu Hoằng là đang tra tấn Hắc Trạch Sâm.
- Ái a...
Đối mặt với cơn đau nhức bất ngờ, Hắc Trạch Sâm không kìm được phát ra tiếng kêu đau đớn, bên trong hai mắt lại toát ra tia căm hận như ngọn lửa.
- Tiêu Hoằng! Ngươi chỉ là Ma quỷ giảo hoạt, ngươi khống chế tử tế được! Hắc Trạch Sâm bật thốt ra như thế, tiếp theo liền phát lực dưới chân, định dùng đầu đánh vào bụng Tiêu Hoằng.
Chỉ có điều là Hắc Trạch Sâm ở dưới trạng thái này, bất kể là lực lượng hay là tốc độ đều đã suy giảm lớn, đối mặt với loại đọ sức va chạm này của Hắc Trạch Sâm, khóe miệng Tiêu Hoằng hơi nhếch lên, nắm chặt tay quyền, phía trên nắm tay trong nháy mắt ngưng kết ra Hàn băng vạn năm màu tím, sau đó cánh tay dùng hết sức trực tiếp va chạm với cái đầu của Hắc Trạch Sâm công tới.
“Ầm! Sau một tiếng nổ vang, Hắc Trạch Sâm lại lần nữa bị Tiêu Hoằng đánh bay ra hơn mười thước xa, trên đầu có thể nhìn thấy rõ ràng lõm vào trong.
Lần này, Hắc Trạch Sâm xem như hoàn toàn không đứng dậy được, tuy nhiên vẫn còn chưa chết, chỉ là cực độ suy yếu, thân thể không ngừng co giật, trong miệng trào ra máu tươi lẫn lộn bọt khí.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng đã lại lần nữa tiến lên vài bước, nâng lên bàn chân từng chút từng chút giẫm lên đầu Hắc Trạch Sâm.
Một màn như vậy, tự nhiên toàn bộ dân chúng Gia Đô liên hợp thể có thể xem thấy rành rành, khóe miệng mỗi người đều co giật mấy cái.
Hình ảnh như vậy, giờ khắc này đã tuyên cáo, Tiêu Hoằng hoàn toàn giẫm nát dưới chân Hắc Trạch Sâm không ai bì nổi. Từ nay về sau, Gia Đô liên hợp thể dường như sắp đi vào thời đại của Tiêu Hoằng.
Cho dù là Bệ Đồ ở Duy Lâm Công Quốc thật xa xôi, cũng thông qua truyền hình các nơi nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng giẫm đạp trên đầu Hắc Trạch Sâm.
Trong lòng cảm nhận được từng cơn rét lạnh, bởi vì Bệ Đồ rất rõ ràng, nếu để cho Tiêu Hoằng với thân phận như thế thống trị Thánh Đàn, thống trị Gia Đô liên hợp thể, như vậy không thể chối cãi đối với Duy Lâm Công Quốc chính là tai họa.
Hơn nữa không tính các binh lực khác, chỉ riêng binh lực hiện tại Tiêu Hoằng nắm giữ trong tay cũng đủ để san bằng mấy cái Duy Lâm Công Quốc.
Không chỉ là một Duy Lâm Công Quốc, ngay cả toàn bộ Á Tế Á liên hợp thể, biết được tin tức Tiêu Hoằng sắp nắm giữ quyền hành, các hành động tập kích Phục Thản Đế Quốc cùng với Tân Cách Công Quốc đều bắt đầu giảm chậm lại, đồng thời từ từ rút quân.
Á Tế Á liên hợp thể đối với đại danh của Tiêu Hoằng, tự nhiên hiểu biết sâu sắc: Tiêu diệt một quân đoàn cấp A; Đánh cho Duy Lâm Công Quốc tàn phế một nửa, nếu không phải Cố Hoành Thần cùng với Tần Nhược Bạch ngu ngốc, nói không chừng hiện tại Duy Lâm Công Quốc đã trở thành một quận của Phục Thản Đế Quốc.
Đồng dạng, cừu hận của Tiêu Hoằng với Á Tế Á liên hợp thể, có liên quan với Phục Thản Đế Quốc, nhưng phần nhiều chính là giữa bản thân Tiêu Hoằng và Bệ Đồ.
