Trong một tháng này, binh sĩ Cao Tương sẽ không cung cấp cho tù nhân bất kỳ tiếp tế tiếp viện nào,
nếu muốn đồ ăn thì tự mình tìm kiếm đi, muốn tìm đồ ăn, thì phải đánh
với linh thú, đánh với linh thú thì nhất định phải phải ẩu đả chém giết.
Đây cũng là một loại thủ đoạn để binh sĩ Cao Tương bức bách tù nhân và linh thú phải sống mái với nhau.
Bên trong sơn động, Tiêu Hoằng nhìn Ốc Sư đang đứng ở cửa động một cái,
liền bưng một chén canh nóng, một khối thịt nướng đi tới bên cạnh Phất
Lạc.
Giờ phút này Phất Lạc vẫn có vẻ vô cùng suy yếu, ngay khi Tiêu Hoằng chế văn trong hai giờ, Phất Lạc đã phải đi đại tiện ba lần, toàn bộ đều là
độc tố màu xanh biếc.
Nhìn bộ dáng vô cùng suy yếu của Phất Lạc, Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ
dùng một tay nâng Phất Lạc dậy, bón canh nóng và thịt nướng cho hắn,
đồng thời cho Phất Lạc dùng một viên Văn đan bổ huyết.
Thời điểm này Phất Lạc cần nhất chính là dinh dưỡng.
Về phần Phất Lạc, đối với bộ dáng của Tiêu Hoằng thì đã không còn vẻ căm thù như trước nữa, vẫn làm cho người ta có cảm giác giống như một con
dã thú bị suy yếu.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không quá để ý, điều này cũng là hiện
tượng bình thường, thử nghĩ một chút, một người mỗi này phải đi thải
mười mấy lần, cho dù có làm bằng sắt thì cũng chịu không nổi.
Bón đồ ăn xong, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể cho Phất Lạc từ trên xuống dưới.
Trải qua nhiều ngày bài tiết chất độc, hiện giờ làn da mầu lục nhạt của
Phất Lạc đã nhạt đi, lộ ra màu đồng cổ vốn có của thân thể, các vết
thương cũng bắt đầu khép lại.
Hai mắt đục ngầu đã bắt đầu trở nên tỉnh táo hơn.
Hiển nhiên, đừng nhìn hiện tại thân thể Phất Lạc đang suy yếu, nhưng lại đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Không có dừng lại nhiều, Tiêu Hoằng liền lấy ra từ trong đống tài liệu
phía sau một ít thảo dược, bắt đầu điều chế, lần này, hắn cũng không
phải phối chế dung dịch trừ độc, mà là dung dịch tẩm bổ chữa trị, chữa
trị các tế bào trong cơ thể bị độc tố ăn mòn, hy vọng có thể khôi phục
thêm một chút. Đối với điều này thì Tiêu Hoằng cũng không có trăm phần
trăm nắm chắc, tóm lại nếu thứ này không được, sẽ đổi các biện pháp
khác.
Giải quyết xong chuyện Phất Lạc, Tiêu Hoằng liền không hề ngừng lại, bắt đầu tiếp tục ngồi trước bãi đá, chuyên chú chế tạo Viên Nguyệt Chiến
Văn, đồng thời Tiêu Hoằng cũng lấy từ trong khe nứt không gian ra các
chậu hoa, tổng cộng ba chậu, lần lượt trồng Quỷ anh thảo, Long cốt lan
và Tử sắc thảo.
Hắn cũng đặt chúng trên bãi đá.
Dựa theo dự tính thì có Ám thổ nhưỡng tẩm bổ, những cây này sẽ trưởng thành xong trong vòng một tuần.
Kể từ đó, Tiêu Hoằng sẽ có thể bắt tay vào chế tạo Chiến Văn mà mình đã
nghiên cứu rất lâu, tên là Huyễn Ma Chiến Văn, có thể nói, Tiêu Hoằng đã muốn có Chiến Văn này từ rất lâu rồi.
