Ở phía trên quỹ đạo Ma Duệ Tinh xa xa, lại là vô số bến cảng giữa các tinh, giống như các vệ tinh bao quanh, tuy rằng trải qua năm tháng ăn mòn nhưng cũng còn có thể sử dụng. Nếu quan sát cẩn thận, có thể nhìn thấy được mỗi một cái bến cảng giữa các tinh, tuy rằng cũ nát, nhưng đều lộ rõ công thợ trước kia làm ra cực kỳ khéo cẩn thận.
Nam bán cầu Ma Duệ Tinh, Tín Nghĩa Thị, nơi này là trại tập trung tù chiến tranh lớn nhất của toàn bộ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, trên cơ bản trừ Á Bình Trữ liên hợp thể ra, là nơi tụ tập tù chiến tranh cao đẳng của các liên hợp thể.
Hầu hết tù chiến tranh, cấp bậc Ngự lực đều ở từ Ngự Sư cấp bốn đến Đại Ngự Sư cấp một, nếu rửa sạch tư tưởng của họ, thì có thể không kiêng nể gì đem bán ra, trở thành kẻ bảo tiêu, hoặc là lính đánh thuê thực lực cao thâm. Ở Xích Nghĩa liên hợp thể cùng với Tân Bối Ba liên hợp thể là rất được hoan nghênh cũng rất đáng giá.
Thị trưởng của Tín Nghĩa Thị tên là Dịch Tư Nam, tuổi đại khái chỉ hơn bốn mươi tuổi. Hình dáng so với người dân da bọc xương của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc kia, cả người hắn có vẻ cực kỳ mập mạp, đầu hơi hói, sắc mặt hồng nhuận, cách ăn mặc có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng tài liệu cũng rất quý báu.
Đương nhiên, loại quý báu này cũng không thể bằng được Gia Đô liên hợp, dù sao nơi này vật tư có hạn.
Giờ phút này Dịch Tư Nam đang ngồi trong văn phòng xa hoa, quan sát tình huống trong trại tập trung sắp tới. Thực tế Tín Nghĩa Thị có một nửa khu vực đều là trại tập trung, xây dựng tuy rằng đơn sơ, nhưng bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, bao bọc kín mít chặt chẽ.
Dù sao giam giữ trong trại tập trung Tín Nghĩa đều là những tên tù Ngự lực cao thâm, trong đó một nửa số tù binh đều là Lạc Đan Luân, một nửa kia là đến từ các nơi trên thế giới.
Không thể phủ nhận chỉ nói riêng về sức chiến đấu, người Lạc Đan Luân so với người của các chủng loại khác đều cao hơn một cấp bậc. Nhất là trong cơ thể có huyết thống tốt đẹp, tốc độ tăng lên Ngự lực, là gấp năm lần những người chủng tộc khác.
Đây cũng là điểm căn bản vì sao người Lạc Đan Luân cường hãn. Trên thực tế chủng tộc người Lạc Đan Luân này chỉ có hai đặc tính lớn: Một là năng lực chiến đấu; Hai là năng lực buôn bán.
Hai đặc tính này nếu tách rời ra thì không là gì, nhưng nếu hai dạng khác biệt này ở cùng một chỗ, thì ít nhiều có phần đáng sợ.
Tín Nghĩa Thị là một thành thị chủ yếu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, địa vị cùng với đãi ngộ của Thị trưởng, cũng cực kỳ cao, hoàn toàn ngang cấp với Châu trưởng.
Dịch Tư Nam ngồi ở trước bàn giấy, giờ phút này đang theo dõi tin tức Ma Văn. Trên Ma Văn là tình hình thu chi của trại tập trung thời gian gần đây.
Tuy rằng đối với người dân tuyên dương cái gì kim tệ dơ bẩn, chỉ bất đắc dĩ sử dụng. Nhưng đối với quan viên cấp cao của quốc gia như Dịch Tư Nam mà nói, cũng không có lúc nào là không nghĩ làm sao có được nó.