[ truyen cua tui
@@ Net ] Gần như chỉ trong nháy mắt, Á Tế Á liên hợp thể liền trở nên vô cùng khẩn trương. Gia Đô liên hợp thể thì lập tức trở nên vô cùng im lặng, mọi người đều tập trung ánh mắt nhắm ngay Tiêu Hoằng trong màn hình.
Giờ này khắc này, quyền uy của Tiêu Hoằng ở Gia Đô liên hợp thể đã không cần nói cũng biết! Thậm chí đã vượt qua A Di La, toàn bộ Gia Đô liên hợp thể dường như đều đã nằm trong tay Tiêu Hoằng.
Loại quyền lực này, loại thực lực này, so với Hắc Trạch Sâm càng cường hãn hơn, càng thêm đáng sợ hơn. Hơn nữa Hắc Trạch Sâm chỉ biết đấu đá nội bộ, nhưng Tiêu Hoằng thì khác, trong lòng Tiêu Hoằng có dã tâm.
Trái lại ở trên Ngộ Giác Tinh lúc này, Tiêu Hoằng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Hắc Trạch Sâm bị đạp dưới chân mình, khóe miệng không kìm được nhếch lên lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Chỉ là khi vẻ tươi cười như vậy truyền vào trong mắt Hắc Trạch Sâm, lại giống như một ác ma dữ tợn, làm cho hắn cảm thấy lạnh rất lạnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng nhẹ giơ hai tay lên, nắm chặt, giữa hai tay từng chút từng chút bắt đầu sinh ra một thanh băng nhận màu tím, màng năng lượng kim quang mờ nhạt cũng bao phủ phía trên băng nhận.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim trong ngực mọi người khắp Gia Đô liên hợp thể đều như ngừng đập, bọn họ tự nhiên có thể ý thức được sắp xảy ra chuyện gì.
- Chỉ là không dám tưởng tượng, Tiêu Hoằng ngày
xưa ở trước mặt Hắc Trạch Sâm không đáng giá nhắc tới, quả nhiên có thể thông qua ngoan cường cùng bất khuất, cùng với tín niệm không sợ cường giả, đã mạnh mẽ chà đạp Hắc Trạch Sâm dưới chân mình.
- Ngươi nghĩ rằng ta chết đi, ngươi sẽ có kết cục tốt sao? Hắc Trạch Sâm nhìn lưỡi băng nhận sắc bén treo trên đỉnh đầu mình, bật thốt ra như thế.
- Có một số việc, ta còn thấy rõ hơn ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết: Bất kể tương lai như thế nào, Tiêu Hoằng ta vẫn đỉnh thiên lập địa, vĩnh viễn không khuất phục, mà ngươi thì phải chết! Tiêu Hoằng nói xong, hai mắt đột nhiên phát ra tia sáng khiếp người, tiếp theo giơ tay đâm xuống, đâm thẳng lưỡi băng nhận thật sâu trong cổ Hắc Trạch Sâm.
Lại nhìn Hắc Trạch Sâm, giờ này khắc này trong hai mắt trừ vẻ không cam lòng vẫn là không cam lòng, hai mắt trợn trắng, thân thể không ngừng vặn vẹo, giãy giụa, sau đó là co rúm. Ước chừng trôi qua nửa phút, thân thể Hắc Trạch Sâm mới hoàn toàn mềm nhũn không nhúc nhích.
Tĩnh mịch! Không sai ngay khoảnh khắc Hắc Trạch Sâm ngưng giãy giụa, bốn phía cổ bảo liền rơi vào cảnh tĩnh mịch, mọi người cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn.
Toàn bộ dân chúng Gia Đô liên hợp thể, giờ khắc này cũng đều hóa đá tại đương trường, một ít người trong lòng không đủ năng lực chịu đựng không kìm lòng được bưng kín khóe miệng, hai mắt trợn trừng.
Về phần các thủ lĩnh như Khang Du, Gia Lạc Tư cũng đều ngây ra như phỗng. Trong lòng bọn họ biết rất rõ hình ảnh như vậy có ý nghĩa gì.
Mà Tiêu Hoằng vẫn duy trì tư thế chân đạp đầu Hắc Trạch Sâm, băng nhận trong tay ghim trong cổ Hắc Trạch Sâm.
Hết thảy hết thảy đối với Hắc Trạch Sâm, dường như chính vì Tiêu Hoằng đã chịu thiệt ở trên quảng trường trung tâm, nhưng thật sự là đơn giản như vậy hay sao? Hết thảy chuyện này dường như chỉ có trong lòng Tiêu Hoằng là rõ ràng nhất.
