Ma Ngân

Đội Quân Tù Nhân!


trước sau

Xuống hạm vận chuyển, đi tới cửa hang động, thông qua Ngự lực, Tiêu Hoằng cảm nhận được từng đợt sóng Ngự lực phát ra từ trong hang, cơ bản không cần thăm dò cũng biết được trong hang động Tử Tinh này có cái gì.

Sắc mặt Tiêu Hoằng không khỏi trở nên cảnh giác.

Những tù nhân đi theo Tiêu Hoằng cũng cảm giác được, nếu có Chiến Văn, đại chiến một trận, bọn họ không chút e ngại. Nhưng còn bây giờ? Hình như chỉ có một cây đoản đao Ma Văn còn không tới cấp Ngự giả.

Gần như trở thành bản năng, vào lúc này tất cả tù nhân lại đứng sau lưng Tiêu Hoằng, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, chỉ hy vọng chỉ huy trác tuyệt của Tiêu Hoằng có thể cho bọn họ tìm được đường sống.

Ốc Sư, Thiết Nam, lúc này đứng cạnh Tiêu Hoằng.

Cùng lúc đó, hạm vận chuyển Hải Mị neo đậu cách Tiêu Hoằng 50m, cửa hạm không mở ra, nhưng Tiêu Hoằng biết rõ bên trong là những kẻ nào.

Bảy tám tên binh lính Cao Tương nhanh chóng kéo ra một thùng kim loại từ trong hạm vận chuyển, mở ra, bên trong là đoản đao Ma Văn thủ công thô ráp, chỉ khoảng Ngự đồ cấp tám.

Tiếp theo, các binh lính Cao Tương đi tới, cảnh giác đặt một cây đoản đao Ma Văn kém cỏi, ấm kim loại cũ kỹ, cùng một cái Quang văn vào tay Tiêu Hoằng, tháo bỏ còng tay, xiềng chân, sau đó ra hiệu bảo Tiêu Hoằng vào trong hang động Tử Tinh.

Đi vào bao lâu, không hạn chế, nhưng ít nhất cũng phải một tháng.

Theo sát sau lưng Tiêu Hoằng là Ốc Sư, Thiết Nam, sau đó là những người khác.

Đi vào trong hang động, mở ra Quang văn mờ nhạt, Tiêu Hoằng nhìn thấy mình đang ở trong không gian rất rộng lớn. Nhìn xuống không thấy đáy, khiến người ta cảm giác sâu thẳm, Tiêu Hoằng cúng không đi tới, mà chờ đợi những người khác tập hợp.

Đợi 532 tù nhân tập hợp đủ, Tiêu Hoằng mới quay người lại, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Từ giờ trở đi, mỗi người phải nghiêm khắc nghe theo ta chỉ huy. Nếu muốn sống, chúng ta phải đoàn kết, khi nào 532 người có thể hợp tác giống như một người, chúng ta sẽ trăm trận trăm thắng.

- Rõ, lão đại.

- Đã rõ, lão đại.

Các tù nhân đáp lời, vào lúc này, Tiêu Hoằng là trung tâm tuyệt đối của bọn họ.

- Yên tâm, có ta ở đây, các ngươi không chết được.

Tiêu Hoằng nói một tiếng, liền dẫn đội quân tù nhân đi sâu vào trong hang động Tử Tinh. Trong đó Vương Quân cấp bậc thấp nhất lúc này bị nắm ra làm việc, phụ trách vác Phất Lạc cỡ người khổng lồ, sắc mặt không tình nguyện.

Đừng nhìn các tù nhân bình thường cả lơ phất phơ, nhưng trước kia ai không phải sĩ quan siêu cấp? Ai không thể phụ trách một mặt? Cho nên, thấy Tiêu Hoằng nghiêm mặt, mọi người liền nghiêm túc, động tác ngay ngắn trật tự, rất là chuyên nghiệp.

Đi xuống mấy ngàn mét, vòng qua cửa hẹp, Tiêu Hoằng chợt chói mắt. Giống như những hang động linh thú bình thường, đỉnh hang cao ngàn mét, đoàn năng lượng hình thành từ từ trường lòng đất giống như mặt trời lớn, chiếu rọi “đất bằng”.

Trên mặt đất, các cây cối kỳ dị sinh trưởng tùy tiện, mạch nước ngầm như mạch máu xuyên qua, thậm chí còn có mấy ngọn núi lùn vắt ngang, che chắn tầm mắt, nghiễm nhiên là một cái thế giới thu nhỏ.