Thông qua quan sát, Dịch Tư Nam có thể phát hiện rõ ràng, tù phạm trong trại tập trung đã không còn đủ dùng. Trại tập trung chiếm một nửa diện tích của thành thị, mà không sai biệt lắm chỉ còn lại có hơn 3000 người. Hơn nữa ở Thiên Tế Tinh bắc bán cầu là địa phương tụ tập cuối cùng của người Lạc Đan Luân, bởi vì nguyên nhân đặc thù, bắt đầu không ngừng áp dụng phòng ngự co đầu rút cổ. Cơ hội quơ được “thương phẩm người Lạc Đan Luân loại chất lượng tốt này càng ngày càng nhỏ, bởi vậy trại tập trung đã xuất hiện tĩnh trạng thiếu “thương phẩm” nghiêm trọng.
Điều này làm cho Dịch Tư Nam ít nhiều có chút lo lắng. Nên biết rằng, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc trừ giá rẻ bán ra tài nguyên trên Ma Duệ Tinh cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Nguồn kinh tế lớn thứ hai chính là bán ra tù chiến tranh đã bị rửa sạch tư tưởng.
Ở nơi này loại tù chiến tranh đã bị rửa sạch tư tưởng được gọi là “nhân ngẫu”.
- Thị trưởng Dịch Tư Nam! Vừa mới nhận được tin tức, hạm đội áp tải thứ 15 đã quay về, đang đậu lại ở trong tinh cảng số 1! Bỗng nhiên một nữ trợ thủ đi tới chào Dịch Tư Nam một cái theo nghi thức quân đội cực độ tiêu chuẩn, rồi báo cáo từng chữ, giọng nói lanh lảnh.
- Rất tốt! Truyền lệnh xuống, trại tập trung Tín Nghĩa cho giảm tiêu chuẩn xuống một chút, Ngự Sư cấp ba trở lên toàn bộ tiếp thu. Chúng ta nhu cầu cấp bách bổ sung nguồn cung cấp! Dịch Tư Nam đứng lên, bày ra một bộ dáng uy nghiêm, chắp tay sau lưng, biểu tình nghiêm trọng phân phó cho nữ trợ thủ.
- Rõ! Nữ trợ thủ cũng bày ra một tư thế đứng nghiêm, lại lần nữa chào Dịch Tư Nam một cái theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, ở trong hạm áp tải chỗ Tiêu Hoằng, hạm áp tải đã ngừng lại hẳn. Sau một lát, mấy trăm tên binh sĩ Cao Tương cầm trong tay Ma Văn súng trường, xuất hiện ở trên các điểm cao tại khoang hạm áp tải, ngay sau đó lan can nặng nề trong phòng giam, từng nhóm lần lượt mở ra. Binh sĩ Cao Tương vẻ mặt tàn ác, mệnh lệnh cho tù phạm từ bên trong xếp thành hai hàng đi ra.
Rất nhanh cửa phòng giam Tiêu Hoằng liền chậm rãi mở ra. Trải qua hành trình không biết bao nhiêu ngày, tuy rằng có được Văn đan dinh dưỡng trợ giúp, nhưng cả người Tiêu Hoằng cũng có chút tiều tụy, hai má hốc hác có thể thấy rõ ràng.
Về phần Vương Quân, Ai Thác cũng sắc mặt trắng bệch, cả người rõ ràng gầy đi một vòng, mà gã tù chiến tranh Gia Đô liên hợp thể kia thì bất hạnh, không chịu đựng nổi, ba ngày trước đã mất mạng.
Vương Quân và Ai Thác tỏ vẻ bi thương, nhưng với Tiêu Hoằng phản ứng vẫn bình thản, chuyện như vậy, Tiêu Hoằng đã nhìn thấy rất nhiều. Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, lúc ấy nếu có một ly nước sôi, một quả Văn đan hạ sốt, một chút thực vật, là có thể cứu được hắn, nhưng không có chữ “nếu”.
