Về phần Vương Quân, tuy rằng ngồi cách Tiêu Hoằng rất xa, nhưng đã rút từ trong ống quần ra một cây
đũa nhọn đầu, giấu trong ống tay áo.
- Thiếu ăn đòn à!
Dịch Văn Hâm nhìn thấy Tiêu Hoằng bị đánh ngã trên mặt đất, không kiềm
được bĩu môi nói, vẻ mặt khinh thường, nếu không phải Ngô Quý Kỳ đang ở
trong này, thì hắn rất muốn đá lên người Tiêu Hoằng hai nhát rồi.
Trái lại Tiêu Hoằng, đối mặt với cú đánh của Ngô Quý Kỳ, ngoài dự đoán
mọi người, trên mặt không có chút tức giận nào, chậm rãi đứng lên, dựng
chiếc ghế kim loại lên, lại một lần nữa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Ngô
Quý Kỳ, chỉ là sau vẻ tươi cười kia chính là một tia lạnh như băng đang
tràn ngập.
- Nếu ta không đoán sai, hai cái Chiến này, Văn Ngô Quý Kỳ Tướng quân
hẳn là có thể kiếm được 2 vạn kim tệ phải không, sau này còn có thể tiếp tục thu thêm nữa!
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
- Ngươi cứ muốn tiếp tục vô nghĩa như vậy sao?
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền trực tiếp túm lấy cổ áo Tiêu Hoằng, kéo Tiêu Hoằng lên, ánh mắt tàn nhẫn nhắm ngay Tiêu Hoằng:
- Ta hiện tại hỏi ngươi, rốt cuộc có thể sửa được tốt hay không?
- Có thể, hai cái sửa lại thì tốn 17 kim tệ, nhưng nếu ngươi muốn coi ta làm phu khuân vác, thì không có khả năng, một điều kiện thôi, chữa trị
hai cái Chiến Văn này, ngươi cung cấp cho mỗi một nhà tù một cái cung
nhiệt Ma Văn, giá rẻ là được, đồng thời mỗi một tù nhân được cung cấp
một cái áo bông, dựa theo giá mỗi một cung nhiệt Ma Văn là 5 ngân tệ mà
tính, thì cũng chỉ hơn 20 kim tệ, cộng thêm 500 cái áo bông, 50 kim tệ
là đủ rồi, mà ngươi đem sẽ có được 2 vạn kim tệ thù lao, đồng thời sau
này còn có thể có tiếp.
Tiêu Hoằng nhìn Ngô Quý Kỳ, trên mặt không có chút e ngại nào, lên tiếng nói.
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Ngô Quý Kỳ vẻ mặt âm lãnh hỏi.
- Ngươi có thể giết ta a!
Tiêu Hoằng phi thường lạnh nhạt trả lời.
- Giết ngươi? Sẽ không, nhưng ngươi có tin ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết hay không.
Ngô Quý Kỳ hơi nắm thật chặt cổ áo Tiêu Hoằng, nói.
- Ta hiện tại đã sống không bằng chết rồi, nếu còn muốn tra tấn nữa thì cứ tự nhiên, không chịu được, cùng lắm thì ta tự sát.
Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt nói.
- Coi như ngươi lớn mật!
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền buông Tiêu Hoằng ra. Sau đó nói với Đường Cơ:
- Đi, đến bộ phận cung cấp Tín Nghĩa, mang tới 532 cái cung nhiệt Ma Văn, nhân tiện mang tới số lượng áo bông tương ứng.
Nghe nói như thế, trong lòng đám tù nhân không kiềm được lại lần nữa ấm
áp, không hề nghi ngờ, lần này lại là Tiêu Hoằng trợ giúp bọn họ, hơn
nữa là đánh bạc cả tánh mạng để trợ giúp họ.
Về phần Thiết Nam ngồi ở trong góc, thì lại có vẻ mặt xấu hổ, giờ khắc
này Thiết Nam đã thực sự ý thức được, Tiêu Hoằng thích hợp làm lão đại
hơn so với hắn rất nhiều, mà hắn làm lão đại, thì chỉ biết mặc cho Ngô
Quý Kỳ bài bố, đổi lấy một vài thứ bé nhỏ không đáng kể, nhưng Tiêu
Hoằng thì sao? Sự khác nhau là rất lớn.
Cung nhiệt Ma Văn và được mặc ấm, đây là thứ hiện tại đám tù nhân đang cần gấp.
- Bắt đầu từ ngày mai, đại bộ phận thời gian của ngươi đều tới cái phòng chế văn nhỏ kia để chữa trị Chiến Văn, nếu có chút sai sót, ta sẽ cho
ngươi hối hận vì đã làm người.
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền trực tiếp đi ra ngoài.
- Chờ một chút.
Tiêu Hoằng ngồi trên chiếc ghế kim loại, nhìn về phía Ngô Quý Kỳ.
Ngô Quý Kỳ không lên tiếng trả lời, mà lại lần nữa hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng.
- Sau này, mỗi lần ta kiếm cho ngươi 1 vạn kim, ngươi phải đưa cho các tù nhân khác một lần cơm, phải có thịt và cơm tẻ.
