Cùng lúc đó. Lại nhìn Thiết Nam kéo vết thương lớp lớp, đã về tới bên trong khu nhà giam, đang đi về phía phòng giam của mình.
- Tiến triển như thế nào?
Ngay lúc Thiết Nam vừa mới đi vào cưa phòng giam, Ngô Quý Kỳ đứng ở trên cao, một tay nắm Ma Văn côn, một tay chắp sau lưng, nhẹ giọng hỏi.
- Ái chà...
Liếc nhìn Ngô Quý Kỳ một cái, Thiết Nam thoáng do dự một chút, sau đó nói:
- Rất tốt! Tiêu Hoằng bị ta đánh bại rồi!
- Như vậy tốt nhất, một giờ sau, nhà ăn sẽ có thêm cơm!
Ngô Quý Kỳ chỉ thốt ra như thế, liền xoay người bỏ đi.
Mà ở bên kia, Tiêu Hoằng toàn thân là máu cũng từ cửa động đi ra, ném cái cuốc chim và sợi dây cho một gã binh sĩ Cao Tương nơi đó, tiếp theo ánh mắt vẫn bất khuất như trước, từng bước một đi về nhà giam khổng lồ kia.
Tuy nhiên, chỉ đi được hai bước, liền cảm thấy trước mắt hơi có chút hoa mắt, đầu gối bỗng nhiên sum xuống mặt đất, may mà Ốc Sư ở ngay sau đó lập tức đỡ Tiêu Hoằng lên.
Ngô Quý Kỳ đứng ở bên trong nhà giam, xuyên qua kính thủy tinh tự nhiên nhìn thấy rõ bộ dáng chật vật của Tiêu Hoằng, khóe miệng không kìm được hơi cong lên, toát ra một vẻ cười âm hiểm.
Tiếp theo liền chậm rãi xoay người, rời đi.
Hai gã binh sĩ Cao Tương áp giải Tiêu Hoằng quay về đến phòng giam, liền ném vào, cũng không quản Tiêu Hoằng chết sống ra sao. Sau đó đóng chặt cửa phòng giam.
Duy chỉ có Ốc Sư tựa vào trên vách tường, thông qua hàng rào, nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng: Một là đổ máu quá nhiều, thương thế không nhẹ, hai là môi trường ác nghiệt, đồng thời rất dễ dàng nhiễm độc.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian hai phút, cánh tay Tiêu Hoằng hơi giật giật, tiếp theo Tiêu Hoằng liền thất tha thất thểu từ trên mặt đất bò lên, trên người máu tươi vẫn còn đang nhỏ giọt.
Không có nói chuyện gì với Ốc Sư, nhìn qua song cửa sắt thấy bên ngoài không có binh sĩ Cao Tương, Tiêu Hoằng liền tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất lách vào tới chỗ góc chết của tầm nhìn kia, sau đó nhăn mặt đau đớn ngồi lên, đồng thời há miệng mở ra khe nứt không gian.
Thò một tay lớp lớp vết thương nắm lấy chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, khởi động Ma Văn châu Ám Dạ, bên trong. Trong nháy mắt, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng được bổ sung đầy đủ, Ngự lực lại lần nữa trở nên tràn đầy. Đồng thời ý thức hơi có chút mơ hồ, bụng lập tức trở nên thanh tĩnh lại. Tiếp sau đó Tiêu Hoằng liền tận khả năng rất nhanh mở ra túi Ma Văn của mình, lấy ra một cái Dược Văn trị bệnh bắt đầu rất nhanh chữa trị miệng vết thương trên thân mình.
Quá trình chữa trị có thể nói là vô cùng cẩn thận, hắn cũng không có mù quáng chữa trị toàn bộ, bởi vì nếu làm thế xác định vững chắc sẽ làm cho mọi người nghi vấn. Vì thế hắn chỉ là chiếu xạ vài lần cho máu ngừng chảy, miệng vết thương bước đầu khép lại để phòng ngừa nhiễm trùng, liền coi như xong. Toàn bộ quá trình chỉ tốn thời gian chừng một phút.
Sau đó Tiêu Hoằng liền lấy ra chất dịch rửa sạch linh hồn bên trong túi áo, cùng với cái cuốc chim nhỏ giấu ở bên trong quần áo đều cho vào bên trong khe nứt không gian. Cái cuốc chim nhỏ này chính là của Thiết Nam bỏ lại, binh sĩ Cao Tương cũng không có chú ý.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Tiêu Hoằng liền rất nhanh đóng khe nứt không gian. Tiếp theo từ trong huy chương sứt mẻ, lấy ra hai viên Văn đan bổ huyết nuốt xuống.
Tiếp theo liền từng chút từng chút đi ra khỏi góc chết tầm nhìn, ngồi ở đầu giường, cởi giầy trút ra toàn bộ hai cây thảo dược, cùng với một ít tài liệu khoáng vật phát hiện trước đó.
Đồng thời để vào trong chén thủy tinh sứt mẻ, về phần thảo dược phát hiện được thì trực tiếp bóp nát vẽ loạn ở phía trên miệng vết thương.
