Tiêu Hoằng hành động như thế Ngô Quý Kỳ gần như không biết gì về chế văn, cũng không để ý tới, nếu tốn kim tệ mà có thể sửa được, đó cũng là chuyện tuyệt đối khó tin.
Thẳng đến 5 giờ chiều, Tiêu Hoằng vẫn không nhanh không vội ngồi trên ghế “làm việc”, nhưng Ngô Quý Kỳ ngồi đằng sau đã không chịu nổi. Tiêu Hoằng thì không sao, nhưng Ngô Quý Kỳ lại cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt.
Ra hiệu Đường Cơ và hai binh lính Cao Tương phụ trách giám sát, Ngô Quý Kỳ liền ra ngoài.
- Chờ đã, ta đói bụng.
Thấy Ngô Quý Kỳ muốn đi, bỗng nhiên Tiêu Hoằng lên tiếng.
Nghe Tiêu Hoằng gọi lại, Ngô Quý Kỳ quay đầu nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn Chiến Văn Song Xà bên cạnh, ngừng một lát, không nói gì, đi ra ngoài.
Một lát sau, một binh lính Cao Tương đưa tới 2 củ khoai tây một củ khoai lang, đặt trước mặt Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói thêm, cầm lấy, kiểm tra một lúc, liền ăn hết.
Đến 10 giờ tối, Tiêu Hoằng mới bị đưa trở về phòng giam ẩm thấp.
Xoảng!
Cánh cửa kim khép lại, Tiêu Hoằng nhìn đằng sau, thấy binh lính Cao Tương đã đi, Tiêu Hoằng mới đi vào góc chết, cởi giày ra, lấy ra tài liệu giấu bên trong.
Chỉ là một nhúm nhỏ, lại có tới bảy tám loại tài liệu, trong đó thuận tay lấy ra một ít từ phòng chế văn có đến bốn năm loại, mỗi loại chỉ có một chút, đều là tài liệu không dễ kiếm.
Sau đó, Tiêu Hoằng sàng lọc các loại tài liệu này, để vào trong những bình nhỏ cũ nát, ánh mắt không ngừng chạy trong phòng giam, muốn tìm một chỗ thích hợp giấu những thứ này.
Tiêu Hoằng nhanh chóng chú ý tới mặt đất hợp kim, gõ mấy cái, ánh mắt co rụt, ngẫm nghĩ một lúc, Tiêu Hoằng lại mở ra khe nứt không gian, lấy ra đoản đao Nhược Thủy.
Rút đao ra, Tiêu Hoằng lập tức đâm vào sàn kim loại.
Nếu là đao bình thường, sẽ không thể nào đâm thủng mặt đất hợp kim, dù cho đao Ma Văn chế bằng hợp kim Vi Mễ muốn đâm vào cũng hơi khó. Nhưng đối với chiến đao Nhược Thủy, lại có cảm giác chém sắt như chém bùn, thân đao trong suốt cắm vào gần như không chút cản trở. Tiếp theo Tiêu Hoằng dùng đoản đao Nhược Thủy cắt từng chút một thành khối vuông.
Thò đầu ra khỏi góc chết nhìn ngoài cửa, Tiêu Hoằng lại lấy khối gỗ, tước thành trụ, sau đó cắm vào lỗ thủng để sẵn, kéo lên, cả khối hợp kim nhỏ bị Tiêu Hoằng kéo lên.
Ở dưới sàn hợp kim là cát đất thật dày, còn vách tường là xi măng cốt thép dày đặc.
Nắm cát đất lên, dùng tay chà nhỏ, để cát đất vào trong lọ thủy tinh, sau đó để những tài liệu lén giấu được vào trong hố đất, lại gắn khối hợp kim lên sàn, bôi bùn đất lên, che giấu khe hở.
Cứ thế, một tuần thoáng cái trôi qua.
Mấy ngày đầu, Ngô Quý Kỳ còn giám sát nghiêm ngặt, mấy ngày sau nhìn Tiêu Hoằng lăn qua lộn lại, làm việc hết sức tẻ nhạt, Ngô Quý Kỳ cũng lười tới, thậm chí cả Đường Cơ cũng rất ít xuất hiện, chỉ còn hai binh lính Cao Tương gác ở cửa.