Tiêu Hoằng lại lần nữa nói.
- Ta thật sự rất muốn giết ngươi.
Ngô Quý Kỳ lạnh lùng nhìn Tiêu Hoằng một cái, liền xoay người rời khỏi.
Vẫn là câu nói kia, Ngô Quý Kỳ không thích Tiêu Hoằng, thậm chí là chán
ghét, nhưng vào lúc này thì Ngô Quý Kỳ cũng không thể làm gì Tiêu Hoằng
được. Đúng vậy, Ngô Quý Kỳ chán ghét Tiêu Hoằng, nhưng Ngô Quý Kỳ lại
càng thích tiền hơn.
Có tiền, hắn sẽ có càng nhiều Chiến Văn phẩm chất cao, thậm chí bản thân Tiêu Hoằng nói không chừng còn có thể chế tạo ra Chiến Văn chất lượng
tốt cũng không chừng.
Bởi vậy, mặc dù Ngô Quý Kỳ hận không thể thiên đao vạn quả Tiêu Hoằng,
nhưng đối với Tiêu Hoằng thì hắn vẫn phải duy trì khắc chế tối thiểu.
Đường Cơ thấy Ngô Quý Kỳ rời đi, liền chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu
Hoằng, đặt ra một tờ giấy và một cái bút, ý tứ đã rất rõ ràng.
Tiêu Hoằng cũng không chần chừ, hắn bắt đầu rồng bay phượng múa, viết
một đống lớn danh sách trên bề mặt, vừa vặn tốn 17 kim tệ, trong đó thứ
đắt đỏ nhất chính là một dụng cụ phân tích vật chất, giá 10 kim tệ.
Đảo mắt một ngày thời gian đã vội vàng trôi qua.
Tới buổi sáng, Tiêu Hoằng đang nằm trong nhà tù lạnh như băng, bỗng
nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không khỏi làm cho hắn trở nên cảnh giác.
Sau một lát, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, cánh cửa nhà tù nhanh chóng được mở ra, ngay sau đó liền có ba gã binh sĩ Cao Tương đi vào, sử dụng Ma
Văn để khoan một cái lỗ nhỏ trên vách tường phòng giam, lắp cung nhiệt
Ma Văn lên, sau đó ném cho hắn một cái áo bông, một câu cũng không nói,
trực tiếp rời khỏi.
Đồng thời, Đường Cơ đã đứng ở cửa, ý bảo Tiêu Hoằng cùng đi theo hắn.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được, hắn liền khoác cái áo bông hơi
rộng kia lên người, sau đó đi theo Đường Cơ ra ngoài, đii thẳng đến
phòng chế văn.
Đi vào chỗ hành lang phòng chế văn, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, Ngô Quý Kỳ đang đứng ở cửa phòng chế văn, sắc mặt vẫn lạnh như băng,
nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng.
Hiện giờ phòng chế văn gần như đã bị nhét đầy, dụng cụ Ma Văn phân tích
vật chất gần như đã choán đầy phòng, Tiêu Hoằng đi vào trong, thì sẽ rất khó tìm chỗ để cho người khác vào cùng nữa.
- Trong vòng 3 ngày, phải chữa trị xong, đừng đùa giỡn gì đó, càng đừng có lười biếng.
Ngô Quý Kỳ bỏ lại những lời này, đồng thời đặt hai cái Chiến Văn bị hỏng lên trên bàn, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại Đường Cơ
và hai gã binh sĩ Cao Tương đứng ở cửa.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không có chút để ý nào, bởi vì đây chỉ là
Chiến Văn của Ngự Sư cấp
năm, đồng thời lại còn không quá phức tạp, Tiêu Hoằng chỉ khẽ nhìn thì đã có ý tưởng rồi, tuy nhiên, hắn cũng không vội vã động thủ, mà làm việc mình muốn đã, dù sao Đường Cơ có nhìn cũng
không hiểu.
Ngay khi Đường Cơ đang ôm cửa, ngáp liên tục, thì Tiêu Hoằng lấy từ
trong ống quần ra một cái túi nhựa nhỏ, sau đó vô cùng nhanh chóng lấy
chút thịt thối của Phất Lạc ra, đặt trên dụng cụ phân tích.
Sau đó hắn rất thoải mái khởi động dụng cụ phân tích vật chất, lập tức
trên màn hình của dụng cụ phân tích đã xuất hiện các số liệu rậm rạp,
toàn bộ đều là các loại Ma Văn ký hiệu, cùng với thuật ngữ chuyên
nghiệp.
Đối với Đường Cơ mà nói, thì chúng giống như thiên thư vậy, căn bản là
nhìn không hiểu, đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Hoằng dám trắng trợn
làm việc này.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền cầm lấy cuốn sổ nhỏ, và một cái bút máy,
bắt đầu dùng các loại Ma Văn ký hiệu và thuật ngữ chuyên nghiệp ghi chép lại. Bản ghi chép này là về trạng thái hiện tại của Phất Lạc, một ít
nội dung khác thì cũng đều dùng các từ ngữ mơ hồ đề viết, nhìn qua có vẻ giống như một bản phân tích chiến văn.
