- Nè nè nè, huynh đệ, mệt chưa, có thể cho ta mượn Chiến Văn chơi chút được không?
Lạp Mỗ ngồi dưới đất, trông mong nhìn Mật Thẹo, lên tiếng hỏi. Còn hay vung vung đao Ma Văn cù nát, trực tiếp chém một con cá lọt lưới làm hai nửa.
- Đừng có mơ, thể lực của lão tử dùng cả đời cũng không hết, Chiến Văn
không hủy, sinh mệnh không ngừng, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đằng sau đi, ca ca ta bảo vệ ngươi.
Mặt Thẹo liếc Lạp Mỗ, cười cợt nói, khiến
người ta không thấy như đang đối phó kẻ địch hung hãn, càng giống như
một trận biểu diễn trút giận.
Đối mặt Hắc xỉ lang không ngừng lao ra, trong ánh mắt Mặt Thẹo toát ra hung tàn không thôi, nếu không phải
bận tâm trận hình, hắn thật sự muốn nhảy vào giữa bầy sói, giết đến sảng khoái.
Chỉ 10 phút, đã có 1000 con Hắc xỉ lang phơi xác ở trước mặt các tù nhân, máu chảy thành sông.
Trái lại tổ chủ chiến lại không có một ai ngã xuống, đã bị máu sói nhuộm thành màu đỏ.
Tiêu Hoằng ở trung tâm đội ngũ, đã rút xong não tủy, sắc mặt thản nhiên nhìn tổ chủ chiến, đây chỉ là sức chiến đấu 50 người, hơn nữa còn trang bị
đơn sơ.
Giả thiết được trang bị ngang cấp với Thích Khách Minh, trời mới biết sẽ phát huy ra sức chiến đấu cỡ nào.
Lúc trước Tiêu Hoằng còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ đã nhạt dần, nhấc
tay, Tiêu Hoằng khởi động Chiến Văn Ưng Nhãn, nháy mắt trên mu bàn tay
hình thành con chim ưng bạc, tiếp theo Tiêu Hoằng thả nó bay lên trời.
Thoáng cái, trong mắt Tiêu Hoằng xuất hiện hình ảnh chim ưng quan sát được,
đồng thời lúc này Tiêu Hoằng cũng thấy được tình huống chỉnh thể khu vực này.
Nhìn đàn Hắc xỉ lang trước kia di chuyển thành đàn, dựa vào ưu thế quần thể, lúc này chỉ còn không tới mấy trăm con, gần như bị
diệt sạch, chẳng qua vẫn còn không biết sống chết nhào tới.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng cũng thả lỏng.
Nguy hiểm tạm thời giải trừ, nhưng cũng không thể coi thường quá mức.
Lại thêm 10 phút, bãi đất trống chỗ này đã phủ đầy thi thể Hắc xỉ lang, không có một khối lành lặn, đều là bị xé thành mảnh nhỏ.
Chừng 2000 con Hắc xỉ lang, trực tiếp bị diệt sạch.
Về phần các tù nhân khác, cũng bắt đầu phân tán ra, dùng đao Ma Văn cắt xẻ, lấy tài liệu Hắc xỉ lang.
Cho dù cấp bậc Ngự lực Hắc xỉ lang không cao, nhưng não tủy vẫn có thể chế
tạo Chiến Văn không tệ, nhất là sản xuất từ tay Tiêu Hoằng.
Đồng thời lớp da Hắc xỉ lang cũng có thể dùng làm giáp da tạp thời, hoặc làm thành túi da để chứa tài liệu.
Tiêu Hoằng không tham gia thu gom tài liệu, toàn bộ giao cho Chế văn sư khác chỉ huy, bản thân Tiêu Hoằng đang dùng Chiến Văn Ưng Nhãn thăm dò địa
hình gần đó.
Địa hình nơi này có phần phức tạp, dãy núi vòng vèo, khe sâu khắp nơi. Bây giờ chuyện gấp rút là tìm kiếm mạch khoáng Tái
thạch, bởi vì Tiêu Hoằng phát hiện đá vụn Áo đỉnh thạch, Anh tỉnh
thạch... Điều này chứng mình chỗ này có Tái thạch.
- Ồ?
