Tiêu Hoằng đi trước mọi người, quay đầu yên lặng nhìn, sau đó leo lên Thiết cước mà.
- Lão đại, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?
Thiết Nam hỏi.
Tiêu Hoằng lấy ra tờ giấy, ước lượng một chút, chỉ vào hướng đánh dấu đó:
- Dựa theo đánh dấu trên bàn đồ, nơi đó hẳn là có vài thứ Cáp Thụy Sâm để lại cho chúng ta, chúng ta đi xem một cái.
Nói xong, Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã, dẫn đội quân tù nhân chạy như điên.
Nơi đánh dấu đỏ trên bản đồ cách Tiêu Hoằng khoảng mười mấy kim, không biết nơi đó có gì, nhưng nếu để lại chìa khóa Ma Văn, hẳn là vẫn có chút thứ.
Do di chuyển ở bên rìa hang động Tử Tinh, tuy rằng trên đường gặp không ít linh thú, nhưng cấp bậc cũng không cao. Dựa vào thực lực Tiêu Hoằng hiện giờ, gặp phải thì gần như trực tiếp đập chết, không khựng lại một chút nào.
Thẳng đến giữa trưa, chạy đi suốt 2 tiếng, đám người Tiêu Hoằng cuối cùng đến chỗ đánh dấu đỏ trên bản đô. Lúc này trước mặt đám người Tiêu Hoằng là vách đá lớn lõm vào, giống như hình thành “căn phòng” riêng to lớn.
Cẩn thận ngó trái ngó phải, trải qua lần đầu đi vào khe nứt không gian của Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng như chim sợ cành cong, hết sức cẩn thận, sợ mình lại bị cuốn vào chỗ nguy hiểm nữa.
Xác nhận không có cơ quan nào khác, Tiêu Hoằng mới dẫn đội quân tù nhân, cưỡi Thiết cước mã đi vào cửa bằng đá, đi vào trong “căn phòng” lớn.
Đánh giá bên trong sạch sẽ không cây cối, chỉ có góc tường mới có chút cỏ dại, dưới mặt đất toàn là đá vụn. Tìm kiếm tỉ mỉ một lúc, Tiêu Hoằng dựa theo đánh dấu trên bản đồ, sờ soạng ở sườn bên trái vách đá.
Vài phút sau, bàn tay Tiêu Hoằng dừng lại trên một khối đá to cỡ quả dưa hấu, gõ vài cái, Tiêu Hoằng dùng sức kéo, gỡ khối đá xuống.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng nhìn thấy trên vách đá này để lại một cái hang nhỏ, không có đất hay lớp đá khác, bên trong là vật kim loại Ma Văn màu xám, ở giữa đúng là lỗ khóa to cỡ ngón út.
- Xem ra, chính là chỗ này.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, lấy ra chìa khóa Ma Văn, cắm vào, vặn một vòng.
Nháy mắt, Tiêu Hoằng nhìn thấy Ma Văn u ám trên vật kim loại kia bỗng phát sáng kỳ dị, tiếp theo vật thể kim loại trồi ra khỏi vách đá, là một cái thùng kim loại Ma Văn.
Thấy thế, đám người Thiết Nam, Ốc Sư không lên tiếng, cứ lẳng lặng nhìn, trong lòng lại đầy tò mò, thùng kim loại Ma Văn này là thứ gì vậy?
Nhưng xếp đặt thế này, hẳn là không phải vật phàm.
Gỡ thùng kim loại Ma Văn xuống, Tiêu Hoằng liền mở ra, trong lòng chợt động, nhìn thấy bên trong không có cơ quan gì, ở giữa là Ma Văn hình tam giác, bên trên mơ hồ tản ra ánh sáng, tuy rằng không có hình cầu, nhưng rõ ràng là dùng kỹ thuật mặt cầu, rất có khả năng là do Cáp Thụy Sâm làm ra.
Về phần Ma Văn hình tam giác này là gì, không thể biết được.
Ở bên cạnh Ma Văn hình tam giác, còn để hai cái hộp gỗ, mở ra một cái, Tiêu Hoằng lại thấy bên trong là một tờ giấy dầu, vẫn là bản đồ đánh dấu.
- Làm cái gì thế? Tìm bảo vật à?
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, mở nó ra, nhìn trên điểm đánh dấu đỏ trên bản đồ này không phải ở hang động Tử Tinh, mà là một chỗ hoang mạc cằn cỗi gần xích đạo.