Theo lối ra thông đạo tanh tưởi trong thân hạm đi ra ngoài, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, chỗ nối tiếp hạm áp tải với lối ra tinh cảng có một Văn Khí hình tròn, giống như một cái khung cửa.
Nhìn vật đó Tiêu Hoằng biết chính là dụng cụ thăm dò Ngự lực, có thể thông qua thu thập sóng
Ngự lực phát hiện cấp bậc Ngự lực cụ thể của tù phạm.
Đồng dạng Tiêu Hoằng cũng nhìn thấy, dựa theo cấp bậc Ngự lực bất đồng, tất cả tù phạm cũng bị chia làm ba bảy loại, chia ra giam giữ.
Đại khái chỉ trôi qua năm phút đồng hồ, khi Tiêu Hoằng đi qua, liền nghe trong dụng cụ thăm dò truyền ra một âm thanh điện tử hợp thành: “Ngự Sư đỉnh phong.” Cấp bậc như vậy bên trong ở đám tù phạm, cấp bậc cũng tính là rất cao, nếu là ở các liên hợp thể khác nói vậy sẽ trầm trồ một hồi, nhưng ở trong này lại không có.
- Ngươi, đi bên này! Trong đó một gã binh sĩ Cao Tương nói xong, liền nắm lấy cánh tay của Tiêu Hoằng cứng rắn giống như sắt thép, trực tiếp kéo Tiêu Hoằng đến một trong ba lối đi đầu tiên phía bên phải ở trước mặt.
Theo sát sau đó là Vương Quân Ngự Sư cấp ba, Ai Thác Ngự Sư cấp năm, khi tới phiên Vương Quân thoáng do dự một chút, rồi có lẽ là Dịch Tư Nam gửi tới tin tức gây nên, cũng miên cường ném Vương Quân tới lối đi đầu tiên phía bên phải.
- Oa, lão đại! Xem ra chúng ta thật là có duyên nha! Vừa rồi ta còn lo lắng chúng ta có thể bị tách ra hay không đấy! Vương Quân đi theo phía sau Tiêu Hoằng từ từ nói.
“Ầm! Gần như ngay thời điểm Vương Quân lên tiếng nói chuyện, gã binh sĩ Cao Tương đứng ở một bên, trực tiếp đá một cước ngay bụng Vương Quân. Bởi vì đã không có Chiến Văn, cộng thêm đi chặng đường mệt nhọc cùng với không hề phòng bị, Vương Quân bị dính một cước này có thế nói là rất mạnh, bị đá bay tung ra ngoài.
- Ngươi, câm miệng! Gã binh sĩ Cao Tương lộ vẻ mặt tàn nhẫn khiển trách Vương Quân, làm cho người ta có cảm giác căn bản không có xem Vương Quân là con người.
Trải qua nhiều ngày đi chung đường như vậy, lại thấy được nhiều chuyện biến thái, cùng với không ngừng bị áp bức, Vương Quân sớm đã có chút áp chế không được.
- Thằng nhãi con dám đánh ta, xem ra ngươi còn không biết ta lợi hại! Vương Quân lau máu ứa ra nơi khóe miệng, sắc mặt có vẻ dữ tợn, phóng tới.
“Ầm! Lại phát hiện cách đó không xa một gã binh sĩ Cao Tương khác đã bóp cò súng, một vật thể giống như kim tiêm ghim thẳng ngay trên cổ Vương Quân.
Ngay sau đó Vương Quân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm ngã xuống ngất đi.