Tiêu Hoằng chợt khẽ hô lên, thông qua tầm nhìn chim ưng, Tiêu Hoằng bỗng
phát hiện ở xa khoảng mười mấy km có phản quang mỏng manh, nhìn giống
như kim loại, nhưng phản xạ ánh sáng nhiều màu.
Nó là cái gì?
Trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi thì thầm, chân mày khẽ động.
Theo lý mà nói, nơi này là hang động chưa từng thăm dò, làm sao có kim loại phản quang, hơn nữa phản quang còn rất đặc biệt.
Lấy ra quyển sổ nhỏ trong áo bông rách nát, Tiêu Hoằng đánh dấu bản đồ đơn
giản từ những gì chim ưng thấy được, còn ghi ký hiệu nơi thấy chỗ phản
quang thần bí.
Khoảng 1 tiếng sau, khi Tiêu Hoằng thu hồi chim
ưng, những người khác đều vác ba lô dính máu, đều dùng da sói chế thành, có cái dùng dây mây chế ra, chẳng qua một đám đều rất cẩu thả, nhưng
cũng không sao.
- Cách 2 km có một ngọn núi cao 200m, độc lập,
bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta đi xem thử, xem trên đó có Tái
thạch không, thuận tiện thành lập doanh trại lâm thời.
Tiêu Hoằng nhìn mọi người, lên tiếng.
Dựa theo thời gian hiện giờ, nơi này đã là 3 giờ chiều, nếu không có chiếu
sáng từ mặt đất, ánh sáng trên đỉnh hang động cũng sẽ yếu dần theo, trở
nên u ám ảnh hưởng lớn tới tầm nhìn.
Mà trên núi là chỗ dễ phát
hiện Tái thạch nhất, đồng thời ở trong hoàn cảnh khắp nơi là nguy hiểm
này, sườn núi là nơi cắm trại tốt nhất, có thể nhìn từ trên cao, có lợi
cho phòng thủ, hơn nữa có tầm nhìn tốt.
Mọi người chuẩn bị xong,
Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân đi sâu vào trong rừng rậm. Tuy rằng vừa
rồi chém giết điên cuồng, nhưng lúc này mọi người vẫn phải cẩn thận, đây là rèn luyện hàng ngày của quân nhân.
Trên đường, Tiêu Hoằng
cùng mấy Chế văn sư trong đội ngũ đang không ngừng chỉ huy các tù nhân
khác thu gom tài liệu, bỏ vào trong túi da sói.
1000 năm trước,
Ma Duệ Tinh là một hành tinh phì nhiêu, chỉ từ hang động Tử Tinh chưa
được khai thác này là đủ biết, có thể tùy ý thấy được các tài liệu thông thường hay quý hiếm.
Đi khoảng 2 tiếng, trên đường lại chém mấy con linh thú cỡ lớn, đoàn người Tiêu Hoằng cuối cùng đến chân núi mục tiêu.
Không nói nhiều, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn ngọn núi này, vung tay chỉ ra, lập tức bảy tám thành viên tổ chủ chiến xẹt qua sau lưng Tiêu Hoằng, nhanh
nhẹn leo lên núi, bắt đầu kiểm
tra chi tiết. Kiểm tra chủ yếu là xem
trong núi có linh thú nào uy hiếp lớn hay không, và tìm kiếm địa điểm
phù hợp để cắm trại.
- Lão đại, điều tra một lượt, xung quanh không phát hiện có linh thú uy hiếp, nhưng chúng ta phát hiện cái này.
Thiết Nam nói xong, đặt một cái mảnh vỡ vào tay Tiêu Hoằng.
Mảnh vỡ này bằng đá, to cỡ cái chén, hình tam giác không có quy tắc, màu xám đậm, bên trên có hoa văn, chẳng qua là mảnh vỡ, lại thêm thời gian ăn
mòn, đã không nhìn rõ hoa văn trên đó. Chỉ có thể nhận ra được, đó là
hoa văn bên trong tuyệt đối do con người tạo ra.
- Hang động nguyên thủy, làm sao lại có thứ này? Tiêu Hoằng thì thào.
- Hơn nữa hình như đã rất lâu, ít nhất cũng cả ngàn năm. Chiếu theo đó,
thứ này có thể là do Lạc Đan Luân đế quốc lưu lại, hay là nói, hang động này không phải nguyên thủy, từ ngàn năm trước Lạc Đan Luân đế quốc đã
đến đây rồi.
Ốc Sư nhìn mảnh vỡ trong tay Tiêu Hoằng, phân tích.
Tiêu Hoằng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đồng thời Tiêu Hoằng cũng càng thêm quyết
tâm phải đi xem chỗ phát ra phản quang nhiều màu, đương nhiên, đầu tiên
phải cam đoan an toàn của mọi người.
- Lão đại, chúng ta phát hiện một mặt phẳng bên trái ngọn núi, còn có hang động.
- Lão đại, chúng ta phát hiện trên đỉnh núi có Tái thạch Áo đỉnh, cùng một ít Tái thạch Anh tỉnh.
Trong lúc Tiêu Hoằng quan sát mảnh vỡ, tù nhân trên núi liên tục báo cáo với Tiêu Hoằng.
Những báo cáo như thế, đúng là tin tức tốt đối với các tù nhân.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, dẫn đội quân tù nhân lên núi, vòng ra mặt sau.
Giữa sườn núi, đúng là có một cái mặt phẳng bằng đá, nhìn như bậc thang khổng lồ.
Ở sát ngọn núi còn có hạng động, diện tích không nhỏ, khoảng 40 m vuông.
Hang động như thế đúng là phòng chế văn lâm thời tuyệt vời, mặt phẳng lớn đủ cho 500 chen nhau nghỉ ngơi.
- Doanh trại này không quá bình thường, không giống như tự nhiên hình thành.
Ốc Sư đứng cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.
Tiêu Hoằng không nói, ngồi xuống, nhặt lên một khối đá to cỡ trừng ngỗng,
một mặt dù bị năm tháng ăn mòn, nhưng vẫn bằng phẳng, giống như bị dao
năng lượng tước qua.
- Ngươi nói đúng, nơi này rất có thể là
doanh trại lâm thời của người Lạc Đan Luân Đế Quốc trước kia, chẳng qua
bây giờ là của chúng ta rồi.
Tiêu Hoằng nói xong, ra lệnh tổ chủ chiến bảo trì cảnh giới, tiến hành nghỉ ngơi.
Về phần Tiêu Hoằng, Ốc Sư cùng mấy Chế văn sư, tiến vào trong hang núi,
quả nhiên bên trong hang núi có những tảng đá được tước phẳng.
Theo sau đám người Tiêu Hoằng là Vương Quân cõng Phất Lạc, đặt Phất Lạc thân thể suy yếu lên tảng đá phẳng ở góc, cho Phất Lạc uống chút nước, tuy
rằng vẻ mặt không tình nguyện, nhưng động tác vẫn rất cẩn thận.
Cùng lúc đó, hơn 100 tù nhân phân tán ra, bắt đầu tìm kiếm Tái thạch trên
núi gần đó. Những tù nhân khác thì để tài liệu đã thu gom trước đó vào
trong hang, thoáng cái trong hang chồng chất tài liệu như núi.
Vừa rồi Thiết Nam, Mặt Thẹo biểu diễn, bọn họ thấy rõ ràng, trong lòng ngứa ngáy khó nhìn, chỉ cần có được Chiến Văn, tốt nhất là Chiến Văn Tiêu
Hoằng chế tạo ra, bọn họ tuyệt đối có thể tung hoành khắp nơi.
Bởi vì mọi người nơi này đều thấy rỗ, Chiến vẫn do Tiêu Hoằng chế tạo ra đều mạnh hơn nhiều các Chiến Văn bình thường.
Tiêu Hoằng không nói gì, bắt đầu phân phối nhiệm vụ cho 3 tên Chế văn sư, có mài Tái thạch, có pha chế Ma Văn dịch, một người thì phân loại tài
liệu, còn bản thân Tiêu Hoằng thì phụ trách công tác chế văn chủ yếu.
Phân công như thế, tốc độ chế tạo Chiến Văn sẽ tăng vọt.
- Ốc Sư, ngươi xem ngươi có thể làm gì?
Tiêu Hoằng nhìn vào Ốc Sư trong góc, hỏi.