Trên bản đồ, còn ghi chú một câu: Rơi vào đường cùng, mang theo Ma Văn tam giác đi xem thử, là đường lui cuối cùng của Lạc Đan Luân.
Nhìn những chữ này, Tiêu Hoằng lại có cảm giác ý vị sâu xa, hơn nữa bỗng cảm thấy bả vai nặng nề, giống như Cáp Thụy Sâm chuyển giao toàn bộ trọng trách của hắn đè lên người Tiêu Hoằng.
Tiếp theo Tiêu Hoằng mở hộp gỗ còn lại, ánh mắt hơi đổi, bên trong là 10 cái Ngự linh thủy.
Nhìn 10 cái Ngự linh thủy này, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ, Tiêu Hoằng im lặng thật lâu, cúi thấp đầu như đang tế bái Cáp Thụy Sâm.
Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được Cáp Thụy Sâm quan tâm, thật sự cảm nhận được.
Yên lặng chừng 1 phút, Tiêu Hoằng mới cầm lấy hộp gỗ chứa đầy Ngự linh thủy, sau đó nhìn sang đội quân tù nhân:
- Nơi này, Cáp Thụy Sâm để lại cho chúng ta 10 cái Ngự linh thủy, dụng ý rõ ràng là muốn chúng ta mạnh mẽ thêm một bước. Bây giờ ta sẽ dựa theo thực lực cao thấp, phân phát xuống, không có được cũng không cần uể oải, có ta ở đây, một ngày nào đó toàn bộ các ngươi chắc chắn sẽ trở thành Đại Ngự Sư, thậm chí sẽ như Tống Táng kỵ sĩ đoàn, trở thành Ngự hồn.
Đội quân tù nhân nghe nói như thế. Sắc mặt lại không xuất hiện hưng phấn, ngược lại trong lòng cảm thấy nặng nề, nặng trịch, giống như cảm nhận được trọng trách nào đó, trực tiếp đè xuống.
Nếu Tiêu Hoằng gánh vác trọng trách của Cáp Thụy Sâm, có phải bọn họ cũng sẽ gánh vác chức trách Tống Táng kỳ sĩ đoàn? Hẳn là thế.
Tiếp theo, ngoại trừ 2 Đại Ngự Sư Ốc Sư, Thiết Nam ra, Tiêu Hoằng phân phát Ngự linh thủy cho 10 người thực lực mạnh nhất trong đội quân tù nhân. Trong đó 6 người Lạc Đan Luân, 4 người thể liên hiệp, hoàn toàn phân phối theo thực lực.
Vào lúc này có thể nhìn ra, Tiêu Hoằng không có thành kiến với đội quân tù nhân, mặc kệ là người Lạc Đan Luân hay người thể liên hiệp.
Thực ra, những tù nhân thể liên hiệp biết rõ, tuy rằng nói bọn họ là người thể liên hiệp, nhưng bọn họ đã bị thể liên hiệp của mình từ bỏ, bọn họ không còn thuộc thể liên hiệp nào, quốc vương của bọn họ, là Tiêu Hoằng.
Thậm chí trong 10 tù nhân này, còn có một người thể liên hiệp Á
Tế Á.
- Các ngươi tạm thời cầm kỹ Ngự linh thủy, nơi này sẽ là doanh trại lâm thời của chúng ta. Bây giờ thành viên tổ 5 phụ trách bảo hộ nơi này, xây dựng nhà đá, 10 cái là được. Những người khác, bắt đầu phân công nhau tìm kiếm tài liệu chế tạo Ma Văn Vụ Luyện và các Ma Văn khác.
Tiêu Hoằng nói xong, cất Ma Văn tam giác và tờ giấy vào trong ba lô, lại lấy ra giấy bút ghi thật nhanh danh sách các tài liệu.
Nếu là ở hang động linh thú cằn cỗi, chưa chắc có thể kiếm đủ các tài liệu này, nhưng ở hang động tương đối giàu có như hang động Tử Tinh, hoàn toàn có thể làm được. Thậm chí Tiêu Hoằng còn phát hiện tài liệu ở ven đường, đã có thể chế tạo thành Ma Văn Vụ Luyện.
Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh, các ma thú hung dữ gần doanh trại tạm thời liền gặp tai ương.
Vài phút sau, trong rừng rậm có thể nghe được tiếng linh thú cỡ lớn gào rống khắp nơi, cùng với tiếng thân thể nặng nề ngã xuống đất.