Sau đó, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi, thông qua Ngự lực điều dưỡng thân thể bản thân.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian một giờ, thân thể Tiêu Hoằng tuy rằng nhìn như chật vật không chịu nổi, nhưng trên thực tế đã khôi phục như bình thường.
Đúng lúc này cửa phòng giam trước mặt lại lần nữa mở ra, đây đúng là giờ cơm chiều. Trước cửa phòng giam cũng đã đứng đầy binh sĩ Cao Tương, một số biểu tình chất phác mà nghiêm túc.
Tiêu Hoằng không có nhiều lời, liền chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Nhà ăn của khu nhà giam chữ Giáp, ở lầu hai trong khu nhà giam, nhìn qua chưa nói tới cũ nát, nhưng tuyệt đối không thể nói tới xa hoa. Đó là một đại sảnh kim loại thật lớn, có từng dãy bàn dài và một số ghế kim loại. Ngoài ra, cũng không có vật gì khác.
Trước đây dưới tình huống bình thường, bữa tối chính là một củ khoai lang, cộng thêm một cái dưa muối một nắm cơm, cùng với một chén canh suông, nói trắng ra là trong nước rắc thêm chút muối.
Mặc dù Ngô Quý Kỳ phân phó nhà ăn cấp cho tù nhân thêm cơm, thực vật đơn giản cũng chỉ là củ cải trắng làm đậu hủ, cộng thêm một chén cơm độn bắp, vô cùng đơn sơ, nhưng ở trong này đối với chúng tù nhân tuyệt đối có thể nói là mỹ vị.
Rất nhanh, ở ngoài nhà ăn Thiết Nam nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, đang chau mày đi vào, vét thương trên người hắn cũng chỉ là trải qua xử lý đơn giản.
Ở phía sau Thiết Nam đi theo hai gã tù nhân Lạc Đan Luân, đều là ngày xưa rất thân cận với Thiết Nam, một người tên là Diệp Lâm, dáng người cao gầy, người kia dáng vẻ tiêu chuẩn, làn da hơi biến thành màu đen tên là An Mặc, đều là nhân vật cấp Ngự Sư đỉnh phong.
Lúc này, đám người ở bên trong nhà ăn đang rộn ràng nhốn nháo, nhìn thấy Thiết Nam đi vào, vốn đang nhao nhao nói chuyện bàn tán, cùng theo đó im bặt. Mọi người gần như thuần một sắc dời ánh mắt nhìn Thiết Nam, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ.
Tuy rằng vừa rồi Thiết Nam dẫn đầu rời đi, chưa liều mạng với Tiêu Hoằng đến cùng, nhưng mọi người cùng thấy rõ, vừa rồi Thiết Nam quyết đấu cùng Tiêu Hoằng, rõ ràng là Thiết Nam chiếm một ít thế thượng phong.
Nếu như trước đây, có lẽ làm cho người ta có cảm giác khó chịu, nhưng nếu đối thủ đổi thành Tiêu Hoằng vậy thì khác, Tiêu Hoằng có thực lực biến thái biết bao nhiêu, trước đó chúng tù nhân cũng từng nhìn thấy rành rành trước mắt.
Có thể áp được Tiêu Hoằng một đầu, cũng đủ để chứng mình thực lực của Thiết Nam là không thể lay chuyển.
Đối với ánh mắt của
mọi người như thế, Thiết Nam cũng không có để ý quá nhiều. Trên thực tế, hắn đã quen với những ánh mắt như vậy. Ngay sau đó hắn tìm một vị trí ngồi xuống, đồng thời Diệp Lâm cũng mặt không đổi sắc, đi lấy thức ăn lại cho Thiết Nam. So với các tù nhân khác nhiều hơn một khúc lạp xưởng.
Đây dường như cũng là đãi ngộ đặc biệt dành cho lão đại.
Vừa mới đối chiến với Tiêu Hoằng, Thiết Nam tiêu hao có thể nói thật lớn, Ngự lực tiêu hao hầu như không còn, bởi vậy, Thiết Nam liền cầm lên thức ăn bắt đầu từng ngụm từng ngụm nhai lấy nhai để.
Cùng lúc đó các tù nhân khác cũng bắt đầu thật cẩn thận ăn cơm. Đồng thời nhỏ giọng bàn tán về trận chiến đấu vừa rồi, không thể phủ nhận tuyệt đối là kinh tâm động phách. Tuy nhiên, ở bọn họ xem ra, chỉ đáng tiếc, Tiêu Hoằng vẫn còn kém hơn một chút, hơn nữa bọn họ dám khẳng định, sắp tới Tiêu Hoằng sẽ không dám lỗ mãng, càng không dám khởi xướng khiêu chiến với Thiết Nam nữa, nếu không khẳng định sẽ là kết quả lại lần nữa lưỡng bại câu thương.
