Còn Tiêu Hoằng thì lại bị đưa đi phòng quan sát, căn phòng này có thể coi là cấp xa hoa, tuy rằng không thể so sánh với phòng khách của Tập đoàn Thợ Săn, nhưng ít nhất ở chỗ này cũng được coi như đỉnh cao.
Đèn thủy tinh Ma Văn sáng ngời, giường lớn mềm xốp, phòng vệ sinh riêng, sàn nhà sáng loáng...
Ngoại trừ cái Ma Văn giám thị làm Tiêu Hoằng cảm thấy khó chịu ra, những chỗ khác đều không tệ.
Đánh giá hoàn cảnh một chút, Tiêu Hoằng ngã xuống giường mềm, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu thì đang không ngừng tính toán tiếp theo sẽ gặp chuyện gì, cùng với Tào Đông sẽ làm gì tiếp theo.
Ngây người trong phòng thí nghiệm tĩnh lặng nửa tiếng, Tào Đông vẫn tâm thần rối loạn, dù thể hắn vẫn bắt đầu viết báo cáo tẩy rửa tư tưởng của Tiêu Hoằng, toàn bộ đều là giả tạo.
Sau đó Tào Đông cầm phần báo cáo này đi ra lầu thí nghiệm, tới văn phòng Lý Triệu Cương.
Văn phòng Lý Triệu Cương ở trong khu trung tâm Sở thí nghiệm linh hồn, nơi này đầy đủ mọi thứ phương tiện hiện đại, hơn nữa rất là xa hoa, hai bên bàn làm việc bằng gỗ Thủy kim bày biện đầy các tiêu bản và bộ sách, nhìn giống như nhà bảo tàng Dược sư cỡ nhỏ. Ở sau bàn làm việc, là bản đồ toàn cảnh trại tập trung Tín Nghĩa.
Trước bàn, ngoài tượng thần Áo Cách Tư, còn có vô số cúp và huân chương Cao Triết Cơ ban phát cho hắn.
Thấy Tào Đông cầm cặp tài liệu vào, Lý Triệu Cương cũng nghiêm mặt, mắt kính lên.
- Tào Đông, có chuyện gì? Tẩy rửa tư tưởng cho Tiêu Hoằng tiến hành thế nào? Nghe nói hình như không quá thuận lợi, có thật không?
Lý Triệu Cương nhìn Tào Đông, lên tiếng hỏi, giọng điệu có vẻ thân thiết.
- Đúng... Đúng thế, không quá thuận lợi, Tiêu Hoằng kia lại sinh ra kháng thể thuốc, ta chích cho hắn 3 mũi, cũng không hoàn toàn rửa sạch tư tưởng.
Tào Đông cố gắng bình tĩnh nói, trong lòng lại lo lắng không yên.
- Cái gì?
Nghe thế, sắc mặt Lý Triệu Cương biến đôi, mơ hồ kinh ngạc khó coi. Sinh ra kháng thể, tức là phải tiến hành các biện pháp phức tạp khác, cần rất nhiều thời gian và chi phí.
Nhưng Tiêu Hoằng kia là hàng hóa Duy Sa Lạp cần gấp, thời gian không đợi người mà.
- Đây là báo cáo chích thuốc, lão sư, mời ngài xem qua.
Tào Đông nói xong, đặt báo cáo lên bàn.
//truyencuatui.net/ Lý Triệu Cương mở báo cáo ra nhìn một chút, bên trong ghi chép kín không kẽ hở, mỗi chữ đầy đủ, hợp tình hợp lý.
Thực ra không nói nhân phẩm Tào Đông thế nào, chí riêng từ góc độ kỹ thuật, tuyệt đối là có tiếng. Trong những học sinh Lý Triệu Cương dẫn tới, cũng là người không kém.
Hơn nữa Lý Triệu Cương cũng tín nhiệm Tào Đông, cũng không có nghiên cứu sâu, cho nên không hoài nghi gì.
- Xem ra lại phải tốn miệng lưỡi với Duy Sa Lạp kia, không ngờ người Lạc Đan Luân dựa vào ý chí mạnh mẽ sinh ra kháng thể, Tiêu Hoằng kia là người Gia Đô bình thường, vậy mà cũng có. Theo ta nghiên cứu, người thường có thể sinh ra kháng thể, tỷ lệ xấp xỉ 1/10.000.
