Ma Ngân

Tử Đấu


trước sau

Nhìn thấy mũi băng nhọn dưới chân. Ngô Quý Kỳ vừa động tâm thần. Hắn tự nhiên hiểu được đây rốt cuộc là cái gì, chỉ là không nghĩ tới Chiến Văn của Tiêu Hoằng lại cường đại như thế.

Ngay lúc Ngô Quý Kỳ điều khiển đôi Ma Văn Dực hai chân cách mặt đất, đồng thời mở ra phòng hộ thuẫn năng lượng hình cầu, bao bọc toàn thân mình trong đó, lại nhìn mũi băng nhọn dày đặc dưới chân Ngô Quý Kỳ, giống như mưa to nhưng lại từ phía dưới ngược lên, điên cuồng bắn ra!

Tuy nhiên, bất kể nói như thế nào, Ngô Quý Kỳ cũng là nhân vật Đại Ngự Sư cấp hai, tuy rằng Chiến Văn hơi yếu, nhưng là mũi băng đánh lên thuẫn phòng hộ, cũng không thể đâm xuyên thuẫn phòng hộ, chỉ là phát ra tiếng vang cách cách, giống như mưa đá rơi trên miếng thủy tinh.

Nhìn thấy màn mưa mũi băng bị ngăn cản, vẻ kinh ngạc trên mặt Ngô Quý Kỳ rốt cục hiện lên một chút thoải mái.

- Ngươi cho là loại lực công kích trình độ này, có thể chiến thắng được ta sao? Quả thực chính là si tâm vọng tưởng, nói cho ngươi...

Không đợi Ngô Quý Kỳ nói xong câu nói kể tiếp, ngay sau đó Ngô Quý Kỳ chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có chút không thích hợp, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy, hắn không kìm được biến sắc!

Chỉ nhìn thấy bên trong tầng mây màu máu dày nặng chỗ đỉnh đầu kia, vô số Bia mộ băng đỏ như máu đồng thời đang “thiêu đốt”, cuồn cuộn mãnh liệt ập xuống chỗ Ngô Quý Kỳ, hàn băng dày đặc muốn tránh cũng không được.

- Này...

Ngô Quý Kỳ không khỏi kêu lên một tiếng kinh hãi, hai mắt mở trừng trừng. Chỉ có điều ngay sau đó, Bia mộ băng cuồn cuộn đập xuống cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngô Quý Kỳ!

Trong khoảnh khắc, liền mạnh mẽ đập Ngô Quý Kỳ từ giữa không trung rơi xuống tới mặt đất. Cả ngàn Bia mộ băng gần như chỉ trong nháy mắt đã phủ xuống dè Ngô Quý Kỳ ở dưới.

Trung tâm sân thể dục thoáng cái liền hình thành một đống hàn” băng như ngọn núi băng!

Ngay cả binh sĩ Cao Tương cầm Ma Văn súng trường ở chỗ lối đi nhỏ, nhìn thấy thủ đoạn công kích khổng lồ như thế, cũng đều sửng sốt đến ngây người, dưới chân không kìm được bước thụt lui về phía sau.

Giờ khắc này, bọn họ mới cảm nhận được thật rõ ràng, tên Tiêu Hoằng luôn bình thản trước kia, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào!

Tuy nhiên đây còn chỉ là bắt đầu sự kinh ngạc của bọn chúng.

- Nổ!

Tiêu Hoằng đứng ở gần vách tường sân thể dục, bỗng nhiên quát to một tiếng cao vút.

“Ầm!

Ngay sau đó, chỉ thấy ngọn núi băng kia phát ra một vầng hào quang màu đỏ sáng ngời, đương trường nổ tung, mảnh băng vụn văng khắp nơi, giống như những viên đạn. Sức bùng nổ hình thành lực phản chấn lại giống như cơn gió lốc.

Trong khoảnh khắc, hòn núi giả, hai cây giả trên sân thể dục, trực tiếp bị san bằng; Mảnh băng vụn đánh trên các cánh cửa hợp kim dày ước chừng mười ly, hình thành vô số dấu lõm xuống, một sổ binh sĩ Cao Tương không kịp né tránh, trực tiếp bị đánh thành cái sàng, ngã xuống trong vũng máu.