Trải qua một ngày săn bắt, nơi doanh trại lâm thời đã chất đầy các loại tài liệu, đồng thời một loạt nhà đá đơn giản cũng được chế tạo xong, thậm chí còn xây cho Tiêu Hoằng một căn phòng chế văn lâm thời. Như vậy, cũng tiện cho Tiêu Hoằng không bị quấy rầy, tiến hành chế tạo Ma Văn.
Đi vào trong phòng chế văn, Tiêu Hoằng đánh giá một chút, rộng khoảng mười mấy mét vuông, ngoài chỗ của Tiêu Hoằng, còn để chỗ cho các Chế văn sư khác, làm trợ thủ cho Tiêu Hoằng.
Ngồi trước chiếc bàn ghép bằng ván gỗ, Tiêu Hoằng lấy ra thùng kim loại trong khe nứt không gian, mở ra đặt một bên, tiếp theo cầm Tái thạch Áo đỉnh, cẩn thận chế tạo Ma Văn Vụ Luyện.
Trong quá trình chế tạo, Tiêu Hoằng vẫn sử dụng một ít kỹ thuật Ma Văn hình cầu cùng với kỹ thuật Để văn, cố gắn cam đoan Ma Văn chế tạo ra đạt tới tính năng tốt nhất. Dù sao mỗi một cái Ma Văn Vụ Luyện của Tiêu Hoằng, đều đại biểu cho một người có thể trở thành Đại Ngự Sư hay không.
Thêm một Đại Ngự Sư, đều là một lần tăng sức chiến đấu về chất đối với đội quân tù nhân.
Đối với chế tạo Ma Văn mặt cầu, Tiêu Hoằng cũng rất thuận tay, chẳng qua vẫn sử dụng Ma Văn hình quân cờ thường quy, không phải hình cầu. Đương nhiên cái này cũng không ảnh hưởng gì, hình câu hay hình bẹp, đều là vấn đề yêu thích cá nhân
Tinh túy kỹ thuật Ma Văn mặt cầu chính là lập thể hóa Ma Văn mặt phẳng, hay là nói khác với trước kia, chỉ cần tạo hình Ma Văn trên một mặt, mà là tạo hình toàn bộ Ma Văn trên mặt đối diện.
Đương nhiên điều này cần tính toán chi tiết, cùng với công thức chuyển hóa mà Cáp Thụy Sâm cung cấp cho Tiêu Hoằng...
Chế tạo hồi lâu, 10 cái Ma Văn Vụ Luyện đã được hoàn thành, tiếp theo Tiêu Hoằng phát xuống cho 10 người đã được phát Ngự linh thủy, trong đó Mặt Thẹo, Diệp Lâm cũng có mặt.
Sau đó, 10 người này chia nhau vào trong phòng đá xây sẵn, tiến hành tu luyện trở thành Đại Ngự Sư trong vòng 3 ngày, đây cũng là thời khắc trọng đại trong cuộc đời của bọn họ.
Về phần Tiêu Hoằng, cũng không nhàn rỗi, trở về phòng bắt đầu chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên. Đây là phương thức tu luyện chung của Cáp Thụy Sâm cùng Tống Táng kỵ sĩ đoàn, về phần kỹ thuật chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, cũng chỉ có Cáp Thụy Sâm biết, điều này cũng cam đoan chắc chắn kỹ thuật này không được Cáp Thụy Sâm đồng ý, sẽ không truyền ra ngoài, bị kẻ địch sử dụng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao đến thời kỳ sau này, sức chiến đấu của Tống Táng kỵ sĩ đoàn lại biến thái đến thế.
Đồng thời, Tiêu Hoằng vẫn chọn dùng hình dạng Tái thạch thường quy đối với Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, nguyên nhân là vì trong tay Tiêu Hoằng không có công cụ cắt Tái thạch thành hình cầu. Chẳng qua cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần bổ cục hợp lý, vẫn có thể phát huy hiệu quả xuất sắc.
Tiêu Hoằng muốn chế tạo một số lớn Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, Tiêu Hoằng định phát xuống cho tù nhân Ngự sư cáp bốn, cấp năm, làm cho sức chiến đấu của bọn họ nhanh chóng tăng lên, từ đó tăng cường thực lực chỉnh thể của đội quân tù nhân.
Có thể nói, sử dụng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên để tu luyện Ngự lực, chính là kỳ xảtu luyện tối cao của Lạc Đan Luân Đế Quốc, đồng thời cùng phải hoàn toàn dựa vào Cáp Thụy Sâm, bây giờ đã biến thành Tiêu Hoằng.