Chẳng qua Ngự lực như thế cũng không tổn thương, thậm chí lực đánh cũng rất nhẹ, đánh lên người giống như sài ngứa. Nếu đổi lại là kẻ địch, như thế chắc chắn đã bị thương, rõ ràng đây là nhắc nhở Tiêu Hoằng, nếu không năm giữ thuần thục, phải cẩn thận sử dụng.
Hơn nữa càng không thể tùy tiện đụng thẳng vào thể năng lượng của kẻ địch, cố gắng lướt qua thân thể, nếu sử dụng thuần thục, sẽ được lợi không ít, thăng cấp trong chiến đấu thảm thiết cũng không phải ảo tưởng.
Cứ thế, Tiêu Hoằng không ngừng khởi động nhiều lần những Ma Văn trên tường, Ngự lực trong người cuối cùng thông qua cách này, tăng thêm một cổ.
Ngự lực trong người Tiêu Hoằng vừa tăng lên một cổ, bên tai Tiêu Hoằng lại vang lên tiếng nói của Cáp Thụy Sâm:
- Thông qua, chỉ là không đủ thuần thục, sau này phải luyện tập nhiều hơn.
Tiếp theo, căn phòng Tiêu Hoằng đang đứng chợt lui ra, hóa thành lôi đài lục giác rất lớn, sàn kim loại mềm, xung quanh là vòng kim loại bảo hộ, giống như phòng giam đấu thú.
- Đi vào bước cuối cùng, sử dụng Hàn Võ.
Trên lôi đài rộng lớn, truyền tới tiếng nói của Cáp Thụy Sâm.
Cáp Thụy Sâm trước mắt chính là khe nứt không gian này, nói thẳng ra, chính là dốc sức huấn luyện Tiêu Hoằng, hao tâm tốn sức bồi dưỡng Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng cảm nhận được điều này, đồng thời nơi này cũng tràn ngập khí tức của Tiêu Hoằng, nhưng khí tức này luôn làm Tiêu Hoằng có cảm giác đặc biệt, không nói rõ đó là gì.
- Lúc bố trí bước này, ta suy ngẫm thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Bước này, ngươi chỉ có thể chiến thắng thân thể giả thuyết của ta, mới có thể đi ra khỏi nơi này. Thực ra cũng dễ thôi, thực lực thân thể giả thuyết của ta, chỉ không bằng 1/10.000.
Tiếng nói của Cáp Thụy Sâm lại vang lên.
Đồng thời, Tiêu Hoằng nhìn thấy ở trên lôi đài rộng khoảng 50m, hình ảnh Cáp Thụy Sâm cuối cùng hiện lên. Nhưng làm Tiêu Hoằng kinh ngạc, đó là Cáp Thụy Sâm cũng một mái tóc bạc, tóc dài quá vai, bay trong gió, sắc mặt trắng, chân mày nhô cao, che chắn ánh sáng, khiến Tiêu Hoằng không nhìn rõ mắt hắn.
Trên người Cáp Thụy Sâm lại mặc bộ giáp xanh đậm, dù là thân thể giả thuyết, Tiêu Hoằng vẫn cảm nhận được một cỗ khí thế uy nghiêm, không nói nên lời. Đứng ở đây vì một trận chiến, lại khiến người ta hết sức an toàn, trong lòng người ta tràn đầy vững vàng.
So sánh lại, liền phát hiện cỗ khí thế của Tiêu Hoằng lại yếu đi nhiều, giống như đống lửa lớn cháy hừng hực cùng một cái đốm lửa nhỏ.
Xoạt!
Trong khi Tiêu Hoằng quan sát Cáp Thụy Sâm, dưới chân Tiêu Hoằng lại rơi xuống một quyển sách, mở ra xem, bên trong là thuyết minh sử dụng Hàn Võ như thế nào, đầy đủ các chi tiết.
Cáp Thụy Sâm đối diện Tiêu Hoằng, lúc này như pho tượng điêu khắc, không nhúc nhích.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới, sắc mặt thản nhiên ngồi ở góc lôi đài, bắt đầu lật xem.
Phần lớn nội dung trong đó, Đại trưởng giả đã nhắc tới, nhưng cũng không chi tiết, còn trong này lại ghi chép đầy đủ. Không cần lạ, dù sao chủ nhân trước kia của Hàn Võ, chính là Cáp Thụy Sâm.
Cả quyển sách khoảng 300 trang, bên trong ghi chép chi tiết, dựa theo Cáp Thụy Sâm giải thích, Hàn Võ phải sử dụng như thế nào mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Cấp bậc khác biệt cũng có những đặc tính không giống...