Vài giây sau, lại nhìn trung tâm sân thể dục đã hình thành một cái hổ lớn, chung quanh sân tùy ý có thể thấy được mảnh nhỏ hàn băng màu máu phát ra “ngọn lửa” màu đỏ, đã nhuộm đâm toàn bộ Chính Nghĩa Lâu giống như biến thành một chôn địa ngục nhân gian.

Lại nhìn, Ngô Quý Kỳ chậm rãi từ dưới hố lớn nhảy lên, tấm thuẫn phòng hộ đã sớm vỡ vụn, chế phục Tướng quân trở nên rách nát không còn hình dáng, trên mặt, trên tay hắn lớp lớp vết máu, khóe miệng còn đang chảy ra một vệt máu tươi.

Nhìn thấy hình dáng của Ngô Quý Kỳ như vậy, binh sĩ Cao Tương rất khó tưởng tượng vị Tướng quân oai vệ trước kia, ở trước mặt tù nhân Tiêu Hoằng lại biến thành hình dáng như thế. Đồng thời trên mặt chúng cũng mơ hồ hiện lên vẻ nghiêm trọng, bọn chúng đã dự cảm được phiền toái lớn rồi.

Ngay cả Dịch Văn Hâm ở trong văn phòng nhìn thấy hình ảnh như vậy, đều không kìm được trong lòng cả kinh. Đối với Tiêu Hoằng, Dịch Văn Hâm chán ghét đến cực điểm, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội dạy cho hắn một bài học để biết cái gì gọi là lợi hại. Thế nhưng Dịch Văn Hâm không nghĩ tới, giờ khắc này Tiêu Hoằng lại có thể bùng phát ra sức chiên đâu cường hãn, cùng với khí thế khiếp người như thế.

Không thể tưởng tượng, ngay cả Ngô Quý Kỳ cũng bắt đầu rơi xuống hạ phong.

- Tiêu Hoằng, hôm nay ta phải giết ngươi!

Ngô Quý Kỳ vô cùng thê thảm, phẫn nộ gào lên.

- Hay da!

Gần như ngay khoảnh khắc Ngô Quý Kỳ vừa mới từ dưới hố sâu nhảy vọt lên, Tiêu Hoằng liền phát ra một tiếng rít gào, tiếp theo liền ở phía trước Tiêu Hoằng hình thành một con rồng lớn màu máu, tấn công thẳng tới Ngô Quý Kỳ!

Ngô Quý Kỳ theo bản năng làm ra đón đỡ, nhưng vẫn trực tiếp bị con rồng lớn do âm ba tạo thành kia đánh bay ra ngoài, va thật mạnh trên vách tường phòng hộ kim loại tàn tạ kia. Dưới lực xé rách của âm ba, thân thể Ngô Quý Kỳ từ trên xuống dưới đã máu thịt bầy nhầy.

Tuy nhiên, bằng vào cấp bậc Ngự lực cường hãn, Ngô Quý Kỳ vẫn ngoan cường đứng lên. Chỉ có điều ở trong lòng Ngô Quý Kỳ đã cảm nhận được Tiêu Hoằng rất khó đối phó, đồng thời trong lòng lại cực kỳ nổi giận.

Ở trong suy nghĩ cổ hữu của Ngô Quý Kỳ, những tù nhân Lạc Đan Luân này đều là heo chó, người có thể đánh chó, nhưng nếu chó cắn người thì phải xử tử hình!

- Tiêu Hoằng chết tiệt! Ta trước còn không nỡ giết ngươi, nhưng hiện tại Ngô Quý Kỳ ta phải chém ngươi ngàn vạn đao!

Ngô Quý Kỳ lộ vẻ mặt dữ tợn, từ kẻ răng rít mấy chữ, tiếp theo liền cao giọng ra lệnh cho ước chừng mấy ngàn tên binh sĩ Cao Tương ở chỗ lối đi nhỏ:

- Tất cả binh sĩ Cao Tương chuẩn bị, nhất tề bắn, giết chết Tiêu Hoằng cho ta! Bắn thành thịt nát!

