Mà trọng yếu hơn một chút là, Ngô Quý Kỳ đã sớm nhìn thấu, Dịch Văn Hâm này còn kém xa lão cha hắn về mặt tháo vát, trên cơ bản chỉ là một cái bao cỏ, chỉ cần cấp cho chút ngon ngọt là có thể khống chế được.
Ba ngày thời gian vội vàng trôi qua.
Đường Cơ cũng bí mật hoàn thành mua sắm, không thể phủ nhận tài liệu mà Tiêu Hoằng muốn đều rất khó kiếm.
Trong phòng giam, Tiêu Hoằng nhìn tiểu màn hình trong tay, trên mặt không kìm được khẽ cười, bởi vì trên tiểu màn hình, một điểm sáng nhỏ đã bắt đầu thoáng hiện, đó chính là định vị Ma Văn mà Tiêu Hoằng đặt trong bụng Thiết cước mã.
Dựa theo phỏng chừng, một đám Thiết cước mã kia hẳn là đã bị bí mật đưa vào khu giam giữ chữ Ất của Trại tập trung Tín Nghĩa, cách khu nhà giam chữ Giáp một khoảng cách.
Tuy nhiên, điều này cũng không quan trọng.
Cạch... Cạch...
Bỗng nhiên, hai tiếng song sắt bị gõ từ phương hướng Ốc Sư truyền đến, ngay sau đó là từng đợt tiếng bước chân.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng nheo mắt suy nghĩ, sau đó không chút hoang mang, cầm Ma Văn trong tay, nhét vào bên trong khe hờ của cái giường gỗ.
Ngay sau đó. Cửa nhà giam lại lần nữa mở ra, Đường Cơ và Dịch Văn Hâm đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, ý đồ đã rất rõ ràng.
Sau khi Tiêu Hoằng bị áp giải vào trong phòng chế văn, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong phòng chế văn đã chất đầy các túi lớn nhỏ, suốt 70 vạn kim gần như đều l tài liệu, trên bàn kim loại còn được đặt đao cắt Tái thạch mà Tiêu Hoằng cần. Mặc dù trình độ chế tạo vô cùng thô ráp, tuy nhiên vẫn có thể sử dụng được.
- Mấy thứ đáng giá 70 vạn kim đều ở trong này. Hy vọng ngươi không nên giờ trò, làm tốt thì ta sẽ cho ngươi một chút ngon ngọt, làm không tốt, ta sẽ cho ngươi hiểu được cái gì là địa ngục.
Ngô Quý Kỳ đứng ở cửa phòng chế văn, vẻ mặt hung ác nói với Tiêu Hoằng, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng giống như nhìn một con chó biết kiếm tiền cho hắn vậy.
Tiêu Hoằng không đáp, trực tiếp ngồi lên ghế, nhìn đao cắt Tái thạch, sau đó liền đặt sang một bên, lấy ra một hộp Tái thạch Lưu quang, bên trong vừa vặn có mười khối.
Ngoài ra, còn có một bộ Điêu văn đao coi như không tồi, giá trị 1 vạn kim tệ.
Nhìn Tiêu Hoằng không nhanh không chậm làm việc, vẻ mặt Ngô Quý Kỳ tuy rằng lạnh như băng, nhưng trong lòng cũng rất hồi hộp, tài liệu nơi này gần như là toàn bộ của cải của hắn, trên thực tế, cho dù hắn có hung ác đi nữa, nhưng lúc này 70 vạn kim lại vẫn đang nằm trong tay Tiêu Hoằng.
- Bao lâu thì có thể chế tạo xong?
Ngô Quý Kỳ nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, lên tiếng hỏi.
- Một tuần.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó liền bắt đầu sửa sang lại tài liệu trong tay, mục đích chủ yếu chính là lấy ra bộ phận tài liệu dư thừa, thuận tiện mang đi.
Đối với điều này thì Ngô Quý Kỳ thật sự không hiểu, nhìn trong chốc lát, liền xoay người rời đi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về phương pháp áp chế tù nhân, nếu thật sự không được, Ngô Quý Kỳ chỉ có thể chế tạo một sự cố, để cho một đám tù nhân hết dạ trung thành với Tiêu Hoằng đi chết, bởi vì sự tồn tại của bọn họ làm cho Ngô Quý Kỳ lúc nào cũng cảm nhận được uy hiếp.
Đương nhiên, trước khi Chiến Văn của mình được chế tạo ra, Ngô Quý Kỳ sẽ không làm như vậy, bởi vì điều này rất dễ dàng kích thích Tiêu Hoằng, càng dễ dàng làm cho 70 vạn kim của mình trôi theo dòng nước.
