- Đã xảy ra chuyện gì? Thiết Hách nhìn đám người Á Tế Á biến thành thế này, nhíu chặt mày hỏi.
- Lão đại, ngài mới đi mấy ngày, thì tên Tiêu Hoằng kia cũng bị nhốt vào, đánh ngã ba mươi mấy người chúng ta, trong đó có một nửa huynh đệ đã chết.
Bỗng nhiên Nạp Ni chạy tới chỗ Thiết Hách khóc lóc nói.
- Cái gì? Tiêu Hoằng? Nghe cái tên này, sắc mặt Thiết Hách không khỏi co rúm, thậm chí trở nên vặn vẹo. Ở Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, Thiết Hách chính là Tướng quân, chỉ vì quân cấp A toàn diệt, liên lụy tới hắn, mới bị đày đến chỗ này.
Có thể nói, cũng gián tiếp xung đột với Tiêu Hoằng.
- Không ngờ Tiêu Hoằng hắn cũng lưu lạc đến đây, lá gan vẫn to như vậy, dám đả thương người Á Tế Á ta! Ta xem Tiêu Hoằng hắn chán sống rồi! Tiêu Hoằng ở chỗ nào! Xem ta lột sống hắn! Thiết Hách rít gào.
Những tù nhân khác không khỏi run lên, bọn họ biết rõ sự lợi hại của Thiết Hách, người cấp Ngự sư đỉnh, ở trong này có thể quét ngang.
Thậm chí bọn họ còn tận mắt thấy lúc trước hắn bóp một tên tù nhân Ngự sư cấp năm đến nửa tàn phế, thủ đoạn cực kỳ hung ác.
Về phần binh lính Cao Tương, nếu là tù nhân bình thường nói như vậy, tuyệt đối sẽ tiến tới mắng chửi, nhưng Thiết Hách thì lại không. Bởi vì dựa theo chỉ thị của Sở thí nghiệm linh hồn, tù nhân tiếp nhận rửa sạch tư tưởng, sẽ không được đánh chửi, nhất là vừa mới trải qua vòng tẩy rửa đầu tiên.
Như vậy rất dễ kích hoạt lại thần kinh não của họ hoại tử cục bộ.
- Bây giờ Tiêu Hoằng đang bị nhốt kín, xem chừng vài ngày nữa mới trở về.
Thiết Hách nói, vốn sắc mặt lo lắng cũng trở nên vững vàng.
Còn Vương Quân thương thế chưa lành, nhìn thấy một tên lai lịch không nhỏ xuất hiện trên quảng trường, không khỏi dời người vào trong góc. Đàn ông không chịu thiệt trước mắt, hắn cũng biết dù sao hắn là bạn của Tiêu Hoằng, nguyên nhân chuyện này cũng có chút quan hệ tới hắn.
Nhưng khi Vương Quân muốn né tránh ánh mắt Nạp Ni, lại phát hiện Nạp Ni đã nhìn thẳng vào hắn, chỉ tay về phía Vương Quân, nói với Thiết Hách:
- Tên kia hình như đi cùng Tiêu Hoằng, cũng là người thể liên hợp Gia Đô.
Nghe Nạp Ni nói thế, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng của Thiết Hách nhìn vào Vương Quân, trong hung tàn có một tia lạnh buốt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là bè bạn của tên Tiêu Hoằng đáng chết kia? Thấy Thiết Hách hỏi như vậy, trong lòng Vương Quân liền căng thẳng, ánh mắt trở nên khó coi. Tuy rằng là Ngự sư cấp ba, thực lực của Vương Quân cũng không yếu, nhưng ở trong này là chỗ giam giữ tù nhân cao cấp, thực lực Vương Quân ít nhiều có vẻ bình thường, nhất là bây giờ chính hắn còn bị thương nặng.
Trước kia Vương Quân cũng ngồi tù 1 năm trong thể liên hợp Gia Đô, cũng nắm rõ một loạt cách sống trong trại giam. Hắn biết rõ, lúc này nói không phải bè bạn của Tiêu Hoằng, chịu cúi đầu, nịnh nọt một phen, là có thể tránh được một trận đòn. Nhưng mà như thế, sẽ không đủ nghĩa khí, trong lúc bị giam trên hạm hắn được Tiêu Hoằng chiếu cố, Vương Quân đã hạ quyết tâm phải giống như Ai Thác, kết giao huynh đệ cùng Tiêu Hoằng.