Lý Triệu Cương híp mắt nói, tràn đầy vẻ khó chịu.
- Có... Có lẽ vì cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng quá cao, nhưng chúng ta đang nghiên cứu thuốc mới, Đại Ngự Sư có kháng thể như Tiêu Hoằng vẫn có thể biến thành con rối được.
Tào Đông cúi người, nhỏ giọng nói với Lý Triệu Cương.
- Chuyện tới lúc này đành phải thế thôi, ném Tiêu Hoằng vào khu giam giữ chữ Giáp, không phải hắn có chút giống người Lạc Đan Luân hay sao? Vậy cho hắn nhấm nháp cảm thụ “tuyệt vời” khi tiếp xúc với người Lạc Đan Luân đi. Về phần thuốc mới, phải nắm chắc thời gian nghiên cứu.
Lý Triệu Cương dặn dò một tiếng, sau đó trả lại tài liệu cho Tào Đông.
- Đã rõ, lão sư.
Tào Đông trả lời một tiếng, liền đi ra, đồng thời cảm giác chân như nhũn ra, sống lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Một ngày sau, Tiêu Hoằng ngồi trên giường định tu luyện Ngự lực, khóe mắt chợt động, mở ra, Tiêu Hoằng nhìn thấy Ma Văn theo dõi trên tường bỗng bị kéo vào trong trần nhà.
Tuy rằng động tác đó rất nhỏ, nhưng vẫn không tránh khỏi thần kinh cảnh giác của Tiêu Hoằng, không khỏi cảnh giác nhìn ra cửa.
Tiêu Hoằng tự nhận an bài toàn bộ kế hoạch kín kẽ, nhưng cũng không thể xác định 100% là mình có thể vô tư, đó là ý tưởng ngây thơ.
Mấy phút sau, Tiêu Hoằng thấy Tào Đông xuất hiện ngoài cửa, dùng Ma Vân quyền hạn của mình mở phòng theo dõi của Tiêu Hoằng, bày ra bộ mặt lạnh nhạt đi vào. Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy được sắc mặt Tào Đông tràn đầy thắc mắc.
Chỉ mới 1 ngày, Tào Đông trở nên tiều tụy rất nhiều, mắt lõm sâu, sắc mặt xanh mét, nhìn như một đêm không ngủ.
Vào phòng theo dõi, khóa kỹ cửa, Tào Đông lén lút đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, tuy rằng cố ý làm ra vẻ trịch thượng, nhưng vẫn biến thành khom lưng uốn gối.
- Đây là thứ ngươi cần, ta đưa toàn bộ tư liệu vào trong Ma Văn tồn trữ này.
Tào Đông nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói, đưa một cái Ma Văn vào tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không lên tiếng, nhìn Ma Văn tồn trữ, tiện tay nhét vào túi áo.
- Ta hy vọng người nhà của ta có thể được ưu đãi, và được an toàn tuyệt đối.” Nhìn Tiêu Hoằng bỏ Ma Văn tồn trữ vào túi, Tào Đông cau mày nhỏ giọng nói.
- Người nhà của ngươi an toàn hay không, không phải ta quyết định, mà là chính ngươi.
Tiêu Hoằng ngẩng đầu,
liếc bộ dáng tiều tụy của Tào Đông, lạnh nhạt cười nói, chỉ là tươi cười này lọt vào mắt Tào Đông đã biến thành âm trầm quỷ dị.
- Còn nữa, ngươi chỉ có thể ở trong này 1 ngày, hôm nay ta sẽ tắt Ma Văn theo dõi. Sáng mai, ngươi sẽ đưa đi khu giam giữ chữ Giáp, ở đó khác với khu giam giữ bình thường, người Lạc Đan Luân rất hung hãn và có tính bài ngoại, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Chuyện này, ta chỉ có thể dốc hết sức giúp ngươi, nhưng chủ yếu là phải dựa vào chính ngươi.
Tào Đông nói cho Tiêu Hoằng xong, liên muốn đi, hắn không tiện ở trong này lâu.
- Đúng rồi, còn có một việc, còn nhớ ta nói với ngươi 2 người bạn không? Nếu ta đi khu giam giữ chữ Giáp, ta hy vọng ngươi có thể cam đoan họ an toàn tuyệt đối.
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng lại nói.
Nghe Tiêu Hoằng nói, Tào Đông tạm ngừng một chút, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng theo dõi xa hoa, khép kín cửa.