Như vậy càng thuận tiện cho Tiêu Hoằng làm động tác nhỏ, thuận tay lấy đi chút tài liệu.
Trong thời gian này, đãi ngộ cho Tiêu Hoằng cũng không tệ, ít nhất bữa tối có thêm một củ khoai lang, binh lính Cao Tương cũng không dám làm khó dễ Tiêu Hoằng.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng bắt đầu làm chuyện chính thức ở trong phòng chế văn nhỏ. Sáu ngày trước, Tiêu Hoằng đều dây dưa dài dòng cho qua, nhìn rất bận rộn, thực tế sửa chữa Ma Văn không có chút tiến triển gì.
Có chút trào phúng là cách làm của Tiêu Hoằng không bị nhìn ra sơ hở, nguyên nhân chủ yếu là bởi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc khép kín tuyệt đối, trình độ kỹ thuật trong nước lạc hậu quá xa so với những thể liên hiệp khác. Đối với chuyện chế văn thuần kỹ thuật này, lật khắp khu nhà giam chữ Giáp cũng không tìm được ai hiểu chuyện.
Như thế, Tiêu Hoằng muốn làm gì làm thế đó, người khác muốn tra cũng không biết nói cái gì.
Thấy Ngô Quý Kỳ không có mặt, Tiêu Hoằng tiện tay cầm lấy Chiến Văn Song Xà quan sát mấy cái, liền ném sang một bên, sau đó bắt đầu vội chế Ma Văn dịch.
Việc sửa chữa Chiến Văn Song xà, mấy ngày trước Tiêu Hoằng đã có biện pháp, đó là dùng kỹ thuật Để văn một chiều, kết nối các Ma Văn đứt gãy trở lại, hơn nữa chia Ma Văn làm hai tiến hành điều chỉnh.
Kỳ thật Tiêu Hoằng còn có cách sửa chữa tốt hơn, nhưng vì sao phải làm thế?
Tiêu Hoằng hoàn thành xong mọi thứ, bên cạnh Chiến Văn Song Xà trong tay Tiêu Hoằng đã có thêm một cái Để văn hình cung, xuyên qua rảnh cắt ngang Ma Văn, giống như dây dần kết nối hai cái máy.
Thử rót Ngự lực vào, thông qua cảm giác Ngự lực, Tiêu Hoằng cảm nhận được trong Ma Văn có hơn 7000 cổ năng lượng, đã thức tỉnh lại lần nữa. Lần sửa chữa này, Tiêu Hoằng chỉ để tổn thất không quá 100 cổ, có thể nói là sửa chữa hoàn mỹ.
Nhưng cái này còn chưa xong, đặt Chiến Văn Song Xà lên bàn, Tiêu Hoằng lấy ra bột phấn
Lưu quang thạch, bỏ thêm nhựa cao su đặc chế, khuấy thành hồ, sau đó dùng bột phấn Lưu quang thạch đổ vào che giấu hoàn toàn tạo hình Để văn.
Làm xong hết, Tiêu Hoằng vô tình cố ý liếc hai tên binh lính Cao Tương mắt nhập nhèm ngoài cửa, gãi ống chân, lấy ra 2 viên Hàn băng vạn năm màu đỏ trong ống quần, sau đó để lên vết rạch sâu trên Chiến Văn Song Xà, cũng dùng bột phấn Lưu quang thạch san phẳng, lại tạo ra chút văn lộ trên đó. Sau khi kích hoạt, nhìn Chiến Văn Song Xà cứ như hàng mới.
Đứng dậy, ưỡn lung một cái, Tiêu Hoằng từ cửa sổ nhìn thấy Ngô Quý Kỳ đang cầm gậy cao áp Ma Văn đi tuần tra trong sân, các tù nhân thì cố gắng tránh né hắn.
Thấy thế, Tiêu Hoằng không đổi sắc, mở cửa sổ ra, khởi động Chiến Văn Song Xà, trên tay Tiêu Hoằng hình thành văn năng lượng hai màu xanh đỏ.