- Ta nói Ngô lão ca, ngươi nói nếu đánh gãy hai chân Tiêu Hoằng, có phải sẽ càng thuận tiện hơn cho chúng ta khống chế hay không?
Dịch Văn Hâm đi bên cạnh Ngô Quý Kỳ, nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Ngô Quý Kỳ lạnh lùng cười, hiển nhiên cũng không phải là không thể, đã không có hai chân, Tiêu Hoằng sẽ không thể gây ra sóng gió gì, cũng chỉ có thể chế văn cho bọn hắn.
- Thật ra có thể lo lắng một chút.
Ngô Quý Kỳ đáp lại tiếng, liền trực tiếp tiến vào trong văn phòng.
Trong phòng chế văn, Tiêu Hoằng thấy Ngô Quý Kỳ rời đi, động tác bắt đầu nhanh hơn một ít. Hắn đặt mười Tái thạch Lưu quang trước mặt mình, bắt đầu tỉ mỉ tạo hình từng cái một, nhìn như là đang luyện tập, trên thực tế, những Chiến Văn này cũng không có một cái nào là dành cho Ngô Quý Kỳ, mà là chế tạo cho Đại Ngự Sư trong đội quân tù nhân.
Mỗi một cái Chiến Văn đều được chế tạo đặc biệt cho các Đại Ngự Sư trong đội quân tù nhân.
Hơn mười Chiến Văn uy lực cao dành cho Đại Ngự Sư, đối với kế hoạch tiếp theo của Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân, tuyệt đối là trợ giúp rất lớn, cũng sẽ làm cho sức chiến đấu của đội quân tù nhân lại lần nữa được đề cao.
Giữa trưa ba ngày sau, trên không trung của Trại tập trung Tín Nghĩa đã chậm rãi hiện ra ba chiếc đại hình Ma Văn vận binh hạm, sau đó chúng chậm rãi đáp xuống Trại tập trung Tín Nghĩa. Lúc này có khoảng hơn ba ngàn tên binh sĩ Cao Tương đã vây quanh khu neo đậu chiến hạm.
Sau một lát, một đám tù nhân mới được thu thập từ các liên hợp thể, ước chừng 3000 người, đã được áp giải từ trong vận tài hạm ra, lần lượt phân vào ba khu giam giữ chữ Ắt, Bính, Đinh. Kể từ đó, tù nhân trong khu giam giữ đã tăng lên hơn 1 vạn người.
Một khi phát sinh bạo loạn, tuyệt đối là kinh thiên động địa.
Trên thực tế, dựa theo kế hoạch của Tiêu Hoằng. Hôm nay cũng chính là ngày động thủ.
Lúc này Tiêu Hoằng đang ở trong phòng chế văn, trước mặt đã đặt mười Ma Văn của Đại Ngự Sư cấp một, toàn bộ đều sử dụng kỹ thuật Ma Văn hình cầu, cùng kỹ thuậtvăn trong văn bốn hướng, cũng là Chiến Văn có uy lực lớn, có thể phá hủy trọng hình hộ giáp, cùng với Ma Văn xe tăng.
Tỉ mỉ kiểm tra mười Chiến Văn trước mặt một chút, Tiêu Hoằng liền lần lượt đặt chúng trên chiếc bàn
kim loại trước mặt, ở giữa đặt một cái. Chín Chiến Văn khác được đặt đối diện với cái này, đồng thời Ma Văn đăng bảy màu mà Tiêu Hoằng đặc chế cũng được mở ra.
Trong khoảnh khắc, Ma Văn của Đại Ngự Sư cấp một ở trung tâm đã bị loại Ma Văn đăng có tính chất đặc biệt này chiếu lên, sáng lấp lánh, tinh mỹ tuyệt luân.
Ngô Quý Kỳ vừa mới đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng sáng chói trước mặt Tiêu Hoằng kia, vẻ mặt vốn lạnh như băng cũng cả kinh. Mặc dù là Tướng quân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng từ lúc chào đời tới nay Ngô Quý Kỳ vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Ma Văn đẹp đẽ quý giá như thế.
Sắc mặt Ngô Quý Kỳ không kìm được đỏ lên, trái tim lại đập liên hồi.
- Chiến Văn của ta chế tạo tốt rồi chứ?
Ngô Quý Kỳ đến tới cửa, cố dằn lại sự hưng phấn trong lòng, ra sức dùng giọng điệu lạnh như băng hỏi.