Theo Ngô Quý Kỳ phát ra thanh âm thất thố như thế, lại nhìn tất cả binh sĩ Cao Tương tận khả năng cố sắng trấn định, đều nâng lẻn Ma Văn súng trường trong tay nhắm ngay Tiêu Hoằng. Thậm chí còn có Ma Văn thủ pháo.

- Tiêu Hoằng! Ta chờ xem ngươi còn có thể chống lại bao lâu!

Ngô Quý Kỳ nhìn Tiêu Hoằng với ánh mắt hung ác, nói gằn từng chữ, đồng thời tiện tay lau vết máu trên mặt.

Dù gì Ngô Quý Kỳ xem ra, có hơn ba ngàn tên binh sĩ Cao Tương, cộng thêm chính hẳn một cao thủ Đại Ngự Sư cấp hai, thậm chí còn có Đường Cơ Ngự Sư đỉnh phong... Đã dư sức giết
chết Tiêu Hoằng.

- Nói cho ngươi biết, Tiêu Hoằng! Ngươi đã không muốn sống, vậy ta chỉ có thể tống tiễn ngươi chết đi!

Ngô Quý Kỳ nói tiếp.

“Bốp!

Lại nhìn Tiêu Hoằng không có nhiều lời, chỉ là khẽ giơ tay lên búng một cái, thanh âm không lớn dường như ném một hòn đá nhỏ xuống đáy biển sâu yên tĩnh.

“Ầm, ầm, ầm...”

Chỉ có điều, một hòn đá nhỏ này ngay sau đó lại dẫn phát lên cơn sóng gió động trời! Trong khoảnh khắc, lại nhìn tất cả phòng giam trong Chính Nghĩa Lâu, đồng loạt phát ra ánh sáng Ma Văn sáng ngời, tiếp theo các cửa phòng giam gân như cùng một lúc toàn bộ bị xuyên thủng.

“Ầm, ầm, ầm...”

Theo các cánh cửa phòng giam thật dày văng ra trên sân thể dục, rơi bên cạnh Tiêu Hoằng, chỉ thấy tất cả tù nhân bên trong các phòng giam, vẻ mặt hung ác từ bên trong đi ra, chỗ cánh tay không ngừng lóng lánh Chiến Văn hoa lệ!

Giống như một bầy dã thú xổng chuồng.

Không kìm được trong lòng Ngô Quý Kỳ run lên. Thân làm chủ quản trong này, không có bất kỳ người nào biết rõ hơn so với Ngô Quý Kỳ: Những tù nhân này thời điểm không có Chiến Văn cũng đã phi thường đáng sợ, hiện tại có trang bị thêm Chiến Văn, hơn nữa là tính năng trác tuyệt, như vậy rốt cuộc đáng sợ biết bao nhiêu không cần nói cũng biết.

Mà trọng yếu hơn là Ngô Quý Kỳ còn cảm nhận được khí tức của mười mấy người cấp bậc Đại Ngự Sư.

- Này... Này... Này...

Ngô Quý Kỳ không kìm được thụt lui lại phía sau mấy bước, bật thốt ra như thế, chỉ cảm thấy cả người một trận lạnh như băng, da đầu run lên.

Không chỉ là Ngô Quý Kỳ, ngay cả binh sĩ Cao Tương cũng hoàn toàn triệt để bị dọa cho choáng váng.

Đường Cơ ở chỗ lối đi nhỏ vừa định đi hỗ trợ, nhìn thấy tình hình như vậy cũng lập tức cứng đờ tại đương trường, thân mình không nhúc nhích, khóe miệng há hốc. Trước đó hẳn đã cảm thấy những tù nhân này bắt đầu có chút không thích hợp, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại là cảnh tượng như vậy.

Mà những Chiến Văn này đến tột cũng là lấy ở đâu ra? Chẳng lẽ là Tiêu Hoằng chế tạo? Nhưng trước đó bọn hắn canh giữ cẩn thận về các công cụ chế văn, có thể nói cực kỳ nghiêm ngặt, chính là vì e ngại cảnh tượng như vậy, nhưng nó vân xảy ra.

- Muốn giết ta? Ngươi cho rằng có thể sao?

Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn ngay Ngô Quý Kỳ lớn tiếng quát, tiếp theo chậm rãi tiến lên vài bước, lại nhìn Ngô Quý Kỳ theo bản năng lui về phía sau, bước chân dưới chân đã bắt đầu như nhũn ra.

- Tất cả tù nhân nghe lệnh, chiếm giữ tất cả cửa ra vào chính Nghĩa Lâu cho ta! Không được thả một người nào ra ngoài, phàm là có ý đồ phản kháng, giết!

Tiêu Hoằng cao giọng phát ra mệnh lệnh như thế.

- Rõ! Lão đại!

Trong nháy mắt, toàn bộ Chính Nghĩa Lâu truyền đến tiếng ho đinh tai nhức óc, đồng thời đội quân tù nhân đều bắt đầu xuất động, giống như tia chớp, hơn một trăm tù nhân trực tiếp chiếm giữ ở bốn cửa ra vào, không cho một người nào chạy thoát, càng không để bất cứ ai đi vào.

- Hiện tại chính là nợ cũ hận mới cùng kết toán một lúc đi! Hiện tại, coi như bộ hạ của ngươi cùng với chúng bộ hạ của ta một lần quyết đấu công bình đi!

Tiêu Hoằng cao giọng nói, đồng thời bước từng bước một đi tới hướng Ngô Quý Kỳ, trên thân thể phát ra khí the, tràn ngập toàn bộ sân thể dục, tràn ngập toàn bộ Chính Nghĩa Lâu!

Mà thời điểm này Ngô Quý Kỳ lại liên tục thối lui ra sau, khí thế đã bị Tiêu Hoằng ngăn chặn hoàn toàn. Chính là hai mắt đầy vẻ sợ hãi cũng dần dần hiện ra một chút dữ tợn, giống như một con dã thú bị ép vào góc cùng.

- Nếu Tiêu Hoằng ngươi muốn tới quyết đấu một chọi một, vậy đến đây đi! Ngươi nghĩ đường đường là Ngô Quý Kỳ ta lại thua ở trước mặt của ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta trước kia có thể đánh ngươi giống như đánh chó, thì hiện giờ cũng như vậy!

Ngô Quý Kỳ nói với bộ mặt dữ tợn, tiếp theo liền nâng tay lên, đồng thời kích hoạt Song Xà Chiến Văn.

Nhưng mà, thời điểm này chỉ thấy trên mặt Tiêu Hoằng không một chút biến hóa, đột nhiên chính là tăng tốc phóng một cái vọt tới phía Ngô Quý Kỳ!

Nhìn thấy Tiêu Hoằng rất nhanh vọt lại đây, trên khóe miệng của Ngô Quý Kỳ không kìm được nhếch lên lộ ra vẻ cười hung tàn. Trong đầu Ngô Quý Kỳ xem ra, Tiêu Hoằng xung phong liều chết phóng tới như vậy, quả thực chính là tự tìm đường chết.

Không có dừng lại lâu, Ngô Quý Kỳ liền chuẩn bị sử dụng Song Xà Chiến Văn cho Tiêu Hoằng một kích chí mạng!

- Nổ!

- Nổ!

Ngay lúc Tiêu Hoằng còn cách Ngô Quỵ Kỳ chỉ không đến hai mươi thước, trên đầu ngón tay Ngô Quý Kỳ đang hình thành một vòng năng lượng, bất ngờ Tiêu Hoằng lại lần nữa phát ra một tiếng gầm dữ tợn.

Trong nháy mắt, hai viên hàn băng lúc trước Tiêu Hoằng giấu trong Song Xà Chiến Văn trực tiếp bị kích nô. Tuy rằng sau khi khởi động Song Xà Chiên Văn, hai viên hàn băng đó cùng tồn tại là hình thức năng lượng, nhưng vẫn như cũ có thể kích nổ, vẫn như trước có thể tạo thành tổn hại cho Song Xà Chiến Văn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện