Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếp như sấm rền vang lên, hướng mà Tiêu Hoằng chi, tòa lầu khống chế chính đã bị vô số thế năng lượng công kích, lóe lên vô số đoàn ánh sáng!
Ngắn ngủn vài giây, tòa lầu trực tiếp nổ nát, san phẳng thành đất bằng.
Đất bằng.
Nhân viên trong Sở thí nghiêm linh hồn nhìn cảnh tượng này, mắt trợn trừng, miệng há hốc, ánh mắt hoảng sợ.
Muốn chạy trốn, nhưng nhìn ánh mắt lạnh băng hung tàn của Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân, một đám tay chân liền nhũn ra.
Bên trong tòa lầu thí nghiệm, Tào Đông nhìn Tiêu Hoằng một thân áo trắng, cùng đôi mắt lạnh băng kia, miệng há hốc, ánh mắt ngoại trừ chấn động là hoảng sợ.
Hắn còn nhớ rõ bộ dáng Tiêu Hoằng lúc đưa đến Sở thí nghiêm linh hồn, nhưng hắn không thể mơ tới, Tiêu Hoằng lại “chơi” lớn như vậy, rõ ràng là muốn lộn ngược trại tập trung Tín Nghĩa mà.
Nghĩ thế, Tào Đông không khỏi phát run, xụi lơ trên chỗ ngồi, suýt nữa ngất đi. Nên biết, những gì Tiêu Hoằng làm hôm nay, có quan hệ mặt thiết với Tào Đông.
Tiêu Hoằng liếc Sở thí nghiệm linh hồn, đá văng đầu người dưới chân, sau đó trực tiếp quay đầu đi, không tấn công Sở nghiên cứu linh hồn, mà chuyển hướng chạy thẳng sang khu nhà giam chữ Bính.
Những tù nhân khác không nói nhiều, đều quay đầu theo sát Tiêu Hoằng.
Ba khu nhà giam Ắt Bính Đinh tuy rằng vẫn canh giữ sâm nghiêm, nhưng so sánh với khu chữ Giáp lại giống như tờ giấy, nhất là trước mặt đội quân tù nhân.
Riêng khu nhà giam chữ Giáp đóng giữ 10.000 quân, ba khu khác cộng lại mới cũng chỉ 10 ngàn quân.
Cho nên khi Tiêu Hoằng dẫn đội ngũ tù nhân đến khu nhà giam chữ Bính, đối mặt lưới sắ trực tiếp phá tan, đối với binh lính Cao Tương bên trong, thi hành tàn sát!
Binh lính Cao Tương dù cực lực chống trả, nhưng mà bọn họ chỉ có cấp bậc Ngự giả, làm sao là đối thủ chống đỡ được đội quân tù nhân?
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
Nhất là lầu khống chế bị phá hoại, không thể phối hợp sách lược phòng ngự, một đám đều tự chiến đấu riêng lẻ. Trái lại phía Tiêu Hoằng đều trật tự ngay ngắn, chiến đấu đơn vị tổ, phối hợp lẫn nhau.
Khi đội quân tù nhân đánh đến khu nhà giam chữ Bính, thật giống như một đám sói xông vào bầy dê, Chiến Văn trong tay chính là nanh vuốt, không ngừng xé nát binh lính Cao Tương, nghiêm khắc dựa theo chỉ thị của Tiêu Hoằng, là người Cao Tương, cứ giết!
Vòng vèo trên trời cao, Dịch Tư Nam nhìn đội quân tù nhân trực tiếp giết vào trong khu nhà giam chữ Bính, xé nát những binh lính Cao Tương, sau đó thu hồi vũ khí, khóe miệng không khỏi co rút.
Quân chủ lực bị diệt, lúc này trại tập trung Tín Nghĩa hoàn toàn mất khống chế, càng chết người là lầu khống chế bị phá hủy, hắn không thể liên lạc với trại tập trung Tín Nghĩa, cũng không thể kích nổ những vòng cổ các tù nhân khác.
Lúc này, Dịch Tư Nam cuối cùng chứng kiến được Tiêu Hoằng đáng sợ, không chỉ sức chiến đấu, còn có đầu óc, chỉ trong nháy mắt nhận ra thế cục hiện giờ, và chỗ yếu hại khó chịu nhất của đối phương.
Đúng vậy, bây giờ nếu tấn công Sở thí nghiệm linh hồn, quả thật có thể tạo thành đả kích chí mạng với trại tập trung Tín Nghĩa, nhưng sẽ không cách nào tạo thành bạo loạn đáng sợ hơn, tiện cho bọn họ toàn thân trở ra.
Đối mặt tình huống này, Dịch Tư Nam không dám ở lại, tay run run lấy ra Ma Văn thông tin chuyên dụng của thị trưởng, thông qua máy phát tín hiệu trên trực thăng Ma Văn, gọi cho Hàn Sinh châu trưởng Tự Cường Châu, yêu cầu hỗ trợ.
Lúc này Hàn Sinh đã sớm rời thành phố Tín Nghĩa, trở về thủ phủ Tự Cường Châu - thành phố Bái Áo.
Đang xử lý các sự vụ liên quan, phần lớn là nhắm vào các khu vực quản lý, vây quét đàn áp các “bạo dân”, dù sao Tự Cường Châu ngoài trại tập trung Tín Nghĩa ra còn có 3 trại tập trung khác. Ngoại trừ trại tập trung Tín Nghĩa có quy cách cao, những chỗ khác đều là nhà giam bình thường, phần giam giữ kẻ phản bội và một ít tội phạm.
- Cầm lấy cái này, nhớ kỹ, phải làm tội trạng của những ác đồ kia công bố ra càng nặng thêm, phải cho đám bình dân biết bọn chúng là tà ác, tội ác tày trời.
Hàn Sinh đưa một phần tài liệu cho chủ quản đài tin tức Tự Cường Châu, nghiêm mặt dặn dò.
- Vâng, đã hiểu.
Chủ quản tiếp nhận tài liệu, vội gật đầu.
Nhưng lúc này, Ma Văn thông tin của Hàn Sinh rung lên, người gọi là Dịch Tư Nam. Thấy thế, Hàn Sinh cũng không chần chờ, lập tức bấm nghe.
Trên màn hình liền xuất hiện ve mặt hoang sợ của Dịch Tư Nam, trán ướt mồ hôi, mắt lồi ra.
- Dịch thị trưởng? Có chuyện gì? Rối loạn như thế.
Hàn Sinh thấy Dịch Tư Nam luôn luôn trầm ổn lại thành như thế, nhíu mày nói, rất bất mãn với bộ dạng Dịch Tư Nam hiện tại.
- Châu trưởng, chuyện không xong rồi, trại tập trung Tín Nghĩa... Đã mất khống chế!”
Dịch Tư Nam run rẩy nói.
Nghe “mất khống chế”, Hàn Sinh đang nhíu mày chợt biến sắc, khóe miệng co rút. Những trại tập trung khác còn dễ nói, nhưng trại tập trung Tín Nghĩa mất khống chế, khỏi cần nói sề có hậu quả gì. Giống như nghiên cứu đạn Hắc Động Ma Văn, kết quả lỗ đen hoàn toàn không khống chế được, đó chính là tai họa khủng khiếp.
- Mất khống chế? Sao thế này? Không phải hôm qua còn tốt lành hay sao? Hơn nữa các ngươi nhiều người như thế, làm sao để
cho tù nhân mất khống chế được?
Hàn Sinh truy hỏi, sắc mặt bất mãn đã biến thành nghiêm trọng. Nên biết trại tập trung Tín Nghĩa mất khống chế, sẽ giải phóng rất nhiều tù nhân, đó sẽ là tai họa đối với Tự Cường Châu.
Dịch Tư Nam không nói gì nữa, chĩa Ma Văn thông tin xuống mặt đất.
Nhìn khu nhà giam chữ Giáp đã một đống gạch vụn, cả chục ngàn thi thể binh lính Cao Tương dập nát, đã nhuộm thành màu đỏ, lô cốt tan tành, vách tường phòng vệ cũng bị đánh tung tóe.
Càng khiến người ta kinh hoàng là khu nhà giam chữ Bính, đội quân tù nhân nắm giữ Chiến Văn đang giết chóc bên trong, căn bản không ai cản nổi. Vào lúc này, tất cả tù nhân trở thành những con dã thú tràn đầy hận thù.
Nhìn những hình ảnh đó, Hàn Sinh cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra những giọt mồ hôi lớn. Cảnh tượng này nói lên cái gì?
- Sao... Sao lại thế này?
Khoảng 1 phút sau, Hàn Sinh mới kinh hãi nói, giọng phát run.
- Châu trưởng, bây giờ xin ngài phái ra quân đội gấp rút tiếp viện, bằng không sẽ không kịp nữa.
Dịch Tư Nam hoảng sợ nói, nếu để cho đám tù nhân này lao ra khỏi trại tập trung Tín Nghĩa, vậy thì có trời mới biết hậu quả, tuyệt đối sẽ thành họa lớn.
- Đó là đương nhiên, bây giờ ngươi nghĩ hết cách, cố gắng bao vây tù nhân ở thành phố Tín Nghĩa, 2 giờ là được rồi.
Hàn Sinh căn dặn xong, liền tắt liên lạc, nhanh chóng dùng Ma Văn thông tin bắt đầu điều động ra 70 ngàn quân đội, trong đó có đủ xe tăng Ma Văn và chiến đấu cơ Ma Văn, gấp rút tiếp viện.
Cùng lúc đó, trong khu nhà giam chữ Bính, các tù nhân cùng nghe được tiếng cảnh báo chói tai, cùng tiếng binh lính Cao Tương hò hét kêu la thảm thiết.
Những tù nhân này không ngốc, tự nhiên nghe ra được manh mối từ trong tiếng cảnh báo.
Bùm!
Ở trong một sở giam giữ bỗng truyền ra tiếng nổ vang dội, tiếp theo tù nhân trong nhà giam xuyên qua cửa sắt nhỏ, nhìn thấy cánh cửa lớn bị đá văng ra, cả cánh cửa lẫn khung cửa đều bay ra l0m, sau đó nện ầm vào giữa sở giam giữ.
Tiếp đó, tất cả tù nhân nhìn ngoài cửa có một bóng người màu đen, sau lưng bóng người toàn là đầu người.
Tiếp theo, bóng người kia chậm rãi bước vào, mọi người nhìn thấy Tiêu Hoằng mặt đầy máu tươi, từng bước đi vào, trên tay là đầu của chủ quản sở giam giữ này, trên mặt đã đọng lại hoảng sợ đau đớn.
Các tù nhân sợ hãi nhìn theo Tiêu Hoằng di chuyển, không dám phát ra một tiếng vang. Sau lưng Tiêu Hoằng là quân đội tù nhân toàn thân đẫm máu, một đám mặc giáp da sói tàn tạ, nhưng khí thế khiếp người, đánh sâu vào trong lòng các tù nhân.
Bịch.
Đi ra giữa sở giam giữ, Tiêu Hoằng ném đầu chủ quản xuống đất, đội quân tù nhân sau lưng Tiêu Hoằng nhanh chóng tản ra, nhấc chân đá văng cửa phòng giam, chúng tù nhân không khỏi lui ra sau, ánh mắt hiện ra vẻ kính sợ.
Ốc Sư cùng Thiết Nam, những tù nhân khác đã bỏ xuống Ma Văn giải khóa cùng súng trường và Chiến Văn tương ứng.
- Cầm lấy những vũ khí này, có lẽ các ngươi sẽ chết, nhưng sẽ có cơ hội được tự do. Không biết các ngươi có muốn, dùng chống trả cùng máu tươi hôm nay, đổi lấy tự do ngày mai, đi ra như một người sống. Đối mặt nhà giam, có người lựa chọn trăm phương nghìn kế chạy trốn, cũng có người lựa chọn hủy diệt nhà giam, lựa chọn thế nào, là ở các ngươi.
Tiêu Hoằng nói xong, không ngừng lại, quay đầu bước đi.
Tất cả tù nhân trong nhà giam nghe lời nói thâm trầm của Tiêu Hoằng, trong lòng chợt động, ánh mắt nhìn cửa tù mở rộng, còn có phương hướng Tiêu Hoằng rời đi, nơi đó tràn ngập nguy hiếm, nhưng nó đi về phía tự do!
Nghĩ như thế, trên mặt các tù nhân xẹt qua một tia sắc bén, dã tính trong lòng như bị đánh thức. Tiếp đó, các tù nhân bước ra khỏi phòng giam, cầm lấy vũ khí, dùng Ma Văn mở khóa gỡ bỏ vòng cổ.
- Các huynh đệ, chúng ta ở trong này chỉ là kéo dài hơi tàn, sẵn sàng chiến đấu vì tự do, sống như người sống, xông lên!
Trong các tù nhân vang lên tiếng hét lớn, tất cả xông ra ngoài, lao tới các binh lính Cao Tương, sau đó là chém giết!