Vì vậy, ngập ngừng một lúc lâu Vương Quân quyết tâm, gật đầu nói:
- Phải, Tiêu Hoằng là lão đại của ta.
- Đánh.
Vương Quân vừa gật đầu, Thiết Hách trầm giọng quát, nói tiếp:
- Hung hăng đánh cho ta, không cần cố kỵ Tiẻu Hoằng. Nếu Tiêu Hoằng còn trở về được, ta sẽ tự tay đưa hắn xuống địa ngục.
Thiết Hách ra lệnh như thế Nạp Ni dẫn mười mấy người Á Tế Á còn sót lại xông về phía Vương Quân, tiếp theo không chút lưu tình quần ẩu hung ác.
Tiếng đánh đập không ngừng vang lên, còn có tiếng rên rỉ của Vương Quân.
Còn binh lính Cao Tương lại như không thấy những gì xảy ra.
Trận đòn này kéo dài đến 20 phút, đến khi thời gian hóng gió kết thúc, Vương Quân đã mặt mũi đầy máu, bị đánh thành đầu heo, chẳng qua vẫn cứng cỏi còn sống. Sau đó bị hai tên binh lính Cao Tương kéo như chó chết, ném vào phòng giam.
Thức ăn bữa tối vẫn là hỗn hợp hạt bắp, châu chấu và giun, chỉ riêng Thiết Hách bị giam trong nhà tù số 1 lại có cơm trắng và lạp xưởng.
Điều này cũng khó trách, vì bây giờ trong người Thiết Hách đã được chích thuốc, xói mòn chất dinh dưỡng nghiêm trọng, nhất là Thiết Hách sắp trở thành món hàng, nếu gầy đi, phẩm chất sẽ giảm mạnh, không bán được giá tốt.
Thực tế mỗi một tù nhân trong này đều không biết Sở thí nghiệm linh hồn ở chỗ nào, kể cả bản thân Thiết Hách cũng vậy.
Thủ đoạn lừa gạt quen thuộc của Sở nghiên cứu linh hồn là chích thuốc cho tù nhân, là chất dinh dưỡng cường hóa, có thể tăng cường cơ năng thân thể, sau đó đưa họ lên tiền tuyến, nếu có thể sống sót, 3 năm sau sẽ có tự do.
Đương nhiên khi các tù nhân ý thức được không đúng, đa số đã chậm rồi, bọn họ đã biến thành con rối không có ý thức riêng, chỉ có thể mặc cho người ta xếp đặt, huấn luyện như chó săn bảo vệ chủ nhân.
Thực ra Thiết Hách đã bị phú thương thể liên hiệp Tân Bối Ba nhìn trúng, ra giá 1000 kim tệ, đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cằn cỗi cũng đã là không ít.
Cho nên trong thời gian này, trại tập trung Tín Nghĩa đối đãi Thiết Hách cũng ít nhiều chú ý không đáng kể gì.
Còn Vương Quân, một mình trong phòng giam bị dày
vò, từ trên xuống dưới chỗ xanh chỗ tím, giữa đêm khuya muốn ngủ cũng khó khăn.
Một ngày trôi qua, ánh mặt trời đục ngầu chiếu lên mặt đất vỡ nát của Ma Duệ Tinh, mọi thứ đều suy bại, không còn chút hưng thịnh của Lạc Đan Luân Đế Quốc ngày trước. Đa số di tích Lạc Đan Luân trên Ma Duệ Tinh đã bị san bằng hoàn toàn, thay vào đó là những căn phòng đá cù nát, bên trong là bình dân Cao Tương nghèo hèn, một đám còm nhom.
Không có phúc lợi, không có bảo đảm, thứ duy nhất trong đầu họ chính là thần Áo Cách Tư vĩ đại thần thánh không thế xâm phạm, Thần phụ Cao Triết Cơ được vạn dân kính ngưỡng, dẫn dắt họ không ngừng đi tới.
Tư tưởng đó trải qua ngàn năm giáo dục, gần như cắm rễ sâu xa, không thể dao động, chỉ có số ít người ngoại lệ, chẳng qua đã bị coi là ma quỷ, ngoại tộc, bị xử tử, còn phải bị bình dân Cao Tương chửi rủa.