Nhưng mà, mọi người ở đây đang bàn luận như thế, cửa nhà ăn lại chậm rãi mở ra, ngay sau đó, Tiêu Hoằng toàn thân đầy vết thương liền xuất hiện ở cửa.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Tiêu Hoằng đã bước nhanh đi tới hướng Thiết Nam. Đi ngang qua một gã tù nhân Lạc Đan Luân, liền một tay nắm bả vai gã tù nhân Lạc Đan Luân trực tiếp ném người này qua một bên, một tay chụp lấy cái ghế kim loại, chạy nhanh tới trước, hai mắt cũng từng chút từng chút trở nên hung ác lên.
Tiếng động khác thường như thế, Thiết Nam có tính cảnh giác cực cao, tự nhiên có điều phát hiện, đột ngột quay đầu lại chỉ thấy một cái ghê kim loại đang bay thẳng vào mình.
Đối mặt với cảnh này, mắt Thiết Nam không kìm được khẽ giật giật, không dám chậm trễ, liền vung lên cánh tay thô to, gạt rớt cái ghế xuống đất. Thế nhưng ngay lúc cái ghế kim loại rơi xuống, Thiết Nam liền khiếp sợ phát hiện Tiêu Hoằng đã gần ngay trước mắt, cũng nâng lên nắm tay, tung một quyền thật mạnh vào mặt Thiết Nam!
“Ầm!
Một tiếng vang nặng nề qua đi, Thiết Nam còn không có toàn bộ hoàn toàn kịp phản ứng, đã bị Tiêu Hoằng đánh ngã nhào từ trên ghế kim loại xuống mặt đất. Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không có nhiêu lời vô nghĩa, nắm lên cái mâm kim loại của Thiết Nam, chính là đập một trận điên cuồng xuống đầu Thiết Nam!
Vốn mọi người còn đang bàn tán nhìn thấy một màn trước mắt, hết thảy đều sửng sốt ngây người, đôi đũa gắp thức ăn còn treo lơ lửng phía trên, khóe miệng còn đang há ra cũng ngưng lại, cứ như vậy kinh ngạc sững sờ nhìn một màn trước mắt.
Trước đó bọn họ phỏng đoán toàn bộ sai lầm rồi, sắp tới không dám khiêu chiến với Thiết Nam ư? Vậy trước mắt là cái gì?
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng tạo cho mọi người cảm giác thứ nhất chính là giống như ác quỷ, một khi xúc phạm chính là không chết không ngừng, cắn sẽ không nhả ra. Mà tư thế này làm cho người ta có cảm giác như là hắn phải đánh chết Thiết Nam cho bằng được mới thôi!
Về phần Diệp Lâm và An Mặc, nhìn thấy hình ảnh như vậy chỉ kinh ngạc đứng sững tại đương trường, không dám tùy tiện tiến lên ngăn cản.
Đúng vậy, có lẽ thực lực của Tiêu Hoằng không bằng Thiết Nam, nhưng không chết không ngừng, cắn không nhả như vậy mới là đáng sợ nhất. Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là: Có bản lình ngươi cứ đánh chết ta đi, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!
Sức mạnh như vậy bất kể ở địa phương nào, đều là đáng sợ nhất.
Ngay cả tù nhân Lạc Đan Luân thời điểm này, trên mặt cũng đều là vẻ kinh hãi. Không nói hai lời, Tiêu Hoằng này vừa đi vào liên nhào tới chiến đấu tiếp, hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mọi người, làm cho người ta có cảm giác giống như một con dã thú đang cuồng nộ.
Ước chừng bị cái mâm kim loại đánh ba bốn cái, Thiết Nam mới kịp phản ứng, trên mặt đã tràn ngập vẻ phẫn nộ.
- Hỗn đản, tên chết tiệt ngươi này!
Thiết Nam không kìm được bật thốt ra như thế, tiếp theo một cánh tay dùng sức, tung một quyền đánh thẳng vào mặt Tiêu Hoằng, đánh cho Tiêu Hoằng té nhào, hắn mới rất nhanh từ trên mặt đất đứng bật lên.
Bên kia Tiêu Hoằng có vẻ tinh lực cực độ tràn đầy, sau khi ngã xuống đất thoáng một cái bật lên, tiếp theo lại lần nữa nhào tới Thiết Nam!
Ngay sau đó, ở bên trong nhà ăn hai người lại lần nữa đấu chiến với nhau, mức độ hung ác này, không thua gì trận đấu trước đó ở bên trong động Huyết sắc.
Trái lại thời điểm này, chúng tù nhân ai nấy đều kinh hãi, đồng thời đều đứng dậy, tận khả năng dán sát thân mình vào vách tường, nhà ăn rộng lớn liền biến thành đấu trường giữa Tiêu Hoằng và Thiết Nam.
Ngay cả Ốc Sư luôn luôn trầm ổn, lúc này cũng lộ vẻ khiếp sợ. Hắn vạn lần không ngờ tên Tiêu Hoằng kia lại ngóc đầu lên nhanh như vậy, hơn nữa phản kích còn hung ác như thế, làm cho người ta có cảm giác căn bản là không giống một giờ trước đó còn thân bị thương trầm trọng, mà dường như được tân sinh, tràn đầy tinh lực.