Đợi sau khi hoàn thành ghi chép, Tiêu Hoằng liền tiếp tục ngồi trước bàn viết, chậm rãi lật xem Chiến Văn trong tay, nhưng trong đầu thì lại
đang suy nghĩ biện pháp trị liệu cho Phất Lạc.
Dù sao Phất Lạc kia chính là người Lạc Đan Luân, chiến lực cấp Ngự Hồn,
là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tất cả điều này liên hệ cùng một
chỗ, không nói đến hắn sẽ có bao nhiêu trợ giúp với Tiêu Hoằng, mà chỉ
riêng phần tình cảm này, thì Tiêu Hoằng cũng muốn cứu được hắn.
Ước chừng trải qua hai giờ suy nghĩ, trong đầu Tiêu Hoằng đã hình thành
một hệ thống trị liệu đại khái. Đầu tiên là bài tiết chất độc, sau đó là chữa trị thân thể, bao gồm tế bào, thần kinh bị độc tố ăn mòn, cuối
cùng là điều dưỡng.
Về phần có hữu dụng hay không, Tiêu Hoằng cũng không biết, bởi vì nơi
này cũng không phải là sở điều trị có thiết bị tiên tiến, mà nơi này là
trại tập trung giống như địa ngục vậy.
Có ý tưởng đại khái, Tiêu Hoằng liền bắt đầu viết các dược liệu cần thiết và phương pháp sử dụng lên trên cuốn sổ nhỏ.
Đại khái đã tìm ra cách, Tiêu Hoằng liền quay đầu, tiện tay chữa trị hai cái Chiến Văn bị hỏng kia.
Trình độ hỏng hóc của hai cái Chiến Văn này xấp xỉ với Song Xà Chiến
Văn, tuy nhiên bởi vì bộ khung đơn giản, chữa trị cũng đơn giản theo,
không có gì đáng để nhắc tới.
Cầm lấy Điêu văn đao rẻ tiền mà Ngô Quý Kỳ chuẩn bị cho Tiêu Hoằng, hắn liền bắt đầu từ từ chữa trị.
Về phần Đường Cơ thì tám phần đã không thể chịu đựng được buồn tẻ như
vậy, trực tiếp xoay người rời khỏi đây, chỉ để lại hai gã binh sĩ Cao
Tương đang gật gù ở trong này theo dõi Tiêu Hoằng, nhìn Tiêu Hoằng làm
một số việc mà bọn họ căn bản nhìn không hiểu, thì một đến hai giờ còn
được, chứ thời gian dài quả thực chính là tra tấn.
Đồng thời, ngoài cửa sổ, đám tù nhân đã đều đã mặc áo bông vào, vẻ mặt
nghiêm trọng đã trở nên giãn ra, tụ tập với nhau ở góc tường, nói chuyện phiếm.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ hơi nheo mắt suy nghĩ, sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
Cứ như vậy, ba ngày thời gian vội vàng trôi qua, vào buổi chiều, Ngô Quý Kỳ chậm rãi đi tới trong phòng chế văn, lại một lần nữa hướng đôi mắt
lạnh như băng về phía Tiêu Hoằng.
- Chữa trị như thế nào rồi?
Nhìn Tiêu Hoằng đang ngồi trên ghế kim loại, Ngô Quý Kỳ lạnh lùng hỏi.
Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ nhìn thoáng qua Ngô Quý Kỳ, sau đó trực
tiếp đặt hai cái Chiến Văn đã chữa trị xong ra trước mặt Ngô Quý Kỳ.
Ngô Quý Kỳ cầm lấy Chiến Văn, lần lượt rót Ngự lực vào trong đó, kết quả lại ngạc nhiên phát hiện ra, số cỗ Ngự lực bên trong không giảm bớt,
khởi động vô cùng thông thuận, thậm chí so với trước khi bị hỏng thì còn muốn tốt hơn.
- Tốt lắm, ngươi rất ưu tú.
Trên mặt Ngô Quý Kỳ không kiềm được toát ra vẻ vui sướng, hiện tại hắn
có thể trăm phần trăm khẳng định, Tiêu Hoằng đã trở thành con gà đẻ
trứng vàng của hắn, thậm chí sau này còn có thể chuyên môn chế tạo Chiến Văn cho mình.
- Đây là nhiệm vụ chữa trị tiếp theo của ngươi!
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền lấy từ trong túi Ma Văn ra ba cái Chiến Văn
hỏng, đặt trước mặt Tiêu Hoằng, trong đó một cái là Đại Ngự Sư cấp một,
hai cái còn lại là Ngự Sư cấp năm.
Hiển nhiên đều là sản phẩm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, bộ khung rất nguyên thủy, đơn giản và hơi ấu trĩ.
Tuy nhiên, thứ này đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì cũng không sao cả, hắn cầm lấy Chiến Văn, khẽ lật qua lật lại nhìn, cặp lông mày của Tiêu
Hoằng không ngừng phát sinh đủ loại biến hóa, không ngừng biến đổi.