Ngay sau đó, binh lính Cao Tương còn chưa phản ứng lại là Tiêu Hoằng muốn làm gì, lại thấy ngón tay Tiêu Hoằng chỉ thẳng vào trong sân.
[ truyen cua tui Ⅱ Net ]
Oong!
Tiêu Hoằng chỉ ngón tay ra, một cỗ năng lượng chấn động hình thành sóng âm xuất hiện, trên ngón tay hình thành vòng sáng màu xám, hai tuyến năng lượng nhanh chóng xuất hiện trên ngón tay Tiêu Hoằng, hai tuyến thể năng lượng kia như hai con rắn độc, không ngừng quấn quanh, hình thành dạng xoắn ốc. Lập tức bắn ra khỏi ngón tay Tiêu Hoằng, lao thẳng về phía Ngô Quý Kỳ.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng không có dự tính đánh lén Ngô Quý Kỳ, càng không ngây thơ nghĩ loại đánh lén trình độ này có thể thành công.
Thể năng lượng bắn ra, Ngô Quý Kỳ đang nhàn nhã đi trong sân bỗng nhiên cảnh giác, quay đầu lại.
Vù!
Ngay sau đó, thể năng lượng hình xoắn ốc xẹt qua trên đầu Ngô Quý Kỳ, đánh thẳng xuống đất cách Ngô Quý Kỳ khoảng 10m.
Ầm!
Sau một tiếng nổ, mặt sân trước Ngô Quý Kỳ bị đánh ra cái hố thật lớn, đường kính đến 10m, bụi đất đá vụn bắn tung tóe như cột nước phím trào, hình thành cơn mưa cát đất rải bồm bộp xuống đất.
Các tù nhân thấy cảnh này, toàn bộ nhanh chóng cảnh giác, mọi thứ quá đột nhiên, hơn nữa dị động thật quá lớn.
Ngô Quý Kỳ đứng gần cái hố, đồng phục tướng quân hoa lệ dính đầy bụi đất, biến thành thổ dân.
Nếu là trước kia, Ngô Quý Kỳ bị cảnh này chắc chắc sẽ nổi giận, nhưng lúc này thì lại hóa đá đương trường, kinh ngạc nhìn cái hổ lớn, ánh mắt khiếp sợ không thôi!
Ngô Quý Kỳ tự nhiên thấy được thể năng lượng vừa phát ra, tự nhiên cũng biết đó chính là Chiến Văn Song Xà của mình!
Nhưng làm Ngô Quý Kỳ có mơ cũng không nghĩ tới, Chiến Văn Song Xà của mình lại có thể sửa được? Cái này điên quá chứ?
Trước đó Ngô Quý Kỳ tốn mấy chục ngàn kim tệ, tìm khắp Đại sư chế văn Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, toàn bộ đều bó tay.
Nhưng cái tên tóc bạc kia, không lẽ thật sự tốn 10 kim tệ liền sửa được? Khó tin, quá khó tin.
Các tù nhân khác trên sân cũng trừng lớn mắt, rung động nhìn cái hố sâu kia.
Cái hố lớn hình thành, toàn sân liền chìm vào trong tĩnh lặng. Mấy phút sau, Ngô Quý Kỳ và các tù nhân khác máy móc quay đầu nhìn về phía thể năng lượng phát ra.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng đang đứng trước cửa, sắc mặt không đổi, nhìn tới trước, một ngón tay đang chỉ về phía sân, có thể thấy rõ văn năng lượng trên cánh tay.
Cảnh này nói rõ một điều, Tiêu Hoằng đã sửa xong Chiến Văn Song Xà, nếu là trước kia, Ngô Quý Kỳ tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Ngược lại Ngô Quý Kỳ nhìn Tiêu Hoằng lạnh nhạt nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi cả kinh. Tuy rằng Trước đó hắn tưng nghĩ tới Tiêu Hoằng có khả năng sửa được Chiến Văn Song Xà, nhưng khi chuyện này xảy ra trước mặt, vẫn khiến Ngô Quý Kỳ kinh hãi không thôi.
Càng làm cho Ngô Quý Kỳ khiếp sợ, đó là hắn thấy được uy lực của Chiến Văn Song Xà cũng không giảm đi chút nào.