- Tát Già! Tới lâu như vậy rồi, ngài cũng nên hiện thân rồi chứ? Ước chừng trôi qua hai phút, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Nhưng ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa mới nói ra lời này, lập tức phía sau Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành một vầng sáng, tiếp theo thân ảnh Tát Già liền hoàn toàn hiện ra.
Đồng thời, ngay khoảnh khắc Tát Già xuất hiện kia, chỉ thấy ngón tay của Tát Già chỉ thẳng vào gáy của Tiêu Hoằng, đầu ngón tay kia lấp lóe sáng ngời, cách Tiêu Hoằng chỉ không đến hai thước.
Một chút điểm sáng này là cái gì, mọi người tự nhiên rất rõ ràng, nếu Tát Già khởi động đủ để đánh xuyên qua đầu Tiêu Hoằng.
Gần như ngay thời điểm Tát Già xuất hiện, đồng thời bày ra tư thế này, Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn, cùng với ngàn vạn quân Tập đoàn Thợ Săn đều biến sắc.
Ở trong ấn tượng của họ, Tát Già này chính là chỗ dựa vững chắc của Tiêu Hoằng, là ô dù của Tiêu Hoằng, hoàn toàn là người một nhà, nhưng hình ảnh trước mắt, Tát Già lại bày ra tư thế như thế, đây rõ ràng chính là muốn bắt Tiêu Hoằng mà.
Lại nhìn thành viên Thích Khách Minh, biểu tình cũng khẽ nhúc nhích. Tuy nhiên, giờ khắc này vẫn là đồng loạt giơ cao Ma Văn nỏ cầm trong tay, nhắm ngay Tát Già.
Rất khó tưởng tượng, giờ khắc này lại phát sinh biến đổi lớn như thế! Đồng thời, ngay khoảnh khắc Tát Già xuất hiện, tất cả liên lạc đối ngoại của Thánh Đàn, cũng toàn bộ gián đoạn, chỉ nhìn thấy tất cả màn hình ở Gia Đô liên hợp thể đồng loạt tối đen.
- Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được ngươi lại biết ta ở ngay phụ cận! Tát Già nhẹ giọng nói, bên trong giọng điệu ít nhiều có vẻ áy náy cũng có xin lỗi.
- Ta cũng là vừa mới biết được! Ta biết người đó khẳng định sẽ xuất hiện, chỉ có điều không nghĩ tới, lại là Tát Già đại nhân ngài! Tiêu Hoằng khẽ quay đầu, nhìn Tát Già, mỉm cười, tuy nhiên, theo vẻ tươi cười này còn có hai giọt nước mắt, cũng từ hai má Tiêu Hoằng chậm rãi rơi xuống.
Trước giờ Tiêu Hoằng vẫn luôn xem Tát Già trở thành sư phụ, trở thành tri kỷ, nhưng giờ khắc này...
- Thực xin lỗi Tiêu Hoằng... Ta thực có lỗi, nhưng ta cũng là thân bất do kỷ! Tát Già nhẹ giọng nói, trên mặt ít nhiều cũng toát ra một chút áy náy. Đúng vậy, giờ khắc này, hắn đã phản lại tín nhiệm của Tiêu Hoằng.
- Việc này ta biết, A Di La sai ngài tới đúng không? Từ khi ta ra lệnh cho Liên bang An Ni Á dẹp yên tám nước, ta cũng đã dự cảm tới rồi, bởi vì ta rất rõ ràng điểm mấu chốt của A Di La chính là tiết chế Gia Đô Đế Quốc, một khi quyền hạn của ta vượt qua phạm vi này, A Di La sẽ cảm nhận được uy hiếp, huống chi là hiện tại. Hơn nữa ta không ngại nói thẳng, ở trong kế hoạch của ta, trước khi giết chết Hắc Trạch Sâm là diệt trừ ngài cùng với Ma Sở, bởi vì việc này càng thêm bảo hiểm, có thể hoàn toàn bảo đảm địa vị của ta không thể lay chuyển. Thế nhưng cuối cùng ta buông bỏ ý định đó, nguyên nhân chính là một phần tình nghĩa giữa ta và ngài trước đây, Tiêu Hoằng ta thực rất quý trọng nó! Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói từng chữ, trên mặt không có vẻ dữ tợn, không có phẫn nộ, chỉ có nụ cười khẽ, dường như là trào phúng, là châm biếm thế đạo này.