Thực ra, trong mắt người ngoài, bình dân Cao Tượng Chân Nghĩa Quốc giống như những con cừu, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc xén lông của họ, vắt sữa của họ, sau đó lại ném cho những con cừu thức ăn rẻ tiền những con cừu này lại còn đội ơn muôn phần. Ca ngợi thần Áo Cách Tư, ca tụng thần phụ Cao Triết Cơ vĩ đại.
Đây là hiện trạng ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Về phần Tiêu Hoằng đang bị nhốt kín, trải qua 3 ngày tu luyện lột xác, vào lúc này Tiêu Hoằng cảm nhận được Ngự lực trong người đã hoàn toàn hóa sương, so với trước kia, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thậm chí đối mặt với phòng giam này, Tiêu Hoằng có cảm giác mình chỉ cần nắm đấm là đủ nổ nát nó.
Đồng thời, đoàn Ngự lực trên tay Tiêu Hoằng đã biến thành màu đỏ máu, đây là dấu hiệu rõ rệt nhất khi trở thành Đại Ngự Sư, trong người Tiêu Hoằng chỉ có một chút Ngự lực là giữ nguyên màu vàng như cũ, chẳng qua không có ảnh hưởng gì, Tiêu Hoằng cũng không quá để ý.
Một tiếng sau, Ngự linh thủy trước mặt Tiêu Hoằng đã khô cạn, ánh sáng đỏ chói mắt cũng mờ nhạt, Ma Văn Vụ Hóa cũng tiêu hao hết.
Còn Tiêu Hoằng, đã hoàn toàn trở thành Đại Ngự Sư! Ánh mắt Tiêu Hoằng trở nên hết sức sắc bén, đột nhiên dùng sức xiết chặt tay, một cỗ sóng xung kích mạnh mẽ phát ra, khiến phòng giam kêu oong một tiếng.
- Tiếng động gì thế? Binh lính tuần tra bên ngoài phòng giam kín nghe âm thanh quỷ dị đó, không khỏi quát lên.
- Đừng để ý, có lẽ là máy móc cỡ lớn ở bên ngoài trại tập trung vọng lại, nói tới có nhiều máy móc mạnh mẽ như thế, quốc gia của chúng ta sẽ ngày càng mạnh hơn.
Một tên binh lính Cao Tương tự cho là đúng nói.
- Đúng thế, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại, không thể chiến thắng.
Lại một tên binh lính Cao Tương nghiêm túc nói:
- Chờ hoàn toàn diệt trừ Ma tộc, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sẽ được ghi vào sử sách Vũ trụ Thái Qua, để các nước khác kính ngưỡng chúng ta.
Tiêu Hoằng ở trong phòng kín ít nhiều cũng thấy hành động lúc này hơi quá, lúc này vốn không nên làm mình bị chú ý. Đương nhiên cái này cũng không trách được Tiêu Hoằng, ngay cả Tiêu Hoằng cũng không ngờ tới sau khi trở thành Đại Ngự Sư, dùng sức xiết tay một cái, lại sinh ra dao động cỡ đó.
Chừng 1 tiếng sau, xác định không gây ra chuyện gì lạ, Tiêu Hoằng mới thả lòng, sau đó dựa vào vách tường kim loại gồ ghề, hít sâu mấy hơi, sau đó cầm lấy ống nước, dùng kim Ma Văn kiểm tra một chút, xác định không có gì lạ, mới uống mấy ngụm.
Tuy rằng 3 ngày qua vẫn ở trong trạng thái tu luyện, suốt 3 ngày không ăn gì, nhưng Tiêu Hoằng cảm thấy thần thái sảng khoái, trạng thái thân thể rất tốt, thậm chí tinh lực quá thừa mà có xúc động muốn phát tiết ra. Cảm giác này cũng với tăng lên Đại Ngự Sư, làm cho trong lòng Tiêu Hoằng tràn đầy hưng phấn.
Hưng phấn như thế mạnh mẽ vượt xa bất cứ lầu nào, bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ Ngự sư và Đại Ngự Sư chính là- Chênh lệch giữa người phàm và người phi phàm. Nếu không có chuyện gì bất ngờ, tuổi thọ sẽ lên đến 500 năm, mà đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai, phải tăng thêm 5000 cổ Ngự lực, lên đến 20.000 cổ Ngự lực mới được.
Nhưng lúc này, tuy rằng Tiêu Hoằng hưng phấn, nhưng cũng không quên một chuyện khác, đó là tăng lên cấp bậc của Hàn Võ.