Đối mặt với huynh đệ của mình bị khi dễ, Ai Thác còn muốn ra tay. Kết quả nhìn thấy Tiêu Hoằng nhìn hắn nhè nhẹ lắc lắc đầu, mới cố kìm chế nhịn xuống, tiếp tục đi theo phía sau Tiêu Hoằng. Ai Thác cũng biết, thời điểm này phản kích chỉ có thể là chịu chết uổng phí.
Trái lại Vương Quân liền bị khiêng ra ngoài, chẳng biết đưa đi đâu. Tuy nhiên, trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ ràng. Vương Quân hẳn là không chết được, bởi vì nếu muốn giết hắn một quả Ma Văn viên đạn không tốt hơn sao, cần gì phải dùng đạn gây mê phí tổn quá cao? Đại khái đi tới chừng năm phút đồng hồ, xuyên qua một lối đi kim loại không có cửa sổ, nghênh đón Tiêu Hoằng lại là một chiếc Ma Văn hạm áp tải khác, mà chiếc hạm áp tải này đúng là đi tới trại tập trung Tín Nghĩa.
Nơi đó cũng là địa phương giam giữ tù chiến tranh cao nhất cấp của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, có thể nói là ngục giam cao cấp nhất.
Ngoại trừ người Lạc Đan Luân, tù chiến tranh có thể tiến vào nơi đó, không sai biệt lắm đều là những kẻ trọng tội. Người phổ thông bình thường, cấp bậc Ngự lực không đủ thì làm thế nào có thể gây sóng gió ở các liên hợp thể được chứ? Giờ phút này Tiêu Hoằng rất muốn nhìn xem Ma Duệ Tinh rốt cuộc là bộ dáng ra sao? Cũng muốn biết vị trí của mình sắp tới, rốt cuộc là ở địa phương nào, chi tiếc bốn phía không có cửa sổ, người Cao Tương càng không có cấp cơ hội cho Tiêu Hoằng như vậy, trực tiếp thô lỗ ấn Tiêu Hoằng vào trong cái lồng sắt lớn nhỏ bằng cỡ trong phòng giam.
Hành động như vậy rốt cục làm cho trong lòng Tiêu Hoằng cảm thấy một ít khó chịu, tuy nhiên vân phải nhịn xuống.
Ai Thác cùng những người khác cũng như thế, toàn bộ bị nhốt một mình trong một lồng sắt cao không đến một thước, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm ở bên trong lồng sắt, không thể động đậy.
Ước chừng trải qua hành trình mười phút, Ma Văn vận binh hạm áp tải Tiêu Hoằng cùng với 1000 tên tù chiến tranh rốt cục đến trại tập trung Tín Nghĩa, có thể nói là ngục giam lớn nhất ở Thái Qua Vũ Trụ.
Nơi này vô cùng rộng rãi, lô cốt chi chít như sao trên trời, phân bố ở từng dãy từng dãy kiến trúc bằng đá, tổng cộng chia làm bốn khu lớn: Giáp Ắt Bính Đinh, giam giữ tù chiến tranh loại hình khác nhau.
Khu trung tâm lại là một Sở thực nghiệm linh hồn cực kỳ tiên tiến hiếm thấy, nơi đó là chỗ chuyên môn cải biến tù chiến tranh thành nhân ngẫu.
Trung tâm quảng trường của Sở thực nghiệm là một pho tượng đồng to lớn cao chừng hơn mười thước, đồng dạng là một nam nhân nhìn như trung niên. Tượng khác này đang mở ra hai tay, bày ra một bộ dáng ban bố ân điển cho thế nhân, mà hắn đúng là Áo Cách Tư Thần của tín ngưỡng người Cao Tương. Ở phía trước tượng Áo Cách Tư Thần, còn cộ một tượng đồng chỉ cao chừng bảy tám thước, nửa quỳ ở trước mặt Áo Cách Tư Thần, hắn chính là kẻ đảm nhiệm thống trị đệ nhất của Cao Tương Chân Nghía Quốc, ở nơi này gọi là Thân phụ, tên là Cao Trọng Nam.