Còn có một bộ phận là về kỹ xảo công kích của Cáp Thụy Sâm, trong đó đề cập nhiều lần nhất là Hàn Võ không phải Chiến Văn, mà là một bộ phận thân thể.
Kỹ xảo của Cáp Thụy Sâm, cũng rất là thực dụng.
Về phần thân thể giả thuyết Cáp Thụy Sâm đối diện, Tiêu Hoằng cũng không nóng lòng tấn công, mà rất cẩn thận đọc kỹ toàn bộ những tri thức về Hàn Võ, còn ghi chép vào đầu.
Tiêu Hoằng không hành động, thân thể giả thuyết Cáp Thụy Sâm cũng không động đậy, cứ im lặng đứng đó.
Đứng như thế, liền cả một ngày, thẳng tới khi Tiêu Hoằng đọc hết cuốn sách vận dụng Hàn Võ đến mấy lần, toàn bộ đều khắc vào trong đầu.
Đặt quyển sách Hàn Võ sang một bên, lúc này Tiêu Hoằng mới đứng dậy, ưỡn người, mở ra Hàn Võ, sau đó từng bước một đi tới gần “Cáp Thụy Sâm”.
Tiêu Hoằng biết rõ, mình không thể nào bị giam trong này cả đời, bây giờ mình đã chuẩn bị tốt, gần như có thể đánh một trận với thân thể giả thuyết Cáp Thụy Sâm. Bản thân Tiêu Hoằng cùng muốn xem thử, 1/10.000 thực lực của Cáp Thụy Sâm, sẽ là cỡ nào.
Tít!
Tiêu Hoằng bước qua nửa sân, đường màu đen dưới chân đại biểu nửa sân đấu đột nhiên sáng lên, như tiếp thu được cám ứng gì đó.
- Xem ra ngươi đã sẵn sàng chuẩn bị khiêu chiến, nhưng có một điều dường như ta quên nhắc nhở ngươi, đó là bắt đầu tiến vào thời gian 3 giờ đếm lùi. Trong 3 giờ, nếu ngươi không chiến thắng được than thể giả thuyết của ta, nơi này sề tiến vào chương trình tự hủy. Nếu ngươi đi cùng đồng bọn, vậy rất bất hạnh, các ngươi sẽ cùng chôn thân, sống chết của họ đều nằm trong tay ngươi.
Xung quanh Tiêu Hoằng lại truyền tới tiếng nói mờ ảo của Cáp Thụy Sâm.
Đồng thời, xung quanh lôi đài cùng xuất hiện một loạt đồng hồ đếm lùi 3 giờ.
Xoát!
Vừa nghe những lời này, cả người Tiêu Hoằng cứng đờ. Trong tất cả các bước trước đó, Tiêu Hoằng đều cảm nhận được Cáp Thụy Sâm quan tâm cẩn thận, nhưng vào lúc này, tiếng nói kia lại như toát ra bản tính của Cáp Thụy Sâm.
Thật quá ác độc!
Trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi mắng to, nhưng cũng không để ý, Tiêu Hoằng vẫn duy trì trạng thái huấn luyện, tất cả thần kinh đều căng ra!
Tiêu Hoằng
thật sự không đoán được chuyện này.
Dù là cách xa 1000 năm, nhưng vào lúc này, tiểu ma đầu Tiêu Hoằng ngàn phòng vạn phòng, vẫn không tính toán qua được đại ma đầu.
Đồng thời, thân thể giả thuyết của Cáp Thụy Sâm đứng trong góc đã lao ra như chớp, nháy mắt tới trước mặt Tiêu Hoằng, tung chân đá thẳng vào bụng Tiêu Hoằng, trực tiếp đá bay hắn ra ngoài.
Thân thể bay ra sau, sắc mặt Tiêu Hoằng cũng trở nên nghiêm túc, chuyện đến lúc này đã không còn đường lui nữa.
Bùm!
Tiêu Hoằng vừa nghĩ thể, lại kinh ngạc phát hiện thân thể giả thuyết Cáp Thụy Sâm lại xuất hiện ở sau lưng mình, tiếp đó từ trên cao đánh khủy tay xuống bả vai Tiêu Hoằng, mạnh mẽ nện Tiêu Hoằng xuống đất, động tác không có một chút lưu tình.
- Khụ khụ!