Tiêu Hoằng đã thấy qua cảnh tượng như vậy, những người khác cũng thế, cũng không có gì ngạc nhiên. Nơi này đối với Tiêu Hoằng, chính là một cái kho tàng mặc sức thu gom tài liệu, dùng để chế tạo Chiến Văn.

- Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì đây? Nhìn địa hình phán đoán, hẳn là nơi này không thiếu linh thú đẳng cấp cao, thậm chí có khả năng là Đại Ngự Sư cấp bốn năm.

Thiết Nam hỏi Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm trọng, chân mày sắp dính chặt lại.

Những người khác cũng thế.

- Nếu có Chiến Văn, các ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?

Tiêu Hoằng quay đầu, sắc mặt có phần thoải mái hỏi.

- Có Chiến Văn? Chà, vậy thoải mái hơn nhiều, chỉ dựa vào đám người chúng ta, không cần nhiều, mỗi người một cái Chiến Văn, cũng không cần quá mạnh, Ngự sư cấp ba bốn là đã có thể quét ngang mọi thứ. Huống chỉ còn có... Quên đi, coi như ta chưa nói.

Mặt Thẹo cười cười nói, ánh mắt liếc Phất Lạc trên lưng Vương Quân, không còn chút ngông cuồng ngày trước, suy yếu nằm trên lưng người khác giống như kẻ bị bệnh nặng.

- Các ngươi đã nói thế, vậy được, bây giờ nghe lệnh ta, toàn thể nghiêm, quay đằng sau!

Tiêu Hoằng chắp tay sau lưng, cười khẽ, ra lệnh.

Các tù nhân nghe Tiêu Hoằng nói thế, sửng sốt một chút, nhưng vẫn nghiêm khắc làm theo lệnh của Tiêu Hoằng, dậm chân quay người, đưa lưng về phía Tiêu Hoằng.

Đồng thời, Tiêu Hoằng lập tức há miệng, lấy ra ba lô tùy thân trong khe nứt không gian, vác trên người, sau đó đeo túi Ma Văn, chuỗi trang sức Hoàng Kỵ...

Thoáng cái, Tiêu Hoằng vô trang xong cho mình, tiếp theo lại lấy ra túi da, bên trong căng phòng, là 20 cái Ma Văn Tiêu Hoằng mang tới từ Thánh Đàn, cùng với mười mấy cái lén lút chế tạo ra ở trong phòng giam.

- Bây giờ có thể quay lại.

http://truyenc

uatui.net Chuẩn bị xong mọi thứ, đóng khe nứt không gian, Tiêu Hoằng mới nói.

Khoảng khắc các tù nhân lục tục quay lại, toàn bộ sắc mặt đại biến, nhìn Tiêu Hoằng đeo túi Ma Văn cùng đoản đao Nhược Thủy, trên lưng là ba lô tùy thân chế bằng da linh thú, cảm giác như đại biến thành một người khác.

Nhưng đó chỉ là bắt đầu kinh ngạc, các tù nhân Lạc Đan Luân lập tức ánh mắt ngưng trệ, bởi vì họ lưu ý tới chuỗi trang sức Hoàng Kỵ trên ngực Tiêu Hoằng, di vật của Cáp Thụy Sâm, chỉ cần là tù nhân Lạc Đan Luân đều biết nó có ý nghĩa gì?

Lực lượng của Cáp Thụy Sâm.

Nhưng không thể ngờ, thứ này lại ở trên người Tiêu Hoằng, bởi vậy bọn họ cũng
liên tưởng đến lúc trước vì cái gì Tiêu Hoằng lại dốc hết khả năng, hô to Lạc Đan Luân Đế Quốc muôn năm.

Lúc này, bọn họ mơ hồ cảm giác được, Tiêu Hoằng là người thừa kế di chỉ Cáp Thụy Sâm, hoặc là...

- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai...

Thiết Nam nhìn chuỗi trang sức Hoàng Kỵ trên cổ Tiêu Hoằng, sắc mặt khiếp sợ hỏi, những người khác cũng thế, trong khiếp sợ còn có hưng phấn.

- Lão đại của các ngươi.

Tiêu Hoằng nói, mở ra túi da, bên trong tràn đầy Chiến Văn, tổng cộng 42 cái.