Cứ như vậy, một tuần thời gian vội vàng trôi qua, Tiêu Hoằng cùng với
đội quân tù nhân của hắn cứ ở trong này. Trong một tuần này, trên cơ bản Tiêu Hoằng không có làm việc gì khác, mà chỉ chế tạo Viên Nguyệt Chiến
Văn.
Đồng dạng, sau khi 532 tên tù nhân được trang bị Viên Nguyệt Chiến Văn,
thậm chí cá biệt còn có người được trang bị hai cái Chiến Văn, sức chiến đấu đáng sợ của đội quân tù nhân rốt cục cũng được hiện ra.
Loại đáng sợ này, tuyệt đối là quân đội bình thường khó có thể tưởng
tượng nổi, tuy rằng chỉ có 532 người, nhưng lại có một loại tư thế quét
ngang hết thảy mọi thứ.
Gần như chỉ trong một tuần này, linh thú bốn phía toà núi nhỏ này đã bị
giết hại không còn, bất kể là Hắc xỉ lang cấp bậc Ngự Sư, hay là linh
thú cấp bậc Đại Ngự Sư cấp ba, cấp bốn , thì đều như thế. Những nơi đi
qua không có một ngọn cỏ sót lại được.
Bốn phía rừng rậm cũng bị oanh kích tới mức chật vật không chịu nổi, cây cối bị cắt nát, trên mặt đất hình thành vô số mảnh vụn gỗ.
Đương nhiên, buồn bực nhất trong số này chính là Vương Quân, một Ngự Sư
cấp ba duy nhất , lại không thể khởi động Viên Nguyệt Chiến Văn trong
tay, chỉ có thể đứng mà nhìn, loại buồn bực này có thể nghĩ mà biết
được.
- Lão đại? Ngươi có thể lại cho ta chế tạo một cái Chiến Văn khác hay không?
Vương Quân hơi có chút cầu xin nói, ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Hoằng.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang xem xét Quỷ anh thảo trước mặt, đồng thời
từ từ cắt các nụ hoa Quỷ anh thảo xuống, chỉ thấy toàn bộ nụ hoa đang từ từ tản ra khí vụ màu xanh, đây đúng là hiệu quả mà Ám thổ nhưỡng mang
đến.
- Chế tạo cho một mình ngươi một cái Ngự Sư cấp ba? Huynh đệ, đừng phiền toái lão đại nữa, nhanh chóng cố gắng tu luyện, tới Ngự Sư cấp bốn
chẳng phải sẽ tốt hay sao? Đây cũng là động lực để ngươi phấn đấu, hơn
nữa, chỗ chúng ta cũng không có người nào trông cậy vào chút xíu sức
chiến đấu của ngươi, trong lúc này, ngươi cứ làm tốt việc chiếu cố Phất
Lạc đi.
Lạp Mỗ tựa vào cửa động , cười khanh khách.
Đối với hai người bọn họ nói chuyện, Tiêu Hoằng không có đáp lại, mà đặt thảo nụ hoa Quỷ anh trong một dụng cụ tinh hóa, sau đó dùng tiểu đao
cắt ra.
Sau khi nụ hoa bị cắt ra, trong nháy mắt một luồng hương khí liền tràn
ngập , đồng thời bên trong nụ hoa cũng chảy ra dung dịch đậm đặc màu đỏ
sẫm, vẫn tản ra khí vụ màu tím.
Đối với điều này thì Tiêu Hoằng không có chút khác thường nào, vẫn vô
cùng chuyên tâm, bắt đầu từ từ lấy niêm dịch ra, chế tạo thành Ma Văn
dịch, chế tạo xong hơn hai mươi bình Ma Văn dịch, Tiêu Hoằng liền sử
dụng kỹ thuật thẩm thấu năng lượng, tiến hành gia công Ma Văn dịch.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng lấy ra một khối Tái thạch Lưu quang duy nhất của mình.
Nắm lấy Cấp Hồn Điêu văn đao, lại lần nữa trầm tư một lát, Tiêu Hoằng ra sức ổn định tâm tình, sau đó quyết đoán xuống tay, tạo hình Để Văn.