Tiêu Hoằng không khỏi ho khan, đòn nặng như thế, hoàn toàn là thật, không có chút giả vờ. Tiếp theo Tiêu Hoằng lập tức đứng dậy, sắc mặt đau đớn nhưng tràn đầy sắc bén.
- Chết tiệt, đã chết rồi còn không quên đùa giỡn người khác.
Tiêu Hoằng không khỏi hổn hển mắng, đôi mắt cũng nhìn chàm chằm vào “Cáp Thụy Sâm” chạy trước mặt mình.?
Ngừng lại vài giây, thân thể giả thuyết Cáp Thụy Sâm lại phát động tấn công Tiêu Hoằng, tạm thời không sử dụng Chiến Văn gì, chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng cố gắng bình ổn cõi lòng, quan sát mỗi một hành động của “Cáp Thụy Sâm”. Ngay khi “Cáp Thụy Sâm” xuất hiện trước mặt, trong mắt Tiêu Hoằng đột nhiên lóe sáng, tiếp đó nhắm đứng thời cơ, khởi động Hàn Vô, giữa năm ngón tay hình thành móng vuốt hàn băng màu đỏ, đâm thẳng vào cổ họng Cáp Thụy Sâm giả thuyết
Nhưng khi khoảng cách từ móng vuốt của Tiêu Hoằng tới cổ họng Cáp Thụy Sâm giả thuyết chỉ còn không tới 1 ly, Tiêu Hoằng khiếp sợ phát hiện Cáp Thụy Sâm giả thuyết lại một cước đá vào bụng mình, Tiêu Hoằng lại bay ra ngoài.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng cùng Cáp Thụy Sâm giả thuyết hoàn toàn quấn vào nhau, nhưng khiến Tiêu Hoằng kỳ quái là làm ra bất kỳ động tác nào, Cáp Thụy Sâm giả thuyết sẽ luôn nhanh hơn Tiêu Hoằng một chút.
Chỉ có một chút như thế, lại khiến tấn công của Tiêu Hoằng hóa thành bọt nước, như không thể vượt qua được.
Đám tù nhân ở bên ngoài, tự nhiên không biết chuyện xảy ra trong khe nứt không gian, vẫn cứ nghỉ ngơi trong đại sảnh kim loại rộng lớn.
Ở chính giữa bọn họ vẫn là trụ Ma Văn kia, tám cái cửa trên đỉnh đã mở ra, bên trong là một chiếc chìa khóa Ma Văn, to bằng cánh tay con nít, bên ngoài bao bọc một tầng năng lượng nhàn nhạt, những người khác không thể tới gần, càng không thể chạm tới.
Cùng lúc đó, ở trong khách sạn siêu sang thành phố Tín Nghĩa, nơi này đã hoàn toàn bị giới nghiêm, không cho khách hàng đi vào nửa bước, bên trong khách sạn chỉ có một mình Lý Thắng Quân đang ở.
Xung quanh toàn là binh lính cảnh giới, toàn quyền bảo hộ an toàn của Lý Thắng Quan.
Vào lúc này, Lý Thắng Quân đang ở trong một gian phòng siêu sang trọng, khác với trước kia, Lý Thắng Quân trịch thượng ngày xưa lại đang vô cùng sợ hãi, quỳ gối dưới đất, thậm chí còn lạnh run, trán đầy mồ hôi.
Ở trên chiếc bàn xa hoa trước mặt Lý Thắng Quân là Ma Văn thông tin của hắn, bên trên màn hình, có thể thấy mặt trái chiếc ghế da xa xỉ, bên hai chỗ tựa là đôi tay già yếu, giữa hai ngón tay đang kẹp điều xì gà đắt giá.
- Cách Lâm đại nhân, dựa theo căn dặn của ngài, ta đã đưa tù nhân khu chữ Giáp vào hang động Tử Tinh do ngài chỉ định, mong ngài hạ thủ lưu tình, không làm khó ta.
Lý Thắng Quân run sợ nói.
- Nhớ kỹ, rất nhiều tài sản của ngươi ở vũ trụ Thái Qua chỉ cần một câu của ta là có thể khiến nó hóa thành bọt nước, ta hy vọng chuyện hôm nay, ngươi có thể giữ kín bí mật.
Tiếng nói già nua cuối cùng vang lén, giọng khàn khàn, đây là người được gọi là Cách Lâm.
- Ta đã biết, nhưng ta cũng chỉ có thể giúp ngài làm đến mức này.
Lý Thắng Quân nói tiếp, nhưng giọng điệu hết sức nhát gan.