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, thấy Ma Văn theo dõi không mở ra nữa, liền đứng dậy tới góc tường, chỗ này vừa lúc là góc chết từ trong phòng quan sát nhìn vào.
Mở ra Ma Văn tồn trữ mà Tào Đông đưa, màn hình xuất hiện. Hình ảnh đầu tiên là bản đồ bố cục trại tập trung Tín Nghĩa, là loại rất dễ hiểu.
Bốn khu giam giữ Giáp Ất Bính Đinh, vừa lúc vây quanh khu Sở thí nghiệm linh hồn ở giữa. Ngoại trừ khi giam giữ chữ Giáp dùng phương thức quản lý cao nhất, ba khu giam giữ khác đều giống như những gì Tiêu Hoằng đã trải qua.
Trình độ bảo vệ khu giam giữ chữ Giáp quả thật khiến người ta líu lưỡi, Tào Đông đã ghi chú rõ nguyên nhân. Ở trong khu giam giữ kia, toàn là tù nhân Ngự sư cấp bốn năm trở lên, trong đó có 2 3 là người Lạc Đan Luân.
Tuy rằng người Lạc Đan Luân đã không có Chiến Văn hay Văn khí, nhưng người Lạc Đan Luân vẫn xảy ra nhiều lần bạo loạn, giết cả ngàn binh lính Cao Tương.
Đương nhiên, trong những lần bạo loạn này, người Lạc Đan Luân cũng chết vô số, mỗi lần đều bị tàn sát quy mô lớn, nhưng một ít người Lạc Đan Luân sức sống ngang ngạnh vẫn còn sống sót.
Người Lạc Đan Luân hết sức thù hận người thể liên hiệp khác, ở trong mắt họ, tất cả người thể liên hiệp đều là kẻ ác, sau ngàn năm chịu đủ tàn phá, không ai giúp đỡ, hoặc là đứng nhìn, hoặc là tàn sát.
Không nói quá, đối với những tên thâm niên, nếu không phải là người Lạc Đan Luân, tiến vào khu giam chữ Giáp tức là đi vào luyện ngục.
Lật xem tiếp, là bản đồ toàn cảnh và bố cục Ma Duệ Tinh.
Thông qua hình ảnh lập thể, Tiêu Hoằng nhìn thấy phía bắc bán cầu Ma Duệ Tinh có một tầng mây vật chất màu tím, sẽ không di chuyển theo gió thôi.
Nơi đó chính là trận pháp Ngự lực do Cáp Thụy Sâm bố trí trước lúc lâm chung.
Tất cả vật chất kim loại như chiến đấu cơ Ma Văn, chiến hạm Ma Văn... Tiến vào trong tầng mây màu tím đó sẽ dập nát, giống như một cái ô dù. Mà bên dưới tầng mây tím đó, chính là vùng đất cuối cùng không bị tàn phá của người Lạc Đan Luân - Thiên Tế Tinh. Từ tỷ lệ hành tinh, rộng khoảng 400 ngàn km vuông, nằm sát phía bắc Ma Duệ Tinh.
Lượng người Lạc Đan Luân thuần chủng khoảng 20-30 triệu, nơi đó cũng là mồi lửa cuối cùng của nền văn mình Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Ngoài ra, là bố cục Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở Ma Duệ Tinh, quốc đô ở mạn bắc xích đạo, tên là Thánh Tử Thành, so với những nơi khác trên Ma Duệ Tinh, chỗ này khá là phồn hoa.
Về phần những nơi khác trên Ma Duệ Tinh, toàn là cảnh tượng đổ nát, giữa các thành phố đều không cho phép bình dân di chuyển tự do, đi qua mỗi chỗ đều phải đăng ký và bị kiểm tra nghiêm khắc.
Mà Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có số lượng binh lính khổng lồ đến biến thái, một hành tinh mà có trên 4 triệu binh lính, trong đó 2 3 đều dùng để chống cự người Lạc Đan Luân ở Thiên Tế Tinh.
Bốn khu giam giữ Giáp Ất Bính Đinh, vừa lúc vây quanh khu Sở thí nghiệm linh hồn ở giữa. Ngoại trừ khi giam giữ chữ Giáp dùng phương thức quản lý cao nhất, ba khu giam giữ khác đều giống như những gì Tiêu Hoằng đã trải qua.