- Làm gì nhanh như vậy được? Ta nói một tuần, hôm nay mới trôi qua ba ngày, hiện tại ta đang sử dụng một loại kỹ thuật đặc thù, sử dụng chín Ma Văn này để thúc đẩy Chiến Văn của ngươi phát sinh biến dị từ bên trong, làm cho nó phát huy ra một loại tính năng và uy lực trước nay chưa từng có, đương nhiên, điều này cũng có một chỗ xấu, đó chính là trong bốn ngày tiếp theo, ngàn vạn không thể đụng vào nó hay thay đổi vị trí mười Chiến Văn này, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, 70 vạn kim của ngươi cũng sẽ hoàn toàn trôi đi mất!
Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, lừa gạt Ngô Quý Kỳ, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ vô cùng nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
- Điều này thì trong lòng ta hiểu rõ, không cần ngươi quan tâm.
Ngô Quý Kỳ thấy Tiêu Hoằng từ phòng chế văn đi ra, liền trực tiếp khóa kín cánh cửa kim loại này, lại phái Đường Cơ và ba gã binh sĩ Cao Tương phụ trách ngày đêm canh giữ, mà Tiêu Hoằng thì lại một lần nữa bị áp giải đi.
Tiêu Hoằng về phòng giam, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, hắn cứ như vậy mà đứng giữa phòng giam, khép hờ hai mắt, hồi tưởng lại một màn đã trôi qua, khảo nghiệm chân chính sắp tới rồi.
Trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ ràng, một khi đã làm thì sẽ không có đường rút lui nữa, trên thực tế, từ khi Tiêu Hoằng tiến vào Ma Duệ Tinh, cũng đã không có đường lui rồi, chỉ có thể dũng cảm tiến tới mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hoằng chậm rãi mở ra hai mắt, trong mắt toát ra vẻ kiên nghị và quả quyết
Trước đó đã hoàn toàn thương lượng xong với các tù nhân khác, vào lúc này, bọn chúng cũng đều đúng ở giữa phòng giam, giống như tùng chiếc máy móc giết chóc đang chờ phát động.
Khi tới tám giờ tối, bầu trời Tín Nghĩa Thị đã hoàn toàn tối đen, trên không trung rơi xuống các bông tuyết, gió lạnh gào thét thôi qua, càng làm cho mặt đất nham nhở trước mắt có thêm một phần hiu quạnh.
Toàn bộ Trại tập trung Tín Nghĩa bị ngọn đèn chiếu sáng như ban ngày, trên tháp canh gác, binh sĩ Cao Tương vẫn không ngừng quan sát khắp các ngõ ngách.
Trái lại Tiêu Hoằng ở trong phòng giam, đã không có chút cố kỵ nào nữa, mở ra khe nứt không gian, trực tiếp lấy ra Tống Táng kỵ sĩ đoàn chiến bào mà Đại trưởng giả chế tạo cho Tiêu Hoằng.
Một thân màu trắng, không nhiễm một hạt bụi.
- Nếu tất cả đều là số mệnh, vậy thì để cho tất cả đều bắt đầu đi.
Mặc Tống Táng kỵ sĩ đoàn chiến bào lên trên người, đồng thời lại đeo chuỗi trang sức Hoàng Kỵ trên cổ, Tiêu Hoằng thì thào tự nói, sau đó cầm túi Ma Văn của mình, đeo lên bên hông, sau đó là Nhược Thủy đoản đao.
Cuối cùng đó là một cái bao tay bằng da, chỉ có một cái, cái còn lại thì Đại trưởng giả vẫn chưa hoàn thành.
Ngay khi Tiêu Hoằng chuẩn bị xong, bên ngoài phòng giam truyền đến tiếng bước chân, tám giờ đã tới, đây cũng là thời gian mà binh sĩ Cao Tương tới từng phòng kiểm tra thời điểm, bảo đảm không sai sót gì.
Nếu là trước kia, đối mặt với loại tuần tra này, Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ cẩn thận, nhưng lần này hắn lại không làm gì, chứ như vậy mà lẳng lặng đứng ở trung tâm phòng giam, đưa lưng về phía cửa phòng, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng màu trắng, cái mũ liền áo đã chùm lên, làm cho trên người Tiêu Hoằng ẩn hiện thêm một luồng sát khí.
Trong phút chốc, một ánh sáng đã từ ngoài phòng giam chiếu vào, khiến cho thân ảnh Tiêu Hoằng càng thêm rõ ràng, Tiêu Hoằng trước kia ăn mặc rách rưới, nhưng lúc này bộ áo trắng hiện lên, khiến cho Tiêu Hoằng có vẻ vô cùng cao ngạo, đã không có chút nhếch nhác nào nữa.
Hai gã binh sĩ Cao Tương còn không kịp phản ứng, hai mắt đã trừng lên, cùng lúc ngã xuống đất, hai cái quang văn cũng rời tay mà ra, văng trên mặt đất, chiếu vào hai thi thể này, kéo ra cái bóng rất dài.
“Ầm ầm!