Hơn nữa lần này Tiêu Hoằng dự định sử dụng kỹ thuật Để Văn tám hướng,
trải qua nhiều ngày suy tư như vậy, Tiêu Hoằng đối với cảnh giới tối cao của Để Văn là kỹ thuật Để Văn tám hướng, thì gần như đã thông hiểu rồi.
Thậm chí ngay tại ngày hôm qua, Tiêu Hoằng còn luyện tập trên mấy khối Tái thạch Áo đinh, cuối cùng đạt được thành công.
Đương nhiên, lần này Tiêu Hoằng nhất định phải thật cẩn thận, bởi vì Lưu quang thạch cấp bậc Đại Ngự Sư cũng chỉ có một khối như vậy, không được phép thất bại.
Ước chừng dùng hơn hai giờ, Tiêu Hoằng mới tạo hình xong Để Văn tám
hướng, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, đây có quan hệ chặt chẽ với
tính năng trác tuyệt của Cấp Hồn Điêu văn đao.
Tại cửa sơn động, các tù nhân không có nhiệm vụ cảnh giới thì đều lẳng
lặng nhìn, bọn họ biết, đây là Tiêu Hoằng đang chế tạo Chiến Văn cho bản thân, tinh tế mài cắt, chỉ là không biết sẽ chế tạo ra
thứ gì, tuy
nhiên, trong lòng mỗi người vẫn tràn ngập chờ mong.
Vừa thấy kia kỹ thuật Để Văn tám hướng, rạng rỡ hiện lên trên Tái thạch, trong lòng bọn họ vô cùng mừng rỡ.
Đối với phản ứng của mọi người, Tiêu Hoằng không có chút để ý nào, hắn
bắt đầu tạo hình chủ văn, cùng với văn lộ kiểu văn trong văn, vẫn rất
cẩn thận, văn lộ lại phức tạp đến mức làm cho người ta phải líu lưỡi,
làm cho người ta có cảm giác, một đường văn lộ nhỏ bé cũng giống như hệ
thần kinh của thân thể con người vậy.
Lúc bắt đầu, vài tên Chế văn sư còn có thể thấy rõ dụng ý của Tiêu Hoằng. Nhưng tới lúc sau, bọn họ nhìn mà thấy u mê.
Không thể nghi ngờ, trình độ của bọn họ cùng Tiêu Hoằng căn bản là không cùng một cấp bậc, cho dù bọn họ cũng là Chế văn sư phi thường ưu tú.
Lại trôi qua vài giờ, Tiêu Hoằng vẫn không nhúc nhích ngồi trước bãi đá, vẻ mặt chuyên chú, bắt đầu từ từ rót đủ loại Ma Văn dịch vào trong văn
lộ.
Rất nhanh, sau khi Tiêu Hoằng hoàn toàn kích hoạt Huyễn Ma Chiến Văn,
Chiến Văn được tập hợp tất cả kỹ thuật của Tiêu Hoằng rốt cục cũng được
chế tạo ra, thứ này gần như là Chiến Văn ưu tú nhất mà Tiêu Hoằng có thể chế tạo ra từ trước tới giờ.
Chậm rãi cầm Huyễn Ma Chiến Văn trong tay , toàn bộ Huyễn Ma Chiến Văn
khác với các Chiến Văn khác của hắn, không có một lực lượng nòng cốt văn nào, gần như toàn bộ đều là chi nhánh. Văn lộ màu đỏ rậm rạp, phủ đầy
trên Để Văn Tái thạch, làm cho người ta có cảm giác, căn bản đây không
phải là một cái Chiến Văn, mà ngược lại có vẻ giống như một bộ phận cơ
thể con người, được phủ kín các mạnh máu.
Trên Lưu quang thạch màu vàng nhạt, Để Văn màu lam sẫm, văn lộ có màu đỏ sẫm che phủ rậm rạp, thỉnh thoảng còn có thể phát ra ánh huỳnh quang
màu xanh.
Rót Ngự lực vào trong đó, bên trong có 5000 cổ năng lượng, đây vẫn là số lượng có được sau khi sử dụng Hàn băng vạn năm, tuy nhiên, thế này đối
với Tiêu Hoằng mà nói, thì đã khá là nhiều rồi, dù sao Huyễn Ma Chiến
Văn này cũng khác với các Chiến Văn bình thường khác.
Các Chiến Văn bình thường như Viên Nguyệt Chiến Văn, thứ tấn công là
thân thể con người, mà Huyễn Ma Chiến Văn do Tiêu Hoằng chế tạo ra thì
lại tiến hành kích thíc trung khu thần kinh , kích phát một mặt yếu ớt
nhất trong nội tâm của địch nhân, khiến cho đối thủ sinh ra ảo giác đáng sợ vô cùng vô tận, làm cho địch nhân trong một thời gian ngắn bị tan vỡ tinh thần.
Làm cho địch nhân trước khi chết phải chịu đủ sự tra tấn tinh thần một cách khủng bố.
Sau khi Tiêu Hoằng khởi động Huyễn Ma Chiến Văn, trên cánh tay hắn cũng
không hình thành bất kỳ năng lượng văn nào, mà trên ngón trỏ trái đã
hiện lên văn lộ màu đỏ rậm rạp, trên tay trái giống như bị một tầng
huyết mạch bao phủ, đầu ngón trỏ thì lại giống như một điểm sáng màu đỏ
rực rỡ.
Đơn thuần từ vẻ hoa lệ mà nói, thì Huyễn Ma Chiến Văn này gần như có vẻ phi thường không bắt mắt.
Nhưng các tù nhân đã được lĩnh giáo qua Tiêu Hoằng chế văn, thì lại không dám có chút khinh thường nào.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng dường như đã vượt qua cảnh giới theo đuổi hoa
lệ kia, hiện tại Tiêu Hoằng chỉ cần Chiến Văn thực dụng và tính năng
tốt, còn hoa lệ phải xếp phía sau.
- Lão đại, đây là Chiến Văn gì? Biểu diễn cho mọi người xem một chút đi?
Mặt Thẹo hiếu kỳ nói.
- Chiến Văn này cũng không có uy lực trực tiếp, dựa theo lý luận của ta, nó thuộc loại tấn công mềm, chuyên môn phá hỏng tinh thần cùng ý thức
của con người, làm cho hệ thần kinh của con người tan rã trong khoảng
thời gian ngắn, hoàn toàn tan rã, thế nào, ngươi muốn đến thử xem hay
không?
Tiêu Hoằng nói xong, chỉ ngón trỏ trái về phía Mặt Thẹo.
Mặt Thẹo vội vàng lùi sau hai bước, cái đầu lắc như trống bỏi, tuy rằng
Tiêu Hoằng nói có chút nguy hiểm, nhưng Mặt Thẹo cũng không muốn làm con chuột bạch.
Những người khác, nhìn đầu ngón tay Tiêu Hoằng, lại tràn ngập tò mò.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không thí nghiệm Huyễn Ma Chiến Văn, sau này sẽ
thư sau. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền phân phó, tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục trong doanh địa hai ngày, chủ yếu là điều chỉnh trạng thái, sau đó tiếp tục xâm nhập vào hang động Tử Tinh, hướng về phía ánh lên ánh sáng bảy màu kia mà đi tới.
Đồng thời trong hai ngày này, Tiêu Hoằng cũng không nhàn rỗi, vẫn liều
mạng chế tạo các loại Chiến Văn, bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, những tù nhân có Ngự Sư đỉnh phong, thậm chí là cấp bậc Đại Ngự Sư này, một
Chiến Văn chính là thủ đoạn công kích cơ bản, mỗi khi có nhiều thêm một
Chiến Văn, thì có nghĩa là sẽ có thêm một loại thủ đoạn công kích, sức
chiến đấu sẽ tăng lên một cấp bậc.
Khác trước kia là, lần này Tiêu Hoằng cũng bắt đầu lựa chọn chế tạo cho
mỗi một tù nhân cấp cao một cái Chiến Văn sao cho thích hợp nhất, tuy
rằng chậm một chút, nhưng lại có thể phát huy ra sức chiến đấu một cách
tốt nhất.