Thấy Tiêu Hoằng đeo một loạt Chiến Văn tinh xảo, lại nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng các tù nhân chợt động, ánh mắt nghiêm nghị chợt bùng phát một tia sắc bén.

Bọn họ không phải kẻ nhát gan, thậm chí còn rất tàn bạo, chỉ cần có Chiến Văn, mọi chuyện đều dễ làm.

Còn bây giờ, Tiêu Hoằng cho bọn họ, nói là vũ khí, không bằng nói là răng nanh

- Bây giờ bắt đầu điểm danh, Ngự sư đỉnh giơ tay lên.

Tiêu Hoằng nhìn các tù nhân, lên tiếng.

Xoạt.

Vừa nói xong, chừng 300 người đồng loạt giơ tay lên, tù nhân Lạc Đan Luân cùng thể liên hiệp chia làm 6:4, là tù nhân Lạc Đan Luân chiếm 6 phần.

Thấy nhiều người nhấc tay như thế, Tiêu Hoằng cũng không khỏi nuốt nước miếng. Tuy rằng Tiêu Hoằng tiếp xúc những người này đã có một thời gian, nhưng không ngờ trong tù nhân thể liên hiệp cũng có nhiều cao thủ như thế. Rõ ràng đám người này quả thật là khiêm nhường, ngay cả Ốc Sư cũng giơ tay lên.

- Ngự sư cấp năm đâu?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp, lại có 200 người giơ tay.

Còn lại 30 người, ngoài Vương Quân ra, đều là Ngự sư cấp bốn.

Đội hình trước mắt, cấp bậc thấp nhất cùng có thể đi ra làm quan chỉ huy tối cao quân đoàn, biến thái tới quá đáng.

Vương Quân thấy cảnh này, lòng tự tin quả thật bị đả kích. Trước kia mình ở trong quân đội, tuyệt đối là sĩ quan trên cao, luôn cảm thấy cấp bậc Ngự lực hơn người. Còn bây giờ? Lại thành kéo chân người ta.

- Rất tốt, bây giờ dựa theo số Ngự lực từ cao xuống thấp, bắt đầu phân phát Chiến Văn. Nhóm đầu tiên phát Chiến Văn là 42 người, sẽ là lực lượng chủ chiến cho chúng ta tiến vào hang động, nhưng người khác phụ trách thu gom tài liệu. Yên tâm, ở trong này, ta cam đoan mỗi người đều sẽ có Chiến Văn tính năng trác tuyệt.

Nói xong, Tiêu Hoằng đặt Chiến Văn Ngự sư cấp năm vào tay Thiết Nam.

Sau đó là Ốc Sư, chẳng qua Ốc Sư không nhận:

- Ta không cần Chiến Văn ngay, để cho người khác đi. Có Dược văn không? Cho ta một cái.

Tiêu Hoằng nhìn Ốc Sư râu ria xồm xoàm, cười khẽ, lấy ra một cái Dược văn đưa cho hắn, lại đi sang Diệp Lâm.

Trong đội quân tù nhân này, 42 người cấp bậc cao nhất toàn phát xuống Chiến Văn, ngoài ra Tiêu Hoằng cũng lấy ra Chiến Văn mình đang dùng và bỏ ra, tổng cộng 8 cái phát xuống.

Nhóm đầu tiên, hợp thành 50 người, đừng nhìn chỉ có 50 người, sức chiến đấu mạnh mẽ khỏi phải nói.

50 người khởi động Chiến Văn, sắc mặt mọi người dần dần trở nên dữ tợn, giống như dã thú một lần nữa tỏa sáng dã tính, nhìn hai tay mình, đây là lực lượng!

- Nhớ kỹ, lần này chúng ta không phải đi chịu chết, đây là cơ hội trời ban cho chúng ta, để chúng ta thoải mái tìm kiếm tài liệu, chế tạo Chiến Văn, võ trang bản thân, sau đó đột phá nhà giam, lao ra khỏi vòng vây. Ở trong này, ta hy vọng mọi người nhớ kỹ, không có tự do còn không bằng chết đi!

- Không tự do, không bằng chết!

Các tù nhân hét lên, nhìn Tiêu Hoằng, nhìn Chiến Văn, bọn họ lại thấy được hy vọng.

- Bây giờ lấy được Chiến Văn là tổ chủ chiến, bảo vệ những người khác, xuất phát.

Tiêu Hoằng lớn tiếng hô, quay người khởi động Hàn Võ cùng các Chiến Văn khác, cất bước